Oánh Nguyệt không chú ý phản ứng của Thái ma ma, nàng chỉ sững sờ khi Hồng phu nhân nói “cắn lưỡi tự sát” vì không ngờ vết thương ngoài ý muốn lại bị hiểu lầm thành như vậy, mà trong phòng không ai phản bác, ngay cả Thái ma ma cũng không hó hé, xem ra là công nhận rồi.
Nàng muốn giải thích nhưng nghĩ lại thì, nàng quả thực không muốn gả cho Phương Hàn Tiêu___hắn nên là hôn phu của trưởng tỷ, suy nghĩ của Hồng phu nhân xét từ kết quả cũng không tính là sai, thế là nàng ngậm miệng, gắng chú tâm leo xuống giường.
Sau khi uống thuốc, nàng cảm thấy mình đã gom được chút sức, muốn mau chóng rời đi, Thái ma ma lúc này không quản được nàng, người của Bình Giang bá phủ thì chỉ mong đuổi nàng ra khỏi cửa nên cũng không cản nàng.
Nhưng Oánh Nguyệt đánh giá cao thể lực của mình, tay chân nàng vẫn còn mềm nhũn, chân vừa đặt xuống chỗ gác chân là cánh tay chống lên gối không chịu nổi trượt xuống, cả người rơi như quả cân, may mà Phương Hàn Tiêu ở gần, duỗi một cánh tay ra hiểm hóc đỡ được nàng trước khi rơi xuống đất.
Sự chú ý của cả phòng đều dồn qua đây.
Oánh Nguyệt:
– …
Nàng rơi vào lồng ngực hắn, quẫn đến đầu bốc khói, mắt không mở được, cảm giác mình nên đập đầu xuống đất ngất đi thì hơn.
Phương Hàn Tiêu đặt nàng lại trên giường.
Oánh Nguyệt cảm thấy rất mất mặt, có điều vào lúc này mà Phương Hàn Tiêu còn có thể đưa tay giúp nàng, tránh cho nàng ngã biến mặt thành bánh quả hồng, nàng không thể xem như không có gì xảy ra nữa, ép buộc mình mở mắt, làm khẩu hình với Phương Hàn Tiêu: đa tạ.
Nàng còn muốn nói huynh yên tâm, ta sẽ không ở lỳ đây đâu, nhất định sẽ đi___nhưng nói một chuỗi như thế, độ khó lớn quá, chỉ dùng khẩu hình là không thể biểu đạt rõ, nàng thử rồi đành từ bỏ, đồng thời thông cảm trong lòng: làm một người câm thật không dễ dàng, mới chỉ một lúc mà nàng đã thấy bất tiện rồi.
Nàng không biết che giấu cảm xúc, sự thông cảm ấy lộ rõ qua ánh mắt, Phương Hàn Tiêu nhìn thấy, liếc mắt nhàn nhạt qua mặt nàng, cái nhìn này thực không sáng sủa cũng không hòa nhã___nhưng không hung dữ, nó nằm ở giữa giữa, đa phần là xem như nàng đang làm trò hề, hắn nhìn nàng nhưng không đặt nàng vào mắt.
Phương Hàn Tiêu đặt nàng nằm xong xuôi liền nhanh chóng đứng dậy, lúc này từ biểu cảm thì không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, tóm lại, đại khái vẫn xem như bình tĩnh.
Đặc biệt là khi so sánh với Hồng phu nhân đang kích động.
Là nạn nhân chân chính bị sỉ nhục vì gả thay, tới giờ này, hắn dường như chưa từng có dao động cảm xúc gì quá mãnh liệt.
Ánh mắt Hồng phu nhân như có như không đánh giá hắn, mang theo ngờ vực, đang muốn nói gì nữa thì rèm ở gian ngoài vang lên, ngay thời điểm mấu chốt này, Bình Giang bá đến.
Thái ma ma nghiêng đầu, ánh mắt hoảng loạn sáng lên, sinh ra hi vọng mới, Hồng phu nhân có lẽ thực sự tức giận vì bị Từ đại phu nhân bày bố làm mất thể diện, nhưng Bình Giang bá là nam nhân, luôn bình tĩnh hơn, không hành động theo cảm tính như vậy nhỉ?
Có một chuyện trong lòng rất nhiều người đều biết nhưng vì không chứng cứ nên đành bỏ ngỏ: năm xưa phụ thân của Phương Hàn Tiêu là đích trưởng tử thừa kế tước vị, đây là chuyện hiển nhiên, không có gì tranh cãi, nhưng Phương phụ mất sớm, vị trí thế tử không dời đến đệ đệ Phương Chính Thịnh mà truyền cho nhi tử Phương Hàn Tiêu còn nhỏ tuổi, đối với việc này, Phương Chính Thịnh thật có thể tâm phục sao? Sau đó Phương Hàn Tiêu xảy ra chuyện, Phương Chính Thịnh cuối cùng được thượng vị làm Bình Giang bá bây giờ, từ khi Phương Hàn Tiêu xảy ra chuyện đến nay đã năm năm, nhưng sự ngờ vực ấy từ đầu tới cuối luôn quẩn quanh trong lòng một vài người.
Sau khi Từ lão thái gia qua đời, Từ đại phu nhân dám dùng vị trí nhà quan lục phẩm lung lay Bình Giang bá phủ, quăng Oánh Nguyệt ra gánh trách nhiệm, khó thoát có liên quan đến sự ngờ vực ấy. Sâu trong nội tâm, bà thực cho rằng mình là nạn nhân, là Phương Chính Thịnh cướp đi tiền đồ tốt đẹp làm thế tử phu nhân thậm chí là bá phu nhân của Vọng Nguyệt, nhưng tình thế mạnh hơn sức người, Phương Hàn Tiêu trở nên vô dụng thành phế vật là điều đã định, nên bà kiềm chế chưa từng phát tiết ngoài mặt thôi.
Tâm thái phức tạp bên trong không phải dăm ba câu là có thể nói rõ, tóm lại Từ đại phu nhân làm chuyện này thực có những lý lẽ mà bà cho rằng có thể thành công, Thái ma ma là tâm phúc, rất rõ tâm thái của chủ tử nên cũng tự tin theo.
Nhưng tự tin của bà nhanh chóng lại bị đập tan, Phương bá gia còn quyết đoán hơn Hồng phu nhân, căn bản không cho bà cơ hội mở miệng, ông sa sầm mặt, vừa vào liền cả giận nói:
– Ta nghe nói rồi, Từ gia dám sỉ nhục Tiêu nhi như vậy, thực làm gì có lý đó! Phu nhân, không cần nhiều lời với đám nô bộc này, đưa tân nương tử giả kia về kiệu, ta đích thân đem trả Từ gia, bắt Từ Hoài Anh cho ta một lời giải thích!
Từ Hoài Anh chính là Từ đại lão gia.
Thái ma ma thất sắc, muốn tìm lời để cứu vãn nhưng Phương bá gia ra lệnh là vô cùng dễ thực hiện, lập tức có người đến bên giường túm lấy Oánh Nguyệt, Oánh Nguyệt vốn cũng không muốn ở lại nên không hề phản kháng, rất phối hợp, nhưng không chịu nổi động tác thô lỗ của họ, đầu nàng bị va vào ván giường, phát ra tiếng vang không nhỏ, nàng không kêu đau được, nước mắt lưng tròng.
Vương đại phu lương y như từ mẫu, bây giờ ông đã nghe được là xảy ra chuyện gì, tuy biết mình không nên lo chuyện bao đồng nhưng vẫn không nhịn được nói một câu:
– Đại___cô nương này bị thương không nhẹ.
Phương bá gia nhìn ông:
– Sao tiên sinh lại ở đây? Chỗ lão thái gia không thể không có người, tiên sinh nên về trông nom Tĩnh Đức viện đi____Đúng rồi, chuyện bên này đừng để lão thái gia nghe được, tránh làm kinh động đến bệnh tình ông ấy.
Phương bá gia không sợ Vương đại phu quay về sẽ lắm miệng, nếu Phương lão bá gia thật vì chuyện ngoài ý muốn mà xảy ra chuyện gì không hay, thì đại phu là người đầu tiên không thoát được.
Vương đại phu không vui lắm, không vì gì khác mà vì ông mới tự tay sắc chén thuốc cho Oánh Nguyệt uống mà bây giờ phía bệnh nhân lại đối xử như thế, ông cảm thấy thuốc của ông bị lãng phí, không khỏi đáng tiếc. Lời này ông không thể nào nói với Phương bá gia, chỉ quăng cho Phương Hàn Tiêu một câu:
– Đại thiếu gia bảo ta tốn sức làm gì chứ.
Nói xong cũng rời đi.
Ông không phải nô bộc trong bá phủ, không cần quá để ý ánh mắt người khác.
Nô bộc trong bá phủ không bị ông quấy nhiễu, tiếp tục kéo Oánh Nguyệt, nhưng Phương Hàn Tiêu dường như bị câu của Vương đại phu kích động, hắn đứng dậy, ra thế tay ngừng với Phương bá gia.
Phương bá gia thở dài:
– Tiêu nhi, thúc biết chuyện này rất tổn thương thể diện của con, con giận thì cứ xả ra đi, đừng kìm nén trong lòng, tổn hại sức khỏe rất không đáng. Phía Từ gia, thúc đã phái người đi điều tra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con yên tâm, con vừa về, nhị thúc chắc chắn sẽ không để con chịu uổng nỗi oan ức này đâu.
Hồng phu nhân nói tiếp:
– Bá gia, cần điều tra gì chứ? Không tra, thiếp cũng đoán được. Từ Vọng Nguyệt chắc chắn dan díu với người khác, chưa biết tới mức nào rồi, bằng không sao lại nhét một thứ nữ để bịt miệng chúng ta? Thiếp đi cùng bá gia, xem xem Từ gia có thể ngụy biện kiểu gì!
Mắt Thái ma ma tối sầm__không thể nào sai được, Bình Giang bá phủ chính là muốn làm lớn chuyện!
Phương Hàn Tiêu đứng đối diện thúc thúc Phương bá gia, bàn tay đặt bên người nắm chặt, hàng mày kiếm dày đen như mực ép xuống, đuôi mắt hẹp dài hiện lên một tơ máu đỏ, vì nghiêm mặt mà sườn nghiêng mặt trông vô cùng sắc bén. Xem ra là bị kích thích cuối cùng nhịn hết nổi, lửa giận bốc lên đầu rồi.
Dù sao nam nhân bị cắm sừng là chuyện vô cùng nhục nhã, mấy ai có thể nhịn được chứ.
Mắt Hồng phu nhân lóe lên vẻ vui mừng, bà chỉ huy hạ nhân tiếp tục làm, Oánh Nguyệt lại chịu tội bị va hai lần, bị hạ nhân kéo xuống giường ra phía ngoài.
Nhưng khi Oánh Nguyệt sắp bị kéo qua bậc cửa, Phương bá gia và Hồng phu nhân đều đi theo, thì không biết vì sao, Phương Hàn Tiêu lại ngăn cản.
Thần sắc Phương bá gia hơi cứng đờ khó nhận ra, giữa hàng mày có chút không kiên nhẫn:
– Tiêu nhi, lại làm sao? Trời sắp tối rồi, còn kéo dài nữa, chúng ta sẽ không tiện ra ngoài, trong phủ còn rất đông khách khứa đang đợi, cũng cần ăn nói với họ, thời gian eo hẹp lắm.
Hôn lễ, tức hoàng hôn làm lễ, giờ lành thành thân là lúc mặt trời lặn, đội ngũ đưa dâu tới cũng gần giờ, bây giờ xác thực đã hoàng hôn, chút ánh tà dương cuối cùng keo kiệt rắc vào từ trước cửa, chiếu lên vạt hỉ bào đỏ thẫm của Phương Hàn Tiêu, nhưng không chiếu tới nửa người trên của hắn, cả khuôn mặt hắn hoàn toàn ẩn trong góc tối, bởi vậy có chút khó lường.
Oánh Nguyệt bị hắn chắn trước mặt, mờ mịt ngửa mặt nhìn hắn ở khoảng cách gần__nàng gặp đãi ngộ này kỳ thực không hề bất ngờ, Phương Hàn Tiêu ngăn cản mới là bất ngờ, nàng muốn nhìn xem hắn có ý gì.
Nàng có thể nhìn thấy biểu cảm Phương Hàn Tiêu, nhưng thấy hay không thấy đều không có gì khác biệt, có một khoảnh khắc, nàng dường như thấy khóe môi hắn nở một nụ cười kỳ lạ với thúc thúc và thẩm thẩm của mình, nhưng chờ nàng nhìn kỹ thì không có gì cả, môi hắn chưa từng cử động, nàng cảm thấy hắn cười càng giống như ảo giác do nàng bị va mấy lần mà có hơn.
Phương Hàn Tiêu không cúi đầu nhìn nàng, sau khi ngăn lại, hắn bước đến cửa sổ, trên bàn dưới cửa sổ có giấy bút, hắn cầm bút nhanh chóng viết hai dòng chữ, sau đó nhấc tờ giấy chưa khô mực cho Phương bá gia xem: Năm năm không về là lỗi của con. Bỏ đi.
Bỏ đi?
Bỏ đi?!
Lần này vẻ mặt Phương bá gia không giấu nổi nữa, vẻ ngạc nhiên toát thẳng từ đáy mắt.
Hồng phu nhân không biết chữ, nghe một nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng đọc lên mới biết trên giấy viết gì, sắc mặt bà thay đổi còn dữ dội hơn Phương bá gia, chính bà nhận ra được, định dùng ý cười lấp liếm, lại thực cười không nổi, trong lúc gấp gáp, khóe môi hơi giật giật:
– Tiêu nhi, chuyện lớn như vậy, sao có thể bỏ chứ? Làm sao mà bỏ được? Con đúng là nói lời trẻ con, Từ gia giẫm lên mặt con sỉ nhục con, thẩm thẩm không giúp con đòi công đạo này về thì sau này con, và cả thúc thúc thẩm thẩm nữa, đều không còn mặt mũi nào ra khỏi cửa đâu con à!
Phương Hàn Tiêu cụp mắt viết tiếp.
Hắn đổi một tờ giấy khác giơ lên: làm ầm ĩ lên, con vẫn mất mặt như thường.
Cách nói này của hắn không khó lý giải: trước khi xuất giá, tân nương tử đã định xong bị nhạc gia đổi thành thứ nữ, đồn ra ngoài, dĩ nhiên danh tiếng Từ gia bị tổn hại, nhưng sau khi hắn sa sút bị nhạc gia chê bai vả mặt như thế thì chắc chắn cũng không ít người cười hắn.
Năm xưa trước khi xảy ra chuyện, Phương Hàn Tiêu cũng là một nhân vật nổi bật trong các quý công tử kinh thành, Phương lão bá gia thiên vị, giao vị trí thế tử cho hắn, đồng thời ông cũng dạy dỗ hắn cực kỳ nghiêm khắc, cả văn lẫn võ hắn đều giỏi hơn một bậc so với đám con cháu hào môn quý tộc cùng cỡ tuổi, là kiểu “con nhà người ta” mà trưởng bối sẽ xách lỗ tai con mình lên để mắng “mày nhìn thế tử Bình Giang bá kia kìa”.
Nhưng bây giờ, thân thể kiện toàn không còn, tiền đồ tốt đẹp không còn, ngay cả hôn sự cũng xảy ra sự cố lớn thế này.
Hắn thà nuốt xuống cơn giận này, tránh lại bị người khác bàn tán cũng là lẽ thường tình.
Hồng phu nhân hiểu được điểm mấu chốt, thở dài, cười nói:
– Hạng tiểu nhân bỏ đá xuống giếng đó, hà tất để ý họ? Có ai không bị người ta nói sau lưng chứ, như gió bắc thổi trước mùa đông, qua một thời gian là qua thôi. Nhưng nếu con nuốt giận vào bụng, nỗi uất ức này trong lòng không qua được, con cứ nghe thẩm thẩm, cứ sảng khoái xả ra hết, làm ầm ĩ lên một trận, có thế sau này nhớ lại mới không hối hận, không bận lòng.
Chỉ nghe lời này của bà thì thực hợp tình hợp lý, Phương Hàn Tiêu cũng giống như bị lay động, hắn đứng bên bàn nghĩ một lát, gật đầu.
Phương bá gia và Hồng phu nhân đều nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, thấy vậy, vẻ mặt đều giãn ra.
Phương Hàn Tiêu lại cúi đầu viết gì đó, Hồng phu nhân đợi không kịp, giục:
– Tiêu nhi, có gì về rồi hẵng nói___
Phương Hàn Tiêu giơ tờ giấy lên.
Nha hoàn cẩn thận đọc:
– Đa tạ ý tốt của thẩm, nhưng chuyện đến nước này, để tránh quấy nhiễu tổ phụ, chi bằng đã sai____thì cho sai luôn?
…
Vẻ mặt Phương bá gia và Hồng phu nhân đều cứng đờ.
Chỉ có Thái ma ma là cảm động sắp rơi nước mắt: đại__không đúng, tam cô gia thấu tình đạt lý biết mấy, sớm biết vậy, trực tiếp tới tìm cô gia nói chẳng phải được rồi sao? Hà tất thấp tha thấp thỏm làm ra chuyện gả thay nguy hiểm này chứ!
Lời tác giả: Các tiểu thiên sứ xem hiểu không? Từ đại phu nhân nghĩ sai rồi, hiện tại là Phương bá gia và Hồng phu nhân muốn quậy cho lớn chuyện, càng lớn càng tốt, mà người nên quậy nhất là Phương Hàn Tiêu lại đè nó xuống, không muốn quậy, hắn chấp nhận. Nghi vấn về chuyện gả thay chính là như vậy, có thể gả thay thành công không phải do kế hoạch của Từ đại phu nhân cao minh cỡ nào, mà là do nam chính chấp nhận. Nguyên nhân ở đâu, mọi người có thể đoán thử xem (đoán không ra cũng không sao, chương sau hé lộ phân nửa), điều tôi có thể nói là, một nam chính tâm cơ thâm trầm sẽ không chịu thiệt khơi khơi như vậy