Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 89




Ngữ khí của hắn có chút mất mát, nhớ tới những ngày tháng được ôm Liễu Ngân Tuyết ngủ mà tiếc nuối, ngày tháng phía trước còn dài, không biết bao giờ Liễu Ngân Tuyết mới tha thứ cho hắn.

Liễu Ngân Tuyết hơi bất ngờ, nàng cũng không biết nên nói gì liền "Ừm" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý, nếu đổi đông gian thành thư phòng nhỏ thì thực ra cũng tiện hơn nhiều.

Sau khi dùng cơm trưa, Lâu Duẫn mang Liễu Ngân Tuyết ra ngoài.

Hôm nay trời sáng khí trong, không nóng không lạnh, thật thích hợp để ra ngoài, cửa hàng của Kỳ vương phủ đều ở trên những con phố phồn hoa bậc nhất thành Biện Kinh, trong đó có phố Ngọc Tuyền cách phố Trường An một con đường, cả con phố đều là sản nghiệp của Kỳ vương phủ, kinh doanh phong phú đủ các loại mặt vàng từ vải dệt, đồ cổ, tranh chữ đến gạo thóc, tửu lầu.

Nghe nói con phố này là do đương kim Hoàng thượng sau khi đăng vị được một năm đã thu nạp về triều đình rồi ban thưởng cho lão Vương gia, mấy năm nay một nửa tài sản của Kỳ vương phủ đều là thu từ những cửa hiệu trên phố ngọc Tuyền này.

Xe ngựa Kỳ vương phủ dừng trước cửa tửu lầu, chưởng quầy lập tức tiến lên nghênh đón, Lâu Duẫn xuống xe ngựa trước rồi xoay người đưa tay về hướng Liễu Ngân Tuyết, cười mỉm: "Ta đỡ nàng."

Ánh nắng ấm áp, hắn tươi cười ấm áp nhu hòa, dưới ánh mặt trời có chút lóa mắt, Liễu Ngân Tuyết đương nhiên không thể thể hiện sắc mặt với Lâu Duẫn trước mặt mọi người, nàng nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay Lâu Duẫn, cũng lộ ra nụ cười mềm ấm.

"Đa tạ phu quân." Nàng nhẹ giọng nói.

Mười ngón tay nhỏ dài mềm mịn như tơ lụa, sờ vào thập phần thoải mái, Lâu Duẫn luyến tiếc buông tay, nhưng ở đây nhiều người, tay nắm tay cũng thật kỳ cục nên đợi Liễu Ngân Tuyết xuống xe xong, Lâu Duẫn cuối cùng vẫn phải buông tay nàng ra, trước khi buông ra còn cố gắng lưu luyến nắm chặt ngón tay mềm ấm của nàng.

Cửa hiệu thu vào nhiều nhất trên phố Ngọc Tuyền chính là Túy Tiên Lâu, thanh danh của Túy Tiên Lâu chỉ đứng sau Thiên Hương Lâu, mà thật ra Thiên Hương Lâu cũng là sản nghiệp của Kỳ vương phủ, đây là chuyện mà Liễu Ngân Tuyết mới biết gần đây.

Cũng khó trách Lâu Duẫn luôn thương nghị sự tình với người khác ở Thiên Hương Lâu.

Lâu Duẫn mang nàng vào Túy Tiên Lâu ngồi một lát, chưởng quầy tự mình hầu hạ hai người, Lâu Duẫn nói: "Sau này sản nghiệp của Kỳ vương phủ sẽ do Vương phi quản lý, Vương phi nói gì thì các ngươi phải làm nấy."

Chưởng quầy kinh sợ, chuyện quản lý sự nghiệp khó tránh khỏi phải ra ngoài thường xuyên, những gia đình bình thường sao có thể để nữ nhân xuất đầu lộ diện làm ăn buôn bán, nhưng Lâu Duẫn đã nói như vậy, chưởng quầy lại không dám có nghi ngờ gì.

"Dạ, tiểu nhân từ này sẽ vâng theo mệnh Vương phi." Chưởng quầy khom người nói.



Lâu Duẫn mang Liễu Ngân Tuyết tới những cửa hàng còn lại, đi từng nơi từng nơi, vừa đi vừa giải thích tỉ mỉ cho nàng cửa hàng này kinh doanh cái gì, nhập hàng ở đâu, mỗi tháng lợi nhuận khoảng bao nhiêu, người quản lý là ai......

Hắn nói chuyện rõ ràng, kỹ càng tỉ mỉ, trí nhớ của Liễu Ngân Tuyết rất tốt, đi xong một vòng nàng đã hiểu đại khái tình huống của toàn bộ những cửa hiệu Kỳ vương phủ sở hữu.

Bước chân Liễu Ngân Tuyết dần dần chậm lại, Lâu Duẫn thấy nàng đã mệt liền mang nàng trở lại Túy Tiên Lâu nghỉ chân, bảo chưởng quầy chuẩn bị trà bánh ngon nhất, Liễu Ngân Tuyết ngồi thẳng lưng, nhẹ vặn vẹo chân để giảm cảm giác đau nhức.

Một chiếc xe ngựa che rèm xanh dừng trước đại môn Túy Tiên Lâu, từ trên xe bước xuống là một nam tử mặc áo suông màu xanh ngọc thêu vân mây, trên đầu đội kim quan, bên hông đeo một miếng ngọc bội.

Trong tay hắn cầm quạt xếp, nhẹ nhàng quạt quạt, gương mặt nhu hòa, khóe môi mỉm cười.

Chưởng quầy tự mình ra ngoài đón khách, chắp tay hành lễ với nam tử kia: "Không biết Thành vương giá lâm nên thảo dân không tiếp đón từ xa, thỉnh Thành vương thứ tội."

Khách đến Túy Tiên Lâu với Thiên Hương Lâu đều là người không phú cũng quý, chưởng quầy cũng đã quen tiếp nhân vật lớn, đối với việc hoàng tử công chúa cao hứng chạy tới ăn cơm uống rượu này cũng không quá bất ngờ.

Chưởng quầy khom người hành lễ xong, từ trên xe ngựa một nữ tử nữa mới ung dung bước xuống. Nữ tử mặc váy dài màu xanh non, búi tóc sơ phi tiên, trên đầu cắm trang sức vàng ròng hình hồ đẹp, khi nàng cử động, những cánh bướm cũng khẽ lay động theo, nhìn vào thập phần rực rỡ, nữ tử này chưởng quầy chưa từng gặp nhưng vẫn hành lễ.

Có thể đến cùng Thành vương, mặc xiêm y hoa lệ như vậy, không phải công chúa thì cũng là quận chúa.

Tam hoàng tử Lâu Tông đã được phong vương, hiện giờ cũng có phủ đệ riêng, hắn phân phó chưởng quầy: "Linh Linh công chúa muốn ăn món vịt nướng chiêu bài của các ngươi, ngươi chuẩn bị một phòng đi, đem tất cả các món chiêu bài của các ngươi lên để công chúa thưởng thức."

Chưởng quầy cúi đầu khom lưng đáp ứng, nói: "Hôm nay Thành vương và công chúa điện hạ tới cũng thật trùng hợp, Kỳ vương và Kỳ vương phi cũng đang ở đây ạ."

Lâu Tông có chút ngoài ý muốn: "Nếu Duẫn đệ đã ở đây thì mang chúng ta tới chỗ Duẫn đệ đi."

Chưởng quầy vội vàng đồng ý.

Ông hiểu rõ quan hệ giữa Lâu Duẫn và Lâu Tông, chính xác hơn thì quan hệ giữa Lâu Duẫn và các hoàng tử thế nào ông đều hiểu tương đối rõ ràng, Lâu Duẫn ít khi qua lại với các vị hoàng tử, không quá thân cận nhưng cũng không quá xa cách, nhưng không lâu trước đây, Lâu Duẫn với Thái tử có hiềm khích, sau đó Lâu Duẫn phân phó nếu thấy Lâu Duẫn tới tửu lầu thì phải phái người thông báo cho hắn.

Chưởng quầy minh bạch, đây là Lâu Duẫn muốn thăm dò ý tứ của Lâu Tông. Cũng vì vậy mà chưởng quầy mới dám nói thẳng Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết đang ở đây, nếu không phá hỏng hứng thú của Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết thì ông sao gánh nổi.

Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết đang nghỉ trong phòng chữ Thiên, tất cả bài trí trong phòng đều là thượng đẳng, thập phần xa hoa, trong phòng có một chiếc bàn vuông khắc sơn mài, lúc này Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn đang ngồi cạnh bàn, đối diện nhau.

Sắc trời còn sớm, Liễu Ngân Tuyết đi theo Lâu Duẫn bôn ba gần nửa ngày, đã sớm đói bụng, Lâu Duẫn đã gọi đồ ăn, giờ đang cùng Liễu Ngân Tuyết chờ đồ ăn lên, trên bàn có một ấm trà, bên trọng là trà Quân Sơn thượng hạng.

Lạc Nhạn rót trà, đặt trước mặt Liễu Ngân Tuyết và Lâu Duẫn. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vương gia, Thành vương với Linh Linh công chúa tới ạ."

Liễu Ngân Tuyết bất ngờ, nàng đứng dậy, liền thấy Lâu Duẫn tự mình đứng dậy mở cửa, Lâu Tông và Lâu Tinh đứng bên ngoài, Lâu Tinh nhìn hắn mỉm cười, Lâu Duẫn chắp tay thi lễ với Lâu Tông: "Thành vương huynh."

Rồi quay sang chào hỏi Lâu Tinh: "Sao ngũ hoàng muội cũng tới vậy?"

Lâu Tinh vòng qua người Lâu Duẫn, nhìn vào trong phòng: "Sao muội không thể tới?"



Lâu Tông vỗ vỗ vai Lâu Duẫn: "Ngũ hoàng muội chỉ là muốn đến nếm thử đồ ăn ở đây thôi, chưởng quầy nói đệ với đệ muội cũng ở đây nên chúng ta tới xem."

Liễu Ngân Tuyết tiến lên hành lễ với bọn họ: "Thành vương vạn phúc, Linh Linh công chúa vạn phúc."

Lâu Tông gật đầu, Lâu Tinh cũng phúc thân đáp lễ, cười nói: "Tẩu tẩu khách khí rồi, chúng ta gặp mặt bên ngoài tinh chỉnh đốn trang phục đáp lễ, cười nói: "Tẩu tẩu quá khách khí, chúng ta gặp mặt bên ngoài, hà tất phải để ý những nghi thức xã giao đó." Sau đó quay đầu nói với Lâu Duẫn: "Duẫn ca không mời chúng ta vào sao? Chân muội tê rần rồi này."

Lâu Duẫn giơ tay thỉnh bọn họ vào phòng.

Lạc Nhạn rót thêm trà, cung kính đặt trước mặt Lâu Tông và Lâu Tinh, sau đó thối lui ra phía sau Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết phát hiện Lâu Tông với Lâu Tinh hôm nay tới không mang theo cung nữ và nô tài, nàng có chút kỳ quái nhìn Lâu Duẫn, trong lòng suy đoán nhưng lại không dám xác định.

Lâu Tinh quan tâm hỏi thăm Liễu Ngân Tuyết: "Thân thể của tẩu tẩu đã tốt hơn chưa ạ?"

Liễu Ngân Tuyết tươi cười thập phần ôn hòa: "Có thần y chẩn trị, còn có ngưng chi cao Hoàng hậu nương nương ban thưởng nên thân thể đã sớm bình phục, cũng không lưu lại sẹo, đa tạ công chúa quan tâm."

Lâu Tinh chu chu miệng: "Tẩu tẩu thật khách khí, gọi muội Lâu Tinh là được rồi, nếu tẩu thấy gọi tên không thích hợp thì gọi phong hào cũng được, gọi là Linh Linh đi. Tẩu cứ gọi công chúa này công chúa kia, người ngoài nghe vào lại tưởng rằng chúng ta là người xa lạ đó!"

Ý ở đây là "Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy".

Liễu Ngân Tuyết phát hiện mấy vị công chúa của Hoàng thượng tính cách đều khiến nàng yêu thích, nếu nàng còn khách khí nữa thì lại có vẻ ra vẻ, liền thoải mái gọi: "Được, Linh Linh."

Lâu Tinh vừa lòng cười.

Rất nhanh sau đó, tiểu nhị liên tục mang đồ ăn lên, có mấy món không phải do Lâu Duẫn gọi, có lẽ là Lâu Tinh với Lâu Tông muốn ăn, thức ăn phong phú bày đầy cả một bàn lớn.

Bởi vì đều là cùng thế hệ lại cũng có chỉ có mấy người bọn họ nên không phân biệt nam nữ lễ nghi mà cùng ngồi chung luôn, Liễu Ngân Tuyết cùng Lâu Duẫn ngồi một bên, Lâu Tông cùng Lâu Tinh ngồi một bên, Lâu Tinh đã sớm muốn nếm thử món vịt nướng ở Túy Tiên Lâu nên vịt vừa đặt lên bàn, nàng liền không khách khí động đũa luôn.

Lâu Duẫn múc nửa chén cháo tổ yến cho Liễu Ngân Tuyết trước: "Nàng uống chén cháo cho ấm dạ trước rồi hãy ăn mấy thứ khác."

Hành động này của khắn khiến Lâu Tông và Lâu Tinh đều giật mình, chuyện trên Giao Thái Điện hôm đó bọn họ đều đã nghe qua, Lâu Duẫn thừa nhận ái mộ Thái tử phi Lạc Âm Phàm là chuyện đã truyền đến toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ trong thành Biện Kinh này, vậy nên khi đến thấy Lâu Duẫn và Liễu Ngân Tuyết ngồi cùng nhau, bọn họ cũng đã thấy ngạc nhiên.

Thứ nhất là vì bọn họ đều đó rằng Liễu Ngân Tuyết sẽ cực hận Lâu Duẫn, vì Lâu Duẫn khiến nàng trở thành trò cười cho cả thành Biện Kinh này. Thứ hai là hôm đó chính Liễu Ngân Tuyết đã khẩn cầu Hoàng thượng cho bọn họ hòa li, Lâu Duẫn lại không đáp ứng, hắn trong lòng không có Liễu Ngân Tuyết những vẫn muốn buộc nàng bên người, Liễu Ngân Tuyết kia tâm cao khí ngạo, sao có thể không trách hắn?

Liễu Ngân Tuyết cười mỉm với Lâu Duẫn, sau đó bưng chén cháo tổ yến lên, thong thả ăn hết.

Lâu Duẫn phất tay để người hầu hạ trong phòng lui xuống hết.

Lâu Duẫn đứng dậy rót rượu cho Lâu Tông: "Hiếm khi Thành vương huynh đến Túy Tiên Lâu, hôm nay huynh đệ chúng ta phải hảo hảo uống cùng nhau."

Lâu Tông bưng chén rượu lên, nhẹ chạm vào chén Lâu Duẫn, trên mặt không có biểu tình gì rõ ràng, hắn nói: "Duẫn đệ nói đúng, đã lâu chưa uống rượu cùng Duẫn đệ, không biết tửu lượng của Duẫn đệ thế nào rồi?"



Nói xong, ngửa đầu uống cạn chén rượu Lâu Duẫn rót cho hắn.

Lâu Duẫn cũng uống cạn chén rượu của mình: "Nếu đã bồi Thành vương huynh uống thì đương nhiên có thể cùng Thành vương huynh uống đến tận hứng." Nói xong lại tiếp tục rót rượu cho Lâu Tông, cười hỏi: "Sao Thành vương huynh không mang Triệt nhi với Khi nhi theo, đã lâu rồi đệ chưa gặp bọn chúng."

Liễu Ngân Tuyết giật mình, Lâu Duẫn thế mà lại nhắc đến hài tử.

Lâu Triệt với Lâu Khi là hai nhi tử con chính phi của Lâu Tông, ngoài ra Lâu Tông còn có hai nhi con của thứ phi và một đích nữ, một thứ nữ. So với Lâu Dật nửa cái hài tử nối dõi cũng không có thì Lâu Tông thực sự có phúc về đường con cái.

Nhắc tới hài tử, biểu tình của Lâu Tông mềm mại hẳn đi, hắn nói: "Hài tử nghịch ngợm, sợ mang theo bọn chúng lại chạy loạn, tốt nhất để chúng nó ở nhà hảo hảo đọc sách với tiên sinh thôi."

"Tiểu hài tử đúng là cần dạy dỗ cẩn thận, chứ như đệ từ nhỏ không bị phụ vương quản giáo nên càng lớn càng không ra bộ dáng gì, gánh nặng trên vai Thành vương huynh không nhỏ, chuyện giáo dưỡng hai nhi tử có vẻ càng thêm quan trọng." Lâu Duẫn nói.

Lâu Tông trầm mặc.

Lâu Duẫn chưa bao giờ nói đến mấy chuyện này với các hoàng tử, hắn đang cân nhắc xem "gánh nặng" trong miện Lâu Duẫn là có ý gì, lại thấy Liễu Ngân Tuyết nói: "Người ta vẫn thường nói nhiều con nhiều phúc, Thành vương điện hạ có bốn nhi tử, hai nữ tử, Thái tử điện hạ không biết có bao nhiêu hâm mộ Thành vương người đâu, nếu hai nhi tử dòng chính của người thông minh lanh lợi, Hoàng thượng đương nhiên cũng sẽ thập phần hài lòng."

So với Lâu Duẫn ý tứ thì Liễu Ngân Tuyết nói thẳng thắn hơn nhiều.

Lâu Tông thật sâu nhìn nàng một cái, bỗng nhiên cười nói: "Kỳ vương phi nói đúng, nếu mấy cái hài tử của ta có thể giúp phụ hoàng xử lý công vụ, tránh cho phụ hoàng mệt mỏi cả thể xác và tinh thần thì cũng là phúc khí của bọn chúng."

"Vậy còn Thành vương thì sao? Người có định giúp Hoàng thượng phân ưu?" Liễu Ngân Tuyết cười hỏi.

Lâu Tinh nghe mà hãi hùng khiếp vía, không dám lên tiếng.