Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 82




Trầm Ngư bên cạnh cười thầm: "Đáng đời Vương gia, đáng đời đáng đời!"

Lâu Duẫn tức giận khó nhịn, nhưng hắn cũng không muốn xoay người đi ngoại viện, hắn nhìn Trầm Ngư Lạc Nhạn vài lần, nói: "Các ngươi ra ngoài đi, bổn vương có chuyện cần nói với Vương phi."

Trầm Ngư Lạc Nhạn đồng thời lui ra ngoài.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâu Duẫn ngồi vào ghế thái sư nhưng chần chừ mãi chưa mở miệng, Liễu Ngân Tuyết không biết hắn rốt cuộc muốn nói chuyện gì, nhưng nàng ngược lại cũng có nhiều thời gian, chẳng có gì vội vàng, cũng ngồi xuống ghế cạnh bàn.

Nàng tự rót cho mình một ly trà, chậm rì rì nhấp từng ngụm.

Lâu Duẫn thấy nàng không châm trà cho mình, trong lòng có chút mất mát nhưng không dám nói ra, hắn sắp xếp từ ngữ nửa ngày mới chậm rì rì nói: "Ngân Tuyết, giờ ta cứ ở lại ngoại viện, trong phủ khó tránh khỏi có ít tin đồn nhảm nhí, những lời này truyền ra ngoài không chỉ khiến phu thê chúng ta trở thành chuyện cười cho cả thành Biện Kinh này, mà còn có thể khiến người trong phủ khinh nhờn nàng."

Liễu Ngân Tuyết nghe những lời Lâu Duẫn nói, nàng ra bộ thản nhiên nói: "Lâu như vậy rồi cũng không thấy có bất luận kẻ nào dám khinh nhờn ta, điểm này ngươi không cần lo lắng."

Nàng dừng một chút, trong mắt tràn ra vài phần châm chọc: "Còn chuyện phu thê chúng ta trở thành chuyện cười cho cả thành Biện Kinh này thì... Ngươi từ bao giờ để ý lời người khác vậy? Ngươi vì Lạc Âm Phàm, không muốn cưới thê tử nên còn tự mình bôi nhọ thanh danh cơ mà, giờ lại sợ bị chê cười?"

Lâu Duẫn trầm mặc, hắn như bị người ta tát cho một cái, trên mặt đau rát.

"Còn chuyện ta bị chê cười thì ngươi càng không cần phải lo, ngay thời khắc ngươi giữa Giao Thái Điện thừa nhận ái mộ Lạc Âm Phàm thì ta đã trở thành chuyện cười trong thiên hạ rồi, bây giờ Vương gia mới để ý đến chuyện này, có phải đã quá muộn rồi không?"

Mặt Lâu Duẫn lúc xanh lúc trắng, nhìn như lập tức sẽ phát hỏa.

Liễu Ngân Tuyết cũng chờ hắn phát hỏa, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn Lâu Duẫn, chỉ thấy mặt hắn đầy vẻ áy náy.

"Thực xin lỗi, Ngân Tuyết." Hắn nói.

Trái tim Liễu Ngân Tuyết chấn động, dường như có ai đó dùng búa tạ nện vào trong lòng nàng, khiến nàng đã khổ sở lại càng đau đớn.

"Vì sao phải xin lỗi?" Nàng thấp giọng hỏi, "Lâu Duẫn, ngươi đừng nghĩ làm vậy ta sẽ mềm lòng, ta sẽ không mềm lòng đâu, muốn ta tha thứ cho người thì lấy ra thành ý của người, những thứ khác ta đều không muốn nghe."



Thành ý, hắn biết thành ý trong lời Liễu Ngân Tuyết là chỉ cái gì.

Nói chung, trong mắt nàng, hắn không có tư cách xin nàng tha thứ, Lâu Duẫn đứng lên, không nói gì, trầm mặc lặng lẽ rời khỏi Thanh Sơn Viện.

Ánh mắt Liễu Ngân Tuyết trầm xuống, cầm chung trà lên muốn ném xuống đất nhưng tay giơ giữa không trung rồi lại dừng lại, chung trà này là của hồi môn nàng mang từ Liễu phủ tới, nàng luyến tiếc.

Hôm sau, Liễu Ngân Tuyết ngủ đến mặt trời lên ba sào mới dậy.

Nàng ngồi trước gương đồng để Trầm Ngư chải đầu cho, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống như hiện tại hình như cũng không tệ lắm, ở Vương phủ nàng có thể thoải mái, không cần sớm tối thưa hầu mẹ chồng, thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, không ai dám mặt nặng mày nhẹ với nàng.

Nếu đổi lại là người khác, không chừng đã cảm thấy cuộc sống thế này chính là thần tiên.

Liễu Ngân Tuyết cầm một cây ngọc trâm tự cài lên đầu, nhẹ giọng hỏi Trầm Ngư: "Ngươi có cảm thấy cuộc sống hiện tại kỳ thật khá tốt không? Tiêu dao tự tại, vô câu vô thúc?"

Trầm Ngư cười trả lời: "Vương phi cao hứng là tốt ạ." Lạc Nhạn cầm xiêm y tới mặc cho Liễu Ngân Tuyết thay: "Nô tỳ cảm thấy cũng không tệ lắm, nếu Vương phi với Vương gia có thể hòa thuận, sinh vài tiểu vương tử, tiểu quận chúa thì cuộc sống của Vương phi thực viên mãn."

Trầm Ngư liếc Lạc Nhạn một cái: "Cái hay không nói, nói cái dở."

Lạc Nhạn cảm thấy lời mình nói chẳng có gì sai, Vương phi với Vương gia cũng không có khả năng cứ xa cách như thế, dù sao cũng phải có thời điểm kết thúc.

Liễu Ngân Tuyết nhìn gương mặt tuyệt diễm của mình trong gương: "Cuộc sống này, cũng chỉ là mặt ngoài an yên."

Nàng vừa dứt lời, dường như để chứng minh cho lời nàng nói, Dung mama vội vàng tiến vào nói: "Vương phi, Thái tử phi hồi Tả tướng phủ, kiệu Đông Cung vừa dừng trước cửa Lạc Kiêu của Tả tướng phủ ạ."

Liễu Ngân Tuyết cũng không ngoài ý muốn, Lạc Âm Phàm về nhà mẹ đẻ, thật ra cũng là chuyện bình thường.

"Ngoại viện có động tĩnh gì không?" Nàng hỏi.

Dung mama biết nàng đang hỏi về Lâu Duẫn, trả lời: "Nghe nói Vương gia vẫn luôn ở thư phòng ạ."

"Đã biết." Liễu Ngân Tuyết đáp.

Lạc Âm Phàm hồi phủ, việc đầu tiên là đi gặp Tả tướng Lạc Hồng, hai cha con không biết ở trong thư phòng nói chuyện gì, khi đi ra Lạc Âm Phàm vành mắt hồng hồng, sau đó bị Tả tướng phu nhân Mã Tổ Dung kéo về nội viện.

Mã Tổ Dung kép Lạc Âm Phàm vào trong phòng nói chuyện riêng.

Từ sau chuyện Lạc Âm Phàm rơi xuống hồ, Lâu Dật liền an bài hai cung nữ hắn tin tưởng bên người Lạc Âm Phàm, vừa hầu hạ vừa giám sát nàng ta, Mã Tổ Dung nhiều lần muốn nói chuyện riêng với Lạc Âm Phàm nhưng khi đến Đông Cung, hai cung nữ kia không chịu nghe phân phó, không cho mẹ con họ ở riêng với nhau.

Lạc Âm Phàm sớm đã muốn về nhà mẹ đẻ một chuyển, nhưng phải nghỉ đến khi sức khỏe ổn định hắn mới có thể về.

Hôm qua trong cung thấy Lâu Duẫn ôn nhu săn sóc Liễu Ngân Tuyết, Lạc Âm Phàm tức không chịu được, hôm nay liền vội vàng chạy về, nàng muốn gặp mặt Lâu Duẫn một lần.

Mã Tổ Dung kéo nàng vào phòng, đóng cửa lại, gấp gáp nói: "Con nói rõ ràng cho mẫu thân biết, sao mọi chuyện lại như thế? Con vất vả lắm mới hoài thai, chẳng lẽ thật sự là do Liễu Ngân Tuyết hại chết?"

Nhắc tới chuyện này, Lạc Âm Phàm đỏ hốc mắt, nàng nói: "Không phải, thái y nói hài tử căn bản giữ không nổi, con với đứa bé kia căn bản không có duyên phận, sớm hay muộn nó cũng sẽ đi."



Mặt Mã Tổ Dung trắng bệch: "Vậy là con?"

"Mẫu thân đoán không sai, là con hãm hại nàng ta, nàng ta cũng không đẩy con."

"Con hồ đồ quá!" Mã Tổ Dung cũng không biết là giận hay là thương, cả người run lên, "Nếu Liễu Ngân Tuyết thật sự đẩy con đã đành, đây lại là con hãm hại nàng ta, chẳng phải đã đắc tội với Thái phó và Kỳ vương phủ sao? Liễu Ngân Tuyết kia có phải quả hồng mềm đâu, con hại nàng ta rồi con có được lợi gì không?"

Đúng là không được gì, nên Lạc Âm Phàm mới hối hận, có suy nghĩ biết vậy chẳng làm.

"Con nghĩ là nàng ta hại chết hoàng tôn, Hoàng thượng nhất định sẽ không tha, sẽ trục xuất nàng ta khỏi thành Biện Kinh, ai ngờ đâu Lâu Duẫn lại lấy Đế vương lệnh ra bảo vệ nàng ta, Hoàng thượng không những không trục xuất nàng ta mà cũng không bắt nàng ta với Lâu Duẫn hòa li." Lạc Âm Phàm khóc nấc lên.

Mã Tổ Dung vừa nghe, trong đầu nổ ầm một tiếng.

"Con đang nghĩ gì vậy? Con là Thái tử phi mà còn nghĩ về Lâu Duẫn? Chuyện của Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết thì liên quan gì đến con? Con rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?" Mã Tổ Dung giận run người, "Con không hảo hảo làm Thái tử phi, hảo hảo che chở cho hài tử mà còn nghĩ đến Lâu Duẫn, dùng tính mạng của hoàng tôn để hãm hại Liễu Ngân Tuyết, Lạc Âm Phàm, con điên rồi à?"

Lạc Âm Phàm che mặt, nước mắt chảy xuống qua kẽ tay.

"Con cũng không biết sao con lại như vậy, con không vừa mắt chuyện Lâu Duẫn đối tốt với Liễu Ngân Tuyết, Lâu Duẫn yêu con, hắn vốn nên yêu con, sao lại có thể quan tâm chăm sóc cho Liễu Ngân Tuyết chứ?" Lạc Âm Phàm khóc lóc nói.

Mặt Mã Tổ Dung xanh lét, trong lòng đầy nôn nóng, đi tới đi lui trong phòng mấy vòng.

Bỗng nhiên bà chỉ vào Lạc Âm Phàm nói: "Lúc trước chính con là người không cần Lâu Duẫn, con quên rồi sao? Lão vương gia lén tìm phụ thân con thương nghị chuyện hôn sự của con và Lâu Duẫn, còn tình nguyện bỏ lễ lớn rước con về làm dâu, chính con là người không muốn!"

"Con tiêu chuẩn cao, chí lớn, muốn làm Hoàng hậu dưới một người trên một người, nên mới bảo phụ thân cự tuyệt lão Vương gia, từ đó, lão Vương gia mới nghiêm lệnh không cho người Kỳ vương phủ qua lại với phủ chúng ta, lúc trước chính con là người cự tuyệt gả cho Lâu Duẫn. Con có biết phụ thân con để con thành công ngồi vào vị trí Thái tử phi đã tốn biết bao tâm lực không?"

Mã Tổ Dung thất vọng nhìn Lạc Âm Phàm đang ôm mặt khóc: "Giờ con hối hận, con không muốn làm Thái tử phi nữa nên bất chấp mà đắc tội Liễu thái phó, đắc tội Kỳ vương phủ, con có nghĩ tới phụ thân không? Có nghĩ tới cái Lạc gia này không?"

"Con vì một tên Lâu Duẫn chính con đã chối bỏ mà không quan tâm đắc tội nhiều người như vậy, con muốn phụ thân con trong triều bị xa lánh, bị người ta xem thường khinh nhục hay sao?" Mã Tổ Dung sắc bén hỏi.

Lạc Âm Phàm nức nở nói: "Con biết sai rồi, mẫu thân, con biết con sai rồi, là con nhất thời bị quỷ ám nên mới có thể ra tay với Liễu Ngân Tuyết, sau này con không dám nữa..."

"Ta vẫn luôn cho rằng, lúc trước là ngươi bị ép buộc phải gả cho Lâu Dật."

Giọng nói đột nhiên cất lên dọa Lạc Âm Phàm với Mã Tổ Dung nhảy dựng, hai người đồng thời nhìn về phía giọng nói phát ra, liền thấy Lâu Duẫn đáng đứng lù lù bên cửa sổ, một thân bạch y chói mắt.

Nước mắt Lạc Âm Phàm vẫn từng giọt từng giọt chảy xuống, dường như vẫn chưa phản ứng kịp.

"Ta còn tưởng rằng phụ vương ta lúc trước nghiêm lệnh người của Kỳ vương phủ không được qua lại với người Tả tướng phủ là vì phát hiện ta trộm chạy tới gặp ngươi, ông ấy sợ tổn hại thanh danh, hóa ra là do bị các ngươi cự hôn, ông ấy sợ ta biết sự thật sẽ khổ sở nên mới đoạn tuyệt với Tả tướng phủ." Lâu Duẫn nói lời này, khóe môi nhếch lên cười nhưng nụ cười lại quá mức lạnh băng.

Lạc Âm Phàm với Mã Tổ Dung đồng thời thấy rùng mình.

"Không phải, Lâu Duẫn, không phải," Lạc Âm Phàm mở miệng phản bác, "Mẫu thân ta vừa rồi nói bậy thôi, ta không có, ta không cự hôn, lão Vương gia căn bản không có tới cầu hôn, ngươi hiểu lầm rồi."

"Ha ——"

Lâu Duẫn cười nhạo: "Coi ta như ngốc tử chơi đùa nhiều năm như vậy, chắc ngươi đắc ý lắm nhỉ? Nhìn ta vì ngươi mà ngu ngốc thương tổn thê tử của mình, vấy bẩn thanh danh hoàng tộc, ngươi có vui không?"



"Không có, ta không có." Lạc Âm Phàm không ngừng phản bác.

"Ta tới vốn là muốn hỏi rõ ràng vì sao ngươi lại hãm hại Ngân Tuyết, không ngờ ngươi lại tặng ta lễ lớn như vậy, ta cho rằng ta sẽ khổ sở lắm, không ngờ lại đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm." Lâu Duẫn nhẹ giọng nói.

Hắn có cảm giác như cục đá đè trên tim bao năm rốt cuộc cũng rớt xuống, hắn rốt cuộc cũng có thể không chút cố kỵ đi làm việc mình muốn, mấy năm nay những chuyện hắn làm cũng đã đủ nhiều nhưng vẫn nghĩ việc chưa thực sự xin lỗi nàng một lần, hóa ra chính mình là người bị đùa bỡn mà không hề hay biết, thậm chí còn ngốc hề hề mà nghĩ cho nàng ta.

Bây giờ cũng đã đến lúc kết thúc tất cả rồi.

Rốt cuộc cũng có thể......

Lạc Âm Phàm sửng sốt.

Nàng lau sạch nước mắt nhưng không hiểu sao nước mắt lại chảy xuống tiếp, nàng bi phẫn nhìn Lâu Duẫn, nói: "Lâu Duẫn, lúc trước ngươi nói thế nào? Ngươi nói tuyệt đối sẽ không yêu nàng ta!"

Lâu Duẫn thê lương cười: "Tâm ta không nghe lời, ta chính là cứ thế mà yêu."

Tác giả có lời muốn nói:

Người đọc: Ngươi nói xem có phải ngươi đối với tên Lâu Duẫn kia vẫn còn tư tình chưa dứt được đúng không? Đúng không? Hả?

Nữ chủ: Ta không có, ta không phải, thật không có, ta oan uổng!

Người đọc: Không có sao ngươi còn chưa rời đi?

Nữ chủ: Ta còn chưa báo thù rồi, giờ rời đi để Lâu Dật kia lên ngôi Hoàng đế rồi lộng chết cả nhà ta sao? Đi cái rắm!

Tác giả: Tiểu mỹ nữ Ngân Tuyết, ngươi nói thô tục...

Nữ chủ: Ngươi câm miệng!