Đám nha hoàn không chỉ bàn tán, mà còn bàn tán rất tường tận.
Đỗ Quyên hăng say thuật lại:
– Nghe nói Phương lão bá gia sắp không xong rồi, Phương đại thiếu gia vừa về, mấy ngày nay luôn ở trong phòng Phương lão bá gia hầu bệnh, ngưỡng cửa cũng chưa từng bước chân qua. Phương lão bá gia vốn thấy sắp không ổn, Phương bá gia ngay cả quan tài cũng đã sai người tìm sẵn, nào ngờ Phương lão bá gia vừa gặp tôn tử là sức khỏe liền khỏe lại, trước đó thuốc còn uống không vô mà bây giờ đã ăn cơm bình thường__
Ngọc Trâm vừa vào cửa, nghe vậy buồn cười:
– Làm sao bịa ra được vậy? Chẳng lẽ có người bản lĩnh lớn đến thế, chui vào phòng của Phương lão bá gia thấy tận mắt à?
Nàng ấy vừa nói vừa đặt cháo trước mặt Oánh Nguyệt, cháo đã được hâm nóng, đặc sệt, nhưng không có đồ ăn sáng khác, Oánh Nguyệt không để bụng, nàng đói, húp cháo cũng rất ngon lành, đồng thời phân tâm nghe Đỗ Quyên nói chuyện.
– Tỷ tỷ, là thật đấy!
Đỗ Quyên nghiêm túc nói:
– Mai Lộ tỷ tỷ nói, bên ngoài đang đồn ầm cả lên, nói Phương đại thiếu gia rất hiếu thảo, chúng ta bị nhốt ở trong phủ mới không biết gì đấy. Nhưng phu nhân chắc chắn biết, bà ấy còn oán giận với Thái ma ma, nói Phương đại thiếu gia không đến phủ chúng ta bái kiến, cực kỳ vô lễ. Ôi, từ sau khi Phương đại thiếu gia mất đi vị trí thế tử, phu nhân không thích ngài ấy nữa, chê bai không biết bao nhiêu lời, bây giờ người ta hầu bệnh không rảnh đến là đúng ý phu nhân quá còn gì, thế mà phu nhân cũng mất hứng.
Nói đến phản ứng của Từ đại phu nhân, Ngọc Trâm tin, tiếp lời:
– Tính phu nhân là thế, muốn bới móc thì kiểu gì cũng bới được. Có điều không trách phu nhân nóng tính dữ mấy ngày liền, Phương đại thiếu gia về rồi, đại tiểu thư e là sắp gả thôi.
– Không phải e mà là chắc chắn.
Đỗ Quyên xòe ngón tay đếm, rất ra dáng:
– Thứ nhất, đại tiểu thư năm nay mười tám, Phương đại thiếu gia hai mốt, ai còn có thể đợi kéo thêm nữa chứ? Thứ hai, Phương lão bá gia đến cái tuổi này, sức khỏe lại như vậy, có thể không muốn cháu trai cưới cháu dâu về trước khi mình nhắm mắt xuôi tay sao? Phu nhân chưa nghĩ rõ mới chê người ta không đến, chứ e người ta mà đến là trực tiếp bàn bạc chuyện đại tiểu thư xuất giá luôn!
Nàng ấy nói rất dí dỏm, Oánh Nguyệt ngậm cháo không kìm được muốn cười, nhưng sợ tướng tá bất nhã nên nhịn xuống, khiến gò má phồng ra.
Ngọc Trâm cũng cười:
– Phu nhân chê người ta như vậy mà cứ không chịu từ hôn, kỳ thực mấy năm nay Phương đại thiếu gia bỏ đi biệt tích, là cơ hội từ hôn tốt nhất, Phương gia không thể nói gì, danh tiếng của đại tiểu thư cũng không bị tổn thất bao nhiêu.
Đỗ Quyên thành thật:
– Từ hôn thì dễ, nhưng đi đâu tìm một nhà như Bình Giang bá phủ nữa đây? Nay đâu còn là lúc lão thái gia còn sống.
Gia chủ đời trước của Từ gia – Từ lão thái gia là người nổi trội nhất trong các đời Từ gia, lúc còn sống, ông từng đảm nhiệm chức vị quan trọng là Hình bộ thượng thư, hôn sự của Từ Vọng Nguyệt là do ông định ra.
Ngọc Trâm nói:
– Nói cũng đúng, mấy năm nay phu nhân ra sức không ít, dẫn đại tiểu thư đến không biết bao nhiêu yến hội, chỉ là không thấy chút tác dụng nào.
Nói rồi nàng ấy không kìm được thở dài:
– Tội nghiệp tiểu thư chúng ta, quanh năm suốt tháng ngay cả cổng trong còn chưa bước qua, hôn sự của đại tiểu thư mà không tốt, phu nhân sẽ lôi tiểu thư ra trút giận.
Oánh Nguyệt nuốt xuống ngụm cháo, vội xua tay:
– Ta không đi đâu, tầm mắt phu nhân cao như vậy, mấy nhà lui tới ngay cả đại tỷ tỷ cũng trèo không nổi, ta đi thì có thể làm gì chứ? Đừng nói phu nhân không gọi ta, dù gọi, ta cũng không muốn đi.
Nàng lẩm bẩm bổ sung:
– Vả lại, ta cảm thấy phu nhân làm việc này không tốt, mấy thiếp mời của bà ấy đều lấy từ chỗ Phương gia, ta ngại dính hào quang như vậy lắm.
Từ lão thái gia năm xưa kết thông gia với Bình Giang bá phủ, không ai cảm thấy Từ gia trèo cao, Từ lão thái gia là trọng thần chính nhị phẩm, cai quản hình ngục tư pháp trong thiên hạ, là một trong cửu khanh (1), từ khi quốc triều thành lập đến nay, giữa quan văn và công thần dần phân biệt rõ ràng, không còn liên hôn với nhau nhiều nữa, Từ lão thái gia chọn cháu rể nhà công thần, lúc đó còn từng bị đám thanh lưu (2) cười nhạo.
(1) Cửu khanh: gọi chung chín chức quan to thời phong kiến, tùy triều đại mà có sự thay đổi về tên gọi, cơ cấu, quyền lực cụ thể.(2) Thanh lưu: chỉ các sĩ phu có danh vọng và đức hạnh cao thượng hoặc tên một phe phái chính trị.Tiếc rằng vật đổi sao dời, sau khi Từ lão thái gia qua đời, Từ gia xuống dốc cực nhanh, Từ đại lão gia hiện nay chỉ là một tự thừa tòng lục phẩm__chức quan này là tám năm trước Từ lão thái gia trước lúc lâm chung cầu cho ông, Từ đại lão gia không mảy may tiến bộ, cực kỳ ổn định, sở dĩ Từ lão thái gia chịu bị đồng liêu cười nhạo mà kết thông gia với Bình Giang bá phủ, chính là vì phát hiện nhi tử vô dụng, nhà công thần có tước vị cha truyền con nối, về mặt truyền thừa thì vững chắc hơn nhà quan văn. Năm xưa Từ lão thái gia làm vậy, có thể nói là có sự quyết đoán và tầm nhìn xa trông rộng.
Nói đi nói lại, với chút cấp bậc gió mưa bất động của Từ đại lão gia thì không thể như Từ lão thái gia mà khinh thường nhà quý tộc, ví dụ hào môn như Long Xương hầu phủ mở yến tiệc đều sẽ không phát thiệp mời cho vợ con ông.
Nhưng Từ đại phu nhân là thần nhân, Từ gia không được phát nhưng Bình Giang bá phủ chắc chắn được phát, cứ hỏi xin Bình Giang bá phủ là được.
Phương đại thiếu gia Phương Hàn Tiêu bỏ đi hết năm năm, Phương lão bá gia ít nhiều cũng áy náy với Từ gia nên luôn thỏa mãn yêu cầu của Từ đại phu nhân, còn từng chủ động để chủ mẫu chi thứ hai đã tiếp nhận tước vị Bình Giang bá phu nhân là Hồng thị mang Từ Vọng Nguyệt ra ngoài tham gia yến tiệc xã giao để giải sầu, có điều trong lòng Từ đại phu nhân có mưu đồ, nếu Từ Vọng Nguyệt theo Hồng phu nhân ra ngoài thì dấu ấn hôn ước trên người quá nặng, bởi vậy bà đã tìm lý do từ chối, chỉ xin thiệp mời.
Nói đến đây, Đỗ Quyên cũng bối rối, không biết nên nói gì cho phải:
– Lấy thiệp mời của nhà hôn phu để đi tìm rể khác cho đại tiểu thư, chuyện như vậy chỉ có phu nhân mới làm được.
Chuyện này Từ đại phu nhân làm rất cẩn thận, có điều cùng ở chung một phủ, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, các chủ tử rốt cuộc có ý gì, hạ nhân thấy nhiều trong thời gian dài, ít nhiều vẫn có thể nhìn ra.
Ý đồ của Từ đại phu nhân là như vầy: dựa hơi Bình Giang bá phủ, Từ Vọng Nguyệt có thể tiếp tục xuất hiện giữa các gia tộc hào môn, chờ khi tìm được mối mới rồi sẽ về từ hôn với Bình Giang bá phủ.
Đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Từ đại phu nhân cực kỳ bất mãn với cuộc hôn nhân này nhưng mãi không chịu từ hôn: từ hôn rồi thì Từ Vọng Nguyệt sẽ quay lại nguyên hình là nữ nhi của một tiểu quan tòng lục phẩm, những nhà tốt mình vừa ý mà ngay cả cửa cũng không vào được thì trèo cao thế nào?
– Tóm lại, ta không muốn đi.
Oánh Nguyệt tổng kết, nói xong nàng lại thấy buồn cười:
– Làm như phu nhân thật muốn mang ta đi ấy.
Hai nha hoàn nghe vậy đều thương tiếc nhìn nàng.
Đại tiểu thư năm mười sáu tuổi, dù có cổng trong không ra cổng ngoài không bước thế nào, thì đến tuổi làm mai vẫn được trưởng bối trong nhà dẫn đi gặp khách, nhưng tiểu thư của các nàng thì một lần cơ hội cũng không có.
Oánh Nguyệt bị nhìn không thoải mái, bụm má:
– Đừng nghĩ nữa, dù đại tỷ tỷ định xong rồi thì vẫn còn nhị tỷ tỷ mà, lượt của ta còn sớm lắm.
Kỳ thực hôn sự của Từ Vọng Nguyệt đã định xong từ mười năm trước, nhưng Từ đại phu nhân không nghĩ vậy, bà còn chìm đắm trong vinh quang quá khứ thời Từ lão thái gia còn sống, cho rằng nữ nhi có thể xứng với thế tử bá phủ thì không thể hứa gả cho một người câm tiền đồ chấm dứt (tuy cùng là một người). Bà là chủ mẫu Từ phủ hiện nay, bà đã nghĩ vậy thì không ai dám phá vỡ giấc mộng đẹp của bà, chỉ có thể mặc bà cố gắng.
Những cố gắng này đương nhiên là không hề lãng phí cho đám thứ nữ.
Tích Nguyệt mười bảy, Oánh Nguyệt mười sáu, nếu là nhà bình thường thì đã an ổn chuẩn bị đồ cưới, nhưng ở nhà này, đích trưởng tỷ bên trên ngày nào chưa an phận là ngày đó hai nàng đều phải chịu cảnh lênh đênh bất định.
Tán gẫu đến đây đã có phần nặng nề, Đỗ Quyên không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng chủ nhân, bèn vội dời đề tài đến Từ Tích Nguyệt:
– Mai Lộ tỷ tỷ bên kia đang chắp tay niệm Phật, nói Phương đại thiếu gia nay về rồi, đại tiểu thư có thể gả đi sớm thì tốt, nhị tiểu thư mà kéo dài nữa sẽ không hay.
Càng về sau, số nam nhân hợp tuổi sẽ càng ít, cơ hội để lựa chọn cũng càng nhỏ.
Đạo lý này kỳ thực cũng phù hợp với Oánh Nguyệt, tuổi nàng và Tích Nguyệt xấp xỉ nhau, có điều bình thường nàng không có cơ hội ra ngoài, tâm tính được nuôi dưỡng rất ngây thơ, bên trên còn hai tỷ tỷ chưa gả, nàng liền cảm thấy chuyện hôn nhân cách mình còn xa lắm nên không biết sầu lo vì chuyện đó, hồn nhiên tiếp tục húp cháo.
Ngọc Trâm nói tiếp:
– Nói thì nói vậy, nhưng mối hôn sự này mà thành, tôi cảm thấy Phương đại thiếu gia cũng đủ xui xẻo, nếu tôi là nam nhân, tôi không muốn cưới người như đại tiểu thư đâu.
Đỗ Quyên nghe thì cười, vội gật đầu phụ họa:
– Tôi cũng không muốn!
Ngọc Trâm nói chuyện phiếm nhưng không làm lỡ dở công việc, nàng ấy thấy Oánh Nguyệt ăn xong ngụm cháo cuối cùng, đẩy bát đũa ra thì đúng lúc tiến lên thu dọn, vừa dọn vừa nói tiếp:
– Chút tâm tư này của phu nhân và đại tiểu thư không biết Bình Giang bá phủ rốt cuộc có phát hiện không, theo lý thuyết thì cũng nên có tính toán mới phải__như bây giờ, biết rõ Phương đại thiếu gia về rồi mà Phương lão bá gia rất không ổn, nếu không có chuyện gì vô cùng quan trọng thì đại tiểu thư về tình về lý đều không nên ra ngoài nữa, thế mà vừa nghe Long Xương hầu phủ mở hoa yến là đại tiểu thư vẫn muốn đi, Bình Giang bá phủ cũng thực dễ nói chuyện, thật sự lấy giúp thiệp mời luôn.
Tới đây, Đỗ Quyên chợt nhớ ra gì đó, vội nói:
– Chưa hết đâu! Tỷ tỷ không biết đấy, tôi nghe nha hoàn trong viện Vân di nương nói, Bình Giang bá phủ và Long Xương hầu phủ kỳ thực không hợp nhau, ba năm trước, Phương lão bá gia sức khỏe không tốt nên truyền bá phủ cho Phương bá gia, nhưng công việc tổng binh quan thì không thể truyền, bị Long Xương hầu phủ cướp đi, bởi vậy hai nhà ngoài mặt thì không có gì, nhưng khúc mắc trong lòng không nhỏ đâu.
Oánh Nguyệt vốn đang đưa tay vào tủ giường nhỏ bằng gỗ hoàng hoa lê phía sau lấy sách mình thích, định xem một lát, nghe vậy liền kinh ngạc quay đầu lại:
– Thật á? Vậy Hồng phu nhân cũng quá tốt với phu nhân chúng ta đấy chứ.
Trong Từ gia, nếu nói Từ đại phu nhân là thần nhân thì Từ đại lão gia càng là thần nhân, hôn sự của con cái trong mắt ông đều là việc vặt không đáng nhắc, lúc Từ lão thái gia còn sống thì do Từ lão thái gia quản, Từ lão thái gia mất thì do Từ đại phu nhân quản, tóm lại không liên quan gì với ông. Nếu người ra mặt của Từ gia là Từ đại phu nhân thì người tiếp đãi tương ứng của Bình Giang bá phủ đương nhiên cũng là nữ quyến, cho nên Oánh Nguyệt mới nói như vậy.
Đỗ Quyên thần bí nói:
– Tiểu thư cũng thấy lạ ạ? Em thấy trong này chắc chắn có vấn đề.
Oánh Nguyệt hiếu kỳ truy hỏi:
– Vấn đề gì?
Đỗ Quyên thành thực đáp:
– ____Dạ không biết.
Ngọc Trâm cũng đang ngừng công việc trong tay lại để tập trung nghe, nghe vậy thì cười lườm nàng ấy:
– Không biết mà nói hăng thế, lừa tiểu thư chơi à.
Đỗ Quyên cười ngây ngô:
– Tôi đều là nghe bọn Mai Lộ tỷ tỷ nói, còn bên trong rốt cuộc thế nào, họ không đoán ra, tôi cũng hết chỗ nghe ngóng.
Lại nói tiếp:
– Đúng rồi, bọn Mai Lộ tỷ tỷ đều nói, lần này đại tiểu thư ra ngoài chắc chắn vô dụng, Phương đại thiếu gia về rồi, còn có thể có ý nghĩ gì chứ.
– Thì là về rồi nên mới nóng ruột đó, chứ không thì phu nhân đâu tức giận đến vậy.
Đỗ Quyên gật đầu:
– Cũng đúng, liều lần cuối, nói không chừng có bánh từ trên trời rơi xuống cũng nên.
Oánh Nguyệt vui vẻ nghe hai nha hoàn trò chuyện, nói:
– Ta thà có bánh rơi xuống thật, tốt nhất là rơi xuống cái bánh mà cả phu nhân và đại tỷ tỷ đều hài lòng, phu nhân vui thì chúng ta sống cũng dễ chịu một chút.
Đỗ Quyên và Ngọc Trâm nghe vậy, đều gật đầu đồng cảm.
Ba chủ tớ rất giống nhau, đều vừa không có chí lớn vừa không có bản lĩnh lớn, chỉ mong có thể ở Thanh Cừ viện lẳng lặng sống cuộc sống của mình là được.
Hai nha hoàn Đỗ Quyên và Ngọc Trâm còn nghĩ nhiều hơn một điều là muốn giúp Oánh Nguyệt tìm vị hôn phu tương lai____không cầu gì khác, cũng chẳng thể cầu gì dưới tay Từ đại phu nhân, chỉ mong là một vị lang quân tính tình hòa nhã, đối xử tốt với tiểu thư là được.