Gả Vào Hào Môn, Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Nam Chủ Trong Tổng Tài Văn

Chương 23




"Ba sẽ không sắp xếp cho con vào công ty."

"Trừ phi con chứng minh được năng lực của mình, điều kiện tiên quyết là con phải hoàn toàn tự lực, sẽ rất vất vả đấy! Nghĩ kỹ chưa?" Lục Xuyên Hoài hỏi cậu.

Lục Triệt thầm nghĩ, ai thèm vào công ty của ba, sau này cậu sẽ mở một cái công ty còn to hơn nữa.

Nhưng cậu thực sự rất muốn chứng tỏ bản thân trước mặt Lục Xuyên Hoài, nếu không đến cả tư cách kề vai chiến đấu với ba cậu, cậu cũng không có.

"Con không ngại vất vả!"

"Đừng có to mồm, có thể con không kiên trì nổi mấy ngày đâu."

Lục Xuyên Hoài đã nói như vậy, Lục Triệt lại càng nhất định phải chứng tỏ cậu có thể cho ba cậu xem: "Ba cứ chờ đi."

*

Tô Diệu không biết hai cha con đã nói chuyện gì trong thư phòng, tại sao khi nhìn thấy cô, Lục Triệt lại có vẻ mặt muốn nói lại thôi?

Buổi tối hôm nay, Lục Xuyên Hoài quay về phòng ngủ từ khá sớm.

Mọi ngày anh thường ở thư phòng đến khoảng hơn 10 giờ mới về phòng ngủ, nhưng hôm nay Tô Diệu cố ý xem giờ, phát hiện anh về sớm hơn một tiếng.

Cô cũng đã tắm rửa xong và thoa mỹ phẩm dưỡng da từ sớm, đang ngồi trước gương thử phương pháp mát-xa chống lão hóa và nâng cơ mặt mới học được. Lục Xuyên Hoài ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, trên đùi đặt một chiếc laptop.

Hai người đều im lặng, không hiểu sao Tô Diệu lại cảm thấy anh chồng già đang đợi cô nói gì đó.

Nhưng Tô Diệu vẫn cứ lề mề, nhất định phải đợi đến khi cả hai đều nằm trên giường, đèn trong phòng ngủ đã tắt, lúc này cô mới trằn trọc không chịu ngủ.

Tô Diệu nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh ngủ chưa?"

"Chưa." Lục Xuyên Hoài trả lời rất nhanh.

Giọng nói trong trẻo rõ ràng, như thể đã đoán trước kiểu gì cô cũng sẽ lên tiếng.

Tô Diệu không khỏi có chút xấu hổ.

Chủ yếu là ngoại trừ Lục Xuyên Hoài, cô không biết mình còn có thể tâm sự với ai được nữa.

"Hôm nay ở Tiểu Biệt Trang, tôi không được thuận lợi cho lắm." Giọng nói của Tô Diệu dịu dàng mềm mại, thiếu đi sự ngọt ngào ngày thường.

Nhưng lại rất có sức gợi hình, khiến người nghe có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ẩn trong bóng tối của cô lúc này, nhất định là rất uất ức.

Nói thế nào nhỉ, cô bị một đám đàn ông trung niên làm khó dễ, thực sự rất muốn phàn nàn.

Nhưng ngẫm lại, người ngủ bên cạnh cô không phải cũng là đàn ông trung niên sao?

Tô Diệu rất thức thời, không nói lung tung.

Bây giờ cô vẫn còn hơi mờ mịt, Tưởng Tốn và Lục Xuyên Hoài nhường lại cổ phần cho cô, nhưng cô sợ bản thân sẽ làm không tốt.

Cô có hùng tâm tráng chí, nhưng tâm lý của cô chỉ mới hai mươi tuổi. Không có kinh nghiệm của Lục Xuyên Hoài, không có khả năng giao tiếp của Liễu Vân Hinh, cũng không am hiểu ra ngoài xã giao. Tô Diệu thực chất chỉ là một sinh viên đại học vẫn chưa ra khỏi tháp ngà (*), cô không biết nên diễn đạt loại sợ hãi này như thế nào nữa.

(*) Tháp ngà: thế giới riêng, tách biệt với xã hội của giới tri thức. Từ này chỉ cách sống ẩn náu của những nhà trí thức chỉ nghĩ đến những điều hiểu biết của mình mà không chịu đem ra ứng dụng ở đời. Tìm hiểu thêm tại: https://kerchtt.ru/vi/bashnya-iz-slonovoi-kosti-chto-oznachaet-vyrazhenie-bashnya-iz-slonovoi/

Cũng may không cần cô kể lại chi tiết, Lục Xuyên Hoài đã hiểu được ý cô.



"Tiểu Biệt Trang không giống những nhà hàng khác. Nó có thương hiệu cá nhân mạnh mẽ của Liễu Vân Hinh. Nếu cô ta muốn rời đi, nhất định sẽ có một nhóm nhân viên bị lung lay tinh thần, cũng sẽ mất đi một lượng lớn khách hàng cũ."

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của anh êm dịu như tiếng đàn Cello, có tác dụng trấn an lòng người. Anh nói một cách chậm rãi, phân tích cho cô hiểu.

Tô Diệu nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, nên tôi đã khuyên cô ấy ở lại. Có rất nhiều khách hàng cũ đến vì cô ấy. Nhưng tôi không biết cuối cùng cô ấy có đồng ý hay không."

Lục Xuyên Hoài nói: "Vậy cô phải chuẩn bị tinh thần cho tốt. Nếu cuối cùng cô ta vẫn nhất quyết rời đi, Tiểu Biệt Trang sẽ cần phải chỉnh đốn từ trong ra ngoài một lần nữa, khó khăn không kém gì việc mở một nhà hàng mới ở một nơi xa lạ. Hết thảy đều phải làm lại từ đầu."

Lúc đầu Tô Diệu còn hơi chán nản, nhưng khi nghe thấy ngay cả Lục Xuyên Hoài cũng nói sẽ gặp nhiều khó khăn, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn một chút.

Không cần biết có phải anh chỉ đang an ủi cô thôi hay không.

"Lời khuyên tôi có thể cho cô là, hãy giao cho một người có chuyên môn thay cô quản lý."

Tô Diệu nhận ra anh thực sự khác biệt, vốn tưởng rằng anh cũng chỉ an ủi giống như những người khác, nói một ít lời vô nghĩa như "Cố lên", "Chỉ cần cô kiên trì, tôi tin cô có thể thành công trong tương lai."

Nhưng lời khuyên mà Lục Xuyên Hoài đưa ra cho cô lại rất thực tế. Giao Tiểu Biệt Trang cho người có chuyên môn kinh doanh quản lý, đối với Tô Diệu mà nói, vừa có thể tiết kiệm thời gian công sức, lại vừa bớt lo.

Không phải chuyện gì cũng cần tự mình lo nghĩ, vừa hay phù hợp với một người mới như cô.

Hơn nữa, số tiền này cô có thể chi trả được.

Trước đây Tô Diệu đã nghe ba mẹ cô thảo luận, nói nếu không có kinh nghiệm thì tốt nhất đừng đụng vào ngành ăn uống, học lại từ đầu cũng không biết phải đi bao nhiêu đường vòng.

Nếu Tô Diệu bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng giống như Liễu Vân Hinh hồi đó, cũng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa nhà hàng. Mãi cho đến khi Lục Xuyên Hoài và Tưởng Tốn rót vốn vào, Tưởng Tốn còn âm thầm giật dây các mối quan hệ thì mọi thứ mới bắt đầu được cải thiện.

Nhưng đoạn thời gian khó khăn này có thể kéo dài hàng năm trời.

Bây giờ cô đã gần ba mươi, không thể chịu nổi kiểu tra tấn này đâu.

May là Lục Xuyên Hoài đã nói cho cô biết(*), hóa ra phú bà muốn khởi nghiệp cũng có một cách rất đơn giản, không cần phải tự mình làm mọi thứ.

(*) Bản raw là "安利" (Ānlì) – Anli là tên tiếng Trung của công ty Amway. Trong tiếng lóng trên internet, nghĩa là chia sẻ hoặc giới thiệu, tiếp thị, làm quảng cáo cho ai đó.

Nếu không tại sao những người có tiền đó lại có lại có thời gian làm nhiều nghề tay trái như vậy?

Tô Diệu không ngờ vấn đề làm cô bối rối lại được giải quyết nhanh chóng đến vậy.

Biết thế cô đã hỏi Lục Xuyên Hoài sớm hơn rồi.

Tô Diệu nghiêng người, nương theo ánh đèn từ hoa viên ngoài cửa sổ, cô có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông.

Lúc này Lục Xuyên Hoài đang nằm thẳng, tư thế ngủ vô cùng ngay ngắn.

Không giống Tô Diệu, ngẫu nhiên tỉnh dậy sẽ phát hiện bản thân đang nằm như một con bạch tuộc, có lần còn kéo hết chăn của anh.

Lục Xuyên Hoài cũng không ngáy, tóm lại những tật xấu khiến cô khó chịu anh đều không có.

Dưới ánh đèn mông lung mờ ảo, nhờ vào thị lực tốt, Tô Diệu có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng và góc nghiêng hoàn hảo của anh.

"Cảm ơn." Giọng Tô Diệu mang theo âm mũi, dịu dàng êm ái.

Thậm chí còn lộ ra vài phần ỷ lại.

Anh chồng già: "Ngủ đi."

Nghe vậy, Tô Diệu vừa định xoay người sang hướng khác ngủ, chợt nhớ tới một chuyện.

"À, Liễu Vân Hinh để đồ đệ của cô ấy lại, nói rằng người đó có thể nấu được những món đặc trưng của Tiểu Biệt Trang."

Tô Diệu cảm thấy không thể lần nào cô cũng mang lại năng lượng tiêu cực cho anh được.

Làm gì có ai thích một người bạn cùng phòng suốt ngày tràn đầy năng lượng tiêu cực chứ?

Cho nên cô cũng chia sẻ niềm vui duy nhất của ngày hôm nay với Lục Xuyên Hoài.

"Đây cũng xem như một nửa tin tốt, bởi vì Liễu Vân Hinh nói có thể thu phục được người đó hay không còn phải xem bản lĩnh của tôi."

Tô Diệu cũng không nhắc đến chuyện, tối nay vị đồ đệ kia đã cố ý khiến một số thực khách không hài lòng với hương vị món ăn.

Lục Xuyên Hoài và Liễu Vân Hinh thực sự không thân quen, anh thậm chí còn không biết đối phương có đồ đệ.

Anh hỏi: "Nam hay nữ?"

"Nam."

Bởi vì Tô Diệu đang ở trong thế giới tiểu thuyết, nên khi quan sát một người cô đều rất cẩn thận. Để tiện cho việc phân biệt ký ức, cô thậm chí còn thích gắn cho đối phương rất nhiều đặc điểm ngoại hình.

Ví dụ như khi miêu tả đồ đệ của Liễu Vân Hinh, cô nói: "Trông có vẻ rất trẻ, không quá 25 tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, lịch sự văn nhã, nhìn qua hoàn toàn không giống một đầu bếp, còn mặc áo dài thư sinh như thời kỳ dân quốc.

Lục Xuyên Hoài cũng phát hiện ra, đối với những người mới gặp, cô sẽ ghi nhớ rất kỹ tính cách và ngoại hình của họ.

Giống như lần trước khi nhắc đến thầy Tống - giáo viên chủ nhiệm của Lục Triệt, cô rất thích thêm vào các biện pháp tu từ.

Lục Xuyên Hoài chỉ nói: "Người hai lòng ở lại, dễ nảy sinh rắc rối". Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

*



Ngày hôm sau nghe quản gia nói, Tô Diệu mới biết được Lục Triệt muốn đi tìm việc làm.

"Không phải thằng bé còn đang học lớp 11 sao? Không đi học nữa à?"

"Thời khóa biểu của trường quý tộc không quá kín, khoảng 4 - 5 giờ chiều là bọn họ có thể tan học để dành thời gian cho các lớp bổ túc hoặc các lớp năng khiếu. Cho nên ông chủ có ý để thiếu gia vừa học vừa làm, trước tiên cố gắng tìm một công việc bán thời gian."

"Lục gia cũng không thiếu tiền, sao lại muốn để Lục Triệt đi làm sớm như vậy?"

Phong quản gia thấp giọng nói: "Phu nhân, để tôi nói cô nghe một bí mật, thiếu gia tưởng Lục gia chúng ta sắp phá sản."

"..."

"Chắc là Lục tổng muốn mượn chuyện này để khích lệ cậu ấy. Cô nhớ phải thống nhất trước với Lục tổng, nhất định đừng lỡ miệng trước mặt thiếu gia nhé."

Tô Diệu: "..."

Chuyện này... cô thực sự không biết phải nói gì nữa.

Biểu cảm của Phong quản gia đúng kiểu "Chỉ mấy người chúng mình biết thôi nhé, phải lừa cậu ta đấy!". Nhưng ông ấy đâu biết rằng trong nguyên tác, phá sản là sự thật.

Chẳng qua không phải bây giờ mà là sau này.

Lục Xuyên Hoài làm như vậy, có phải đã xuất hiện vấn đề rồi không? Cho nên mới để Lục Triệt chuẩn bị tâm lý trước.

Thật lòng mà nói, lúc trước khi gia đình họ phá sản, nếu ba mẹ có thể nói cho cô biết sớm hơn để chuẩn bị thay vì giấu giếm cô một cách mù quáng, thì có lẽ sau này cô đã không luống cuống đến như vậy.

Lục Triệt cũng thế, nếu cậu có thể trưởng thành sớm hơn, có lẽ sau này sẽ không quá vất vả.

Tô Diệu nhận ra, gần đây bất kể Lục Xuyên Hoài làm gì thì cô đều rất sùng bái và tán thành đối với anh.

Là bởi vì thân phận mẹ kế sao?

Nên sẽ vô thức đứng về phía phụ huynh?

Rõ ràng trước kia cô vẫn luôn đứng về phía người trẻ tuổi.

"Kể cũng lạ, sao hình như cái gì Phong quản gia cũng biết thế nhỉ?" Tô Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm. Truyện Nữ Cường

Quản gia của những nhà giàu đều thích buôn chuyện như vậy à?

Tô Diệu có cảm giác, dường như Phong quản gia biết hầu hết tất cả bí mật trong ngôi nhà này.

Sau đó qua miệng của ông ấy, truyền từ người này sang người khác.

Khả năng sớm muộn gì cũng có một ngày tất cả mọi người đều không còn bí mật nào nữa.

Hoặc là nói, quản gia trong truyện tổng tài đều có thuộc tính buôn chuyện xuyên lục địa như vậy!

**

Thời buổi này tìm một công việc thật sự không dễ dàng!

Để hỗ trợ Lục Triệt, một đám thiếu niên nhà giàu tư duy kỳ lạ đã lần đầu tiên tìm hiểu về thị trường tuyển dụng. Sau đó mới phát hiện, bọn họ bị loại khỏi hầu hết các công việc chỉ vì không có bằng cấp.

Không có kinh nghiệm làm việc cũng bị loại luôn.

Hơn nữa bọn họ không thể làm việc ít nhất 8 tiếng một ngày nên rất khó để tìm được một môi trường làm việc chính quy và ổn định. Các công ty lớn giống công ty của ba mẹ họ sẽ không nhận nhân viên bán thời gian. Do đó, những công việc bọn họ có thể làm chỉ có nhân viên phục vụ trong các cửa hàng đồ ăn nhanh, nhân viên bán hàng qua điện thoại, công nhân sản xuất trong các nhà máy, nhân viên bán hàng thời vụ trong siêu thị hoặc vận chuyển hàng hoá.

Trước khi va chạm với thực tiễn, hầu hết bọn họ đều cảm thấy thế giới này bị bọn họ giẫm đạp dưới chân, quy tắc rất đơn giản. Bọn họ nghĩ rằng với sự thông minh lanh lợi của mình, chỉ cần nỗ lực một chút là có thể kiếm được ít nhất mấy chục vạn.

Nhưng sau khi nhìn thấy mức lương, họ mới phát hiện cho dù mỗi ngày đầu tắt mặt tối thì cũng chưa chắc một tháng đã kiếm được 3000 tệ.

3000 tệ là cái khái niệm gì vậy? Còn không nhiều bằng một nửa tiền tiêu vặt hàng ngày của họ nữa.

Long Triển Bằng dứt khoát đề nghị: "Lục thiếu, cứ để các bọn tôi góp tiền cho cậu là được, cần gì phải khổ như thế."

"Tôi đã hứa trước mặt lão Lục rồi, phải dựa vào năng lực của chính mình."

"Cậu cứ nói tiền là do cậu tự kiếm, ông ấy cũng không biết."

"Không được." Lục Triệt nghiêm túc từ chối.

Bây giờ quan trọng là tiền à? Ừ thì cũng quan trọng, nhưng cậu cần phải chứng minh năng lực của mình.

Mặc kệ lão Lục có cảm thấy cậu quá ngây thơ hay chỉ đang chém gió hay không, nhưng lúc ấy quyết tâm của Lục Triệt là thật sự nghiêm túc.

Bây giờ giở trò bịp bợm còn có ý nghĩa gì?

Bởi vì Lục Triệt kiên trì nên đám người bọn họ đã thực sự lên kế hoạch, thử làm một công việc bán thời gian sau giờ học.

Thạch cao trên đùi Lục Triệt cuối tuần mới có thể tháo, cậu tạm thời không thể làm những công việc chân tay, vì vậy cậu đã ứng tuyển vào vị trí nhân viên bán hàng qua điện thoại. Cũng chỉ là gọi điện chào hàng mà thôi, nhìn qua dường như không khó lắm.

Long Triển Bằng khá hoạt ngôn, vì vậy cũng làm nhân viên bán hàng qua điện thoại với cậu.

Còn Thiệu Trạch thì làm nhân viên bán hàng thời vụ ở siêu thị.

Hoắc Đình đi hỗ trợ vận chuyển hàng hóa.



Bình thường Lục Triệt vô cùng nghĩa khí, mấy người bạn của cậu đều ghi tạc điều này ở trong lòng, quyết định có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Nếu Lục thiếu đã muốn thực hiện hoài bão của mình, bọn họ sẽ giúp cậu tìm thử xem nên bắt tay vào ngành nào mới có thể kiếm được "hũ vàng đầu tiên"(*).

(*) Hũ vàng đầu tiên: một triệu nhân dân tệ

Một đám thiếu niên có tham vọng rất lớn, nghĩ rằng với sự nhiệt huyết của mình, bọn họ nhất định sẽ vươn ra thế giới.

Kết quả là, ngày hôm sau lưng đau gối mỏi, cả đám bị hiện thực vả cho một cái vô cùng thê thảm.

Long Triển Bằng không làm công việc chân tay nên đỡ hơn một chút, chỉ là giọng nói có hơi khàn. Những người còn lại đều bị thương nhẹ.

Long Triển Bằng nói: "Tôi đề nghị, chúng ta hãy lấy tất cả số tiền chúng ta kiếm được ngày hôm qua ra để so sánh đi."

Vừa nói cậu vừa làm mẫu trước, lấy hết số tiền kiếm được ra, hai mươi tệ. Cậu gọi điện thoại suốt một buổi chiều, nói khô cả miệng mới bán được hai sản phẩm điện tử, cuối cùng nhận được mười tệ tiền hoa hồng trên mỗi sản phẩm.

Thực ra cậu đã nhờ một người bạn mua hộ, vì 20 tệ này cậu còn mời người nọ đi ăn một bữa nấm cục đen, tốn kha khá tiền.

Hoắc Đình phát hiện cậu là người kiếm được nhiều tiền nhất, khoảng một trăm tệ, không bõ công cậu chuyển hàng qua lại, lưng cũng sắp gãy đến nơi.

Cậu chắc chắn là người vất vả nhất, nhưng nghĩ đến việc mình cũng kiếm được nhiều tiền nhất, cậu vui đến mức suýt rơi nước mắt.

"Lục thiếu, cậu kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Lục thiếu, sao cậu không nói gì thế?"

Lục Triệt không nói được, cậu cãi lộn với người ta nên hôm nay bị mất tiếng. Long Triển Bằng giúp cậu giải thích với mọi người, trong cuộc điện thoại đầu tiên ngày hôm qua, Lục Triệt đã cãi nhau ầm ĩ với khách hàng, cuối cùng bị giám đốc kinh doanh sa thải ngay tại chỗ và bị cho vào danh sách đen không bao giờ tuyển dụng lại, đương nhiên không kiếm được đồng nào.

Mấy người cũng không biết nên an ủi cậu thế nào, cả đám đều hơi nhụt chí.

"Giám đốc kinh doanh gì chứ, một cái chức vụ nho nhỏ mà đã diễu võ dương oai rồi, hắn ta mà đến trước mặt ba mẹ tôi đảm bảo không dám đứng thẳng người.

"Cậu cũng nói đó là ba mẹ cậu, ngoại trừ hào quang của gia đình, chúng ta còn có cái gì?" Hoắc Đình hỏi lại.

Long Triển Bằng nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lục Triệt, rõ ràng cậu đã bị câu nói này đả kích, tâm trạng càng nặng nề hơn.

Đúng vậy, ngoài hào quang ba mẹ ban cho, bọn họ còn còn có cái gì?

Đây là lần đầu tiên những cậu ấm nhà giàu phải đối mặt trực tiếp với vấn đề này.

"Kiếm tiền khó quá, hay là Long Triển Bằng, cậu tham gia "Trai xấu đại chiến" đi, sau khi được phú bà giúp đỡ thì quay lại hỗ trợ Lục Triệt." Thiệu Trạch đề nghị.

"Trai xấu đại chiến" nghiễm nhiên đã trở thành một chủ đề nóng hổi, học sinh trung học một ngày không cue(*) một câu sẽ cảm thấy như thiếu cái gì đó.

(*)Cue: Nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.

"Biến!" Long Triển Bằng kháng nghị: "Tôi cũng không phải là người xấu nhất trong chúng ta, có tham gia cũng không đến lượt tôi."

"Vậy ai là người xấu nhất?"

Long Triển Bằng không muốn đắc tội người khác: "Tôi không nói."

Nhưng ngoại trừ Lục Triệt, hai người còn lại sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn họ lôi cậu ta ra ngoài nghiêm hình bức cung.

Trong lúc mấy thiếu niên còn đang than thở làm thuê không dễ, thì bên kia...

Tô Diệu click vào bài đăng mà cô đã đăng vài ngày trước, vậy mà không có một ai liên hệ cô để ứng tuyển vị trí nhân viên IT?

Là vì mức lương cô đưa ra không đủ cao sao?