Gả Vào Hào Môn

Gả Vào Hào Môn - Chương 106: Đút Cho Tình Nhân Ăn




Nếu là giọng của Thẩm Sơ Vũ, Thẩm Quân Giao chắc chắn sẽ nhận ra ngay.



Còn người phụ nữ này, giống chị cô về gương mặt, nhưng lại không giống về giọng nói.



Vậy thì, cô gái này là ai? Có thân phận gì? Sao lại giống chị cô đến như vậy chứ? Với lại, Trác Du Hiên đưa người phụ nữ này về đây là bởi vì gương mặt của cô ta sao? Nhìn thấy vẻ mặt kia của Thẩm Quân Giao, Trác Du Hiên cũng không lấy làm ngạc nhiên, dường như đã đoán trước được mọi chuyện vậy.



Người đàn ông chỉ khẽ nhếch môi một cái, không hề nói gì cả.



Chỉ sau khi Quách Tịnh Kỳ lay lay cánh tay hắn, Trác Du Hiên mới quay sang "nhắc nhở"

Thẩm Quân Giao.



"Cô còn đứng đấy làm gì? Mau tránh ra, đừng có cản đường chúng tôi."

Thái độ của Trác Du Hiên như thay đổi hoàn toàn khi hắn nhìn sang chỗ của Quách Tịnh Kỳ, ôn nhu, ân cần nói với cô ta.



"Tiểu Kỳ, để anh đưa em lên phòng sắp xếp đồ đạc, chắc em đi đường xa cũng mệt rồi, lên nghỉ ngơi rồi xuống ăn cơm thôi"

Trác Du Hiên nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của Quách Tịnh Kỳ, sau đó hẳn dịu dàng nắm lấy bàn tay của cô ta, tay còn lại xách một va li vô cùng nặng.



Hai người dẫn nhau lên phòng, nếu mang theo đồ đạc như thể chắc người phụ nữ này sẽ sống ở đây một thời gian dài đấy.





Người của Quách Tịnh Kỳ còn va vào vai của Thẩm Quân Giao nhưng hai người bọn họ coi như không nhìn thấy gì, cứ thế lắng lặng bỏ đi, đến một câu xin lỗi còn chẳng có.



Rõ ràng là bọn họ va chạm vào người cô vậy mà chẳng có lấy một câu xin lỗi.



Sắc mặt của Thẩm Quân Giao tái nhợt đi, đến lúc này cô vẫn không có cách nào để bình tĩnh nổi.



Nhất là khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia, gương mặt giống hệt chị gái cô đến thế.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Nhưng rõ ràng hai người bọn họ không hề có liên quan gì đến nhau, vậy thì tại sao khuôn mặt của hai người lại giống nhau như đúc vậy? Có lẽ, lý do Trác Du Hiên đưa người phụ nữ kia về đây bởi vì gương mặt của cô ta giống với Thẩm Sơ Vũ, chị gái của cô.



Theo Thẩm Quân Giao được biết, Trác Du Hiên tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ với Thẩm Sơ Vũ đâu, hơn nữa, Trác Du Hiên nhớ nhung chị gái cô đến vậy mà, thế nên hẳn ta đành tìm một người có khuôn mặt giỗng hệt chị cô hay sao? Đến lúc này, Thẩm Quân Giao vẫn không tài nào tin nổi những gì mình vừa nhìn theo.



Nhưng không tin thì sao? Không tin thì cô vẫn phải tin mà thôi! Bởi đó chính là sự thật! Thẩm Quân Giao khó khăn lê những bước chân nặng nề của mình đi vào trong bếp, đến giờ cô vẫn chưa kịp hoàng hồn.



Cô vào bếp dọn dẹp nốt những thứ lặt vặt, tránh cho việc làm Trác Du Hiên nổi giận, đã thế còn nổi giận ngay trước mặt nhân tình của hẳn nữa.



Thẩm Quân Giao thẫn thờ lau đi lau lại mặt bàn nhiều lần, cô lau đến nỗi mặt bàn đã sạch đến nỗi từ sạch cũng không thể diễn tả được sự sạch sẽ tại vị trí đó.



Ánh mắt của Thẩm Quân Giao cứ nhìn về một khoảng không vô định nào đó, dường như cô đang suy tư về điều gì, chỉ là không lộ rõ ra bên ngoài mà thôi.



Cho tới khi một tiếng "

e hèm"

lạnh lẽo vang lên từ người đàn ông bên cạnh, Thẩm Quân Giao mới sực tỉnh dậy.



Trác Du Hiên và người phụ nữ kia đã xuống đây từ bao giờ rồi, thấy Thẩm Quân Giao đang không tập trung, Trác Du Hiên mới lên tiếng cảnh cáo mà thôi.



Hản ta nắm tay Quách Tịnh Kỳ, tưởng chừng người phụ nữ đó mới chính là vợ của hản chứ không phải là Thẩm Quân Giao, người đang đứng đó, ánh mắt người con gái vẫn không che đi sự đau đớn khi nhìn chồng mình vô cùng ngọt ngào với người phụ nữ bên cạnh.



Thấy Thẩm Quân Giao im lặng đứng đó, Trác Du Hiên mới lên tiếng "nhắc nhở"

cô một câu.



"Cô còn chất dí ở đấy làm gì nữa? Nếu đã không còn việc gì thì mau cút xuống nhà cho tôi, đừng có đứng đây làm cho bầu không khí bị ô nhiễm, tiểu Kỳ sẽ ăn cơm không được ngon đâu"


Thẩm Quân Giao vô thức cắn môi, cô cụp mắt xuống, không dám lên tiếng, cũng chẳng dám nhìn hai người đang tình tứ ở trước mặt cô đây.



Quách Tịnh Kỳ mỉm cười quay sang nói với Trác Du Hiên.



"Du Hiên, anh đừng có nói như thể chứ? Dù sao cô ấy cũng ở đây, hay là để cô ấy ăn cơm chung với chúng ta đi"



Tưởng chừng lời nói của Quách Tịnh Kỳ muốn giúp đỡ Thẩm Quân Giao nhưng sự thật không hề như vậy.



Cô ta muốn để Thẩm Quân Giao ở đây, muốn để cho cô nhìn thấy cô ta cùng với Trác Du Hiên ân ái ngọt ngào ra sao, Quách Tịnh Kỳ chính là muốn khẳng định vị thế của mình.



Bởi vì cô ta tin rằng, cô ta nhất định sẽ trở thành người phụ nữ được pháp luật công nhận của Trác Du Hiên.



Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, hắn ta nói với Quách Tịnh Kỳ vô cùng cẩn trọng, nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sự khinh bỉ kia của hắn lại đặt ở trên người của Thẩm Quân Giao.



"Em không cần phải nói đỡ cho cô ta.



Làm gì có chuyện chó được ngồi cùng bàn với chủ nhân của mình cơ chứ.



Như thế thì cái nhà này thành cái chợ à?"

"Cô còn không mau cút cho khuất mắt tôi, Cô muốn đi đâu thì đi, đừng có đứng đây khiến chúng tôi ăn mất ngon"

Thẩm Quân Giao cũng chỉ biết cản răng, cô cúi gằm mặt xuống đi vào trong bếp, bởi vì còn vài việc lặt vặt ở trong đó cần hoàn thành.



Sau khi Thẩm Quân Giao đi vào bếp, Trác Du Hiên mới nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ở bên cạnh hản xuống, rồi cẩn thận đỡ Quách Tịnh Kỳ ngồi xuống.



Hắn dịu dàng nhìn cô ta, ánh mắt hắn chứa đầy sự yêu thương dành cho người phụ nữ tên Quách Tịnh Kỳ này.




Mà sự yêu thương ấy, Trác Du Hiên chưa bao giờ dành cho Thẩm Quân Giao cả.



"Tiểu Kỳ, chắc em cũng đói rồi nhỉ? Mau ăn đi, đừng để bụng đói, sẽ hại sức khỏe lắm"

Quách Tịnh Kỳ gật đầu, cô ta cười thật tươi giống như một đứa trẻ được yêu thương với Trác Du Hiên.





Cô ta không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng mừng rỡ.



Nếu cứ thế này, chỉ cần một thời gian ngắn thôi, cả hai mục đích của cô ta sẽ đều đạt được.



Đôi mắt của Quách Tịnh Kỳ lộ ra một tia nguy hiểm, khoé môi của cô ta hơi nhếch lên nhưng vì cô ta đang cúi đầu ăn cơm, cho nên Trác Du Hiên đang ngồi bên cạnh cô ta cũng không thấy được sự nham hiểm trên mặt của người phụ nữ này.



Còn Thẩm Quân Giao, cô đứng ở trong bếp nhưng chứng kiến tất cả mọi chuyện giữa hai người.



Trác Du Hiên cứ liên tục gắp thức ăn cho Quách Tịnh Kỳ như sợ rằng cô ta sẽ bị đói ăn không no.



Thẩm Quân Giao càng thêm đau lòng khi nhìn chồng mình cùng người phụ nữ khác thân mật như hai vợ chồng như thế.



Nhưng ngoại trừ đau đớn đứng nhìn hai người họ đút cho nhau ăn như vậy, Thẩm Quân Giao cũng không biết nên làm gì đây? Sau khi ăn xong, Trác Du Hiên đưa Quách Tịnh Kỳ ra bàn, sau đó gọi Thẩm Quân Giao đang cặm cụi ở trong bếp kia.



"Thẩm Quân Giao, cô đâu rồi, mau ra đây cho tôi"

Thẩm Quân Giao cũng biết điều chạy ra, sau đó Trác Du Hiên liền ra lệnh cho cô.



"Thẩm Quân Giao, cô mau dọn đẹp đi, rồi mau chóng đi ra siêu thị mua cho tôi ít quýt.".