Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 100: Con là của anh, nhưng tôi không phải vợ anh




Phó tổng Uông được đưa đến trước mặt Khiết Băng. Cô nhìn bộ dạng nhếch nhác của ông ấy, tránh không khỏi đau lòng. Mấy năm qua cô ở JR đã được người đàn ông này hết lòng nâng đỡ, thậm chí còn truyền cho nhiều kinh nghiệm làm việc quý báu. Không ngờ có một ngày, ông lại bị tiền bạc cám dỗ, hãm hại công ty, đẩy nhà họ Lâm vào tình thế khốn cùng.

“Chú Uông, cậu của cháu chưa từng tệ bạc với chú. Sao chú lại phản bội ông ấy?”

Phó tổng Uông cúi đầu im lặng, gương mặt già nua chôn giấu nhiều ẩn tình. Ông là bị oan, nhưng không thể minh oan cho chính bản thân mình, bởi vì người ta lấy vợ con của ông ra đe dọa. Nếu phó tổng Uông nói ra hết sự thật, bọn chúng sẽ giết họ mất.

“Chú mau nói gì đi chứ? Số tiền kia, rốt cuộc chú đã giấu đi đâu rồi?”

Cả căn phòng chỉ tràn ngập tiếng thở dài. Phó tổng Uông nhìn Khiết Băng, nội tâm ông đang rất mâu thuẫn. Ông luôn xem nhà họ Lâm như người thân của mình, xem Lâm Hàn là anh em tốt, nên sao có thể vì chút lợi mà vứt bỏ tình nghĩa được?

Nhưng còn vợ con, nếu như ông nói ra sự thật, liệu Khiết Băng có cách để giải thoát cho bọn họ?

Ban đầu là phó tổng Uông bị người ta gài bẫy, sau đó ép nhận tội danh biển thủ tiền công ty. Ông ấy biết người này phải có liên quan mật thiết đến JR, phút chốc ông nhìn sang phía Sở Trạch, hơi nhíu mày.

Ông hiềm nghi anh, không có gì sai, bởi Sở Trạch là người mới đến lại nắm trong tay quyền hạn cao ở công ty. Nhưng mà khi nghĩ đến anh là cháu trai của Lâm lão gia, phó tổng Uông lại buông lỏng phòng bị.

“Đình Khả, cháu nghe chú giải thích đi.”

“Được, cháu sẽ sàng. Chú hãy nói hết mọi chuyện đi!”

Ngay lúc phó tổng Uông còn đang do dự nói ra hay tiếp tục im lặng, Sở Trạch đã bước lên phía trước kéo Khiết Băng về phía mình. Anh nóng vội nói:

“Đình Khả, phó tổng Uông làm ra những chuyện khiến JR lao đao đến mức này, em còn có thể tin tưởng ông ta sao? Người đang ở đây, tiền thì không thấy đâu, chúng ta vẫn nên giam ông ta lại, chờ thuộc hạ điều tra thêm đi.”

Khiết Băng hơi khó xử, nhưng Sở Trạch rất quả quyết muốn làm theo ý mình. Anh định đưa người đi, thì Thẩm Hạo Khanh ngăn lại:

“Tạm thời cứ giao ông ấy cho tôi. Sở Trạch, cậu nên nhớ đây là trong nước, JR thế lực không mạnh, cậu căn bản không có cách nào ép ông ấy nói ra tung tích số tiền đó.”

Sở Trạch có chút không phục, nhưng Khiết Băng lại đồng tình với cách làm của Thẩm Hạo Khanh. Cuối cùng hai bên đành thỏa hiệp.



Paris, Pháp

Lâm lão gia trở về nhà tiếp nhận điều trị, ngờ đâu bác sĩ riêng của ông bị Trình Kiên mua chuộc. Anh ta còn sắp xếp cho Ninh Khiết Quỳnh trở thành y tá bên cạnh ông, túc trực 24/24.

Ngày nào cô ta cũng cho Lâm Hàn uống một loại thuốc lạ, để khống chế tinh thần ông. Lâm lão gia ngủ triền miên, thỉnh thoảng tỉnh dậy thì trạng thái đã không còn minh mẫn nữa.

Ninh Khiết Quỳnh mò đến phòng riêng của An An và Ân Ân, định đẩy cửa đi vào bên trong thì Tiêu Mạc cản lại. Thằng bé giương ánh mắt cảnh cáo, không cho người phụ nữ này đến gần.

“Phòng của cô và cậu chủ nhỏ không ai được phép đến gần, cô không biết à?”

“Này, tôi chỉ muốn đưa cô và cậu chủ nhỏ ra ngoài chơi một lát thôi.”

“Không cần! Bọn họ đang ngủ trưa, cô đừng làm phiền.”

Tiêu Mạc ra sức đẩy Ninh Khiết Quỳnh tránh xa căn phòng. Cô liếc mắt nhìn thằng bé, răng nghiến chặt lại. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi nhưng sao lại cứng đầu đến vậy, suốt mấy ngày nay liên tục bị đề phòng khiến cô ta không thể tiếp cận đến hai tiểu bảo bối của Khiết Băng được.

Tiêu Mạc thấy tình hình không ổn, liền nhân lúc không ai để ý đến mình, gọi điện thoại cho Thẩm Hạo Khanh. Thằng bé nói cho hắn nghe về tình hình ở đây, nhất là hành động của Ninh Khiết Quỳnh, sợ rằng đang muốn làm hại An An và Ân Ân.

“Từ lúc Lâm lão gia về nhà luôn ở trong phòng, không cho ai ngoại trừ bác sĩ vào sao? Được, chú sẽ cử thêm người đến tiếp ứng. Tiêu Mạc, giúp chú trông trừng An An và Ân Ân nhé!”

Thẩm Hạo Khanh tắt điện thoại, âm thầm tìm người có thân thủ tốt lập tức sang Pháp bảo vệ nhà họ Lâm. Hắn không nói cho Khiết Băng và Sở Trạch chuyện này vì sợ họ lo lắng. Hơn nữa Thẩm Hạo Khanh cũng muốn điều tra cho rõ xem là ai đang nhắm đến những người thân yêu của hắn.

Sở Trạch định đưa Khiết Băng trở về khách sạn, nhưng sau đó lại có việc muốn rời đi một lúc. Cô vẫn còn đang ở Thẩm thị, ngồi trong phòng Thẩm Hạo Khanh uống trà.

Hắn nghe điện thoại xong liền quay trở về phòng. Người đàn ông này đứng sau lưng Khiết Băng, nhẹ cúi người choàng tay qua vai của cô.

Khiết Băng đầy người về phía trước, hơi kháng cự. Thẩm Hạo Khanh càng ôm thật chặt, giọng mềm mỏng:

“Vợ, anh nhớ các con của mình quá!”

Cô cong môi, đáp lại:

“Nhớ thì gọi điện thoại đi, ôm tôi làm gì?”

Thẩm Hạo Khanh nghe xong lại thấy vui mừng. Khiết Băng không phân trần về thân thế của hai đứa trẻ nữa sao? Có lẽ nào cô đã chịu tha thứ cho hắn, để gia đình nhỏ được đoàn tụ?

“Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận An An và Ân Ân là con của anh rồi!”

Khiết Băng cười như không, cô thừa biết hắn đã sớm xác nhận mọi chuyện, nên có muốn giấu cũng không được.

“Phải! Hai đứa nhóc là con của anh, nhưng tôi không phải vợ anh. Lần cuối cùng tôi xin trịnh trọng nhắc lại, chuyện giữa tôi và anh đã kết thúc từ năm năm trước, vẫn mong chủ tịch Thẩm tự trọng.” Cô nói rành mạch từng chữ.