Gả Vào Hào Môn

Gả Vào Hào Môn - Chương 110: Cảnh Tượng Không Nên Thấy




Lục Ngạn nhìn nét mặt khó xử của Thẩm Quân Giao, anh biết bản thân mình có hơi đường đột.



Đây là lần đầu tiên anh tò mò xen vào chuyện của người khác như vậy đấy.



Không hiểu sao, nhìn vào gương mặt đầy đau đớn của người con gái này, Lục Ngạn có một chút gì đó khó chịu, chỉ muốn giãi bày cùng Cô ấy.



Anh cũng hiểu là mình đã doạ cho Thẩm Quân Giao cảm thấy sợ rồi, vì câu hỏi của anh đến quá đường đột như vậy mà.



Với lại, hai người cũng vừa mới gặp nhau, không tính là quen thân, vậy mà Lục Ngạn đã đi dò hỏi chuyện riêng tư của người ta như vậy, thế thì khiến người ta khó xử là đúng rồi.



Lục Ngạn cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi Thẩm Quân Giao câu đó nữa? Lúc vừa thốt ra câu đó, Lục Ngạn thật sự không biết rằng trong đầu anh đang nghĩ cái gì nữa.



Anh đưa tay gãi gãi đầu, áy náy cùng vẻ mặt khó xử nhìn Thẩm Quân Giao.



"Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua là tôi chỉ cảm thấy cô có tâm sự, muốn nghe mà thôi.



Nếu cô không muốn nói ra vậy cũng không sao, xin lỗi vì làm cô thấy khó xử nha"

Thẩm Quân Giao lắc đầu, cô chua xót nở một nụ cười nhìn Lục Ngạn, bất lực mà nói.



"Anh không cần phải xin lỗi, anh đâu có làm gì sai.



Chỉ là tôi không biết phải nói ra sao nữa đây"

"Nếu cô muốn nói, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, coi như tôi là bạn của cô luôn cũng được.





Tôi sẵn sàng lắng nghe tâm sự của cô."

Thẩm Quân Giao xúc động nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi họ Lục kia.



Bạn! Lục Ngạn thật chịu làm bạn với cô hay sao? Anh chịu làm bạn với một người không hề có gì như cô.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Nếu như vậy thì thật tốt.





Thanh âm run rẩy phát ra mang theo sự xúc động cực kì.



"Cảm ơn anh, bác sĩ Lục, cảm ơn anh!"

Nhìn thấy sự xúc động của Thẩm Quân Giao, Lục Ngạn cũng chỉ biết cười khi nhìn thấy sự hạnh phúc của cô gái nhỏ này khi vừa có được một người bạn.



Anh đoán có lẽ Thẩm Quân Giao cũng không có nhiều bạn đâu, hơn nữa còn rất cô đơn cho nên khi Lục Ngạn anh đề nghị muốn làm bạn với cô, Thẩm Quân Giao mới cảm thấy vui mừng và hạnh phúc như vậy.



Khi băng bó vết thương trên tay và chân của Thẩm Quân Giao, Lục Ngạn vô tình nhìn thấy những dấu tích của sự bạo hành đã để lại trên người của Thẩm Quân Giao.



Người của cô chắng chịt khắp người vết đòn roi còn chưa hồi phục hay những vết sẹo trắng bệch đến ghê rợn không có cách nào xoá bỏ được.



Lục Ngạn lúc đó cũng vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy những vết thương đáng sợ như vậy.



Một người con gái yếu ớt như Thẩm Quân Giao đã gặp phải chuyện kinh khủng như thế nào mà trên người của cô mới chằng chịt những vết thương như vậy.



Làm bác sĩ nhiều năm, Lục Ngạn hiểu rõ, đây là những vết thương bị đánh, bị người bạo hành chứ không phải là tai nạn hay vô tình gặp phải chuyện gì.



Biết là như thế nhưng Lục Ngạn cũng không tiện hỏi Thẩm Quân Giao, anh sợ cô sẽ nhớ lại những chuyện đau buồn đó mà không thiết sống nữa.



Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lục Ngạn chắc chắn sẽ giúp đỡ cô gái đáng thương này.



Thân là một bác sĩ, đây chính là trách nhiệm mà Lục Ngạn phải làm.



Thẩm Quân Giao chờ Lục Ngạn lấy cho mình ít thuốc, sau đó hai người cũng phải nói lời tạm biệt nhau.



Có lẽ bây giờ cũng đã muộn rồi, chắc cũng tầm nửa đêm, nếu cô không trở về, sợ rằng sẽ khiến cho Trác Du Hiên phát điên lên vì đợi mất.



Thẩm Quân Giao cúi đầu chào Lục Ngạn, cũng như bày tỏ sự cảm kích đối với người đàn ông này.




"Tạm biệt bác sĩ Lục, tôi phải trở về rồi! Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi hôm nay!"

Lục Ngạn cười cười nhìn Thẩm Quân Giao để lộ ra chiếc răng khểnh cực kỳ đáng yêu kia.



"Không có gì đâu, đó là trách nhiệm của một người bác sĩ cần phải làm mà.





Cũng xin lỗi cô, tại tối hôm nay tôi phải trực, nếu không tôi nhất định sẽ đưa cô về nhà."

"Anh không cần phải làm vậy đâu, anh cứ làm việc đi.



Tôi có thể tự mình về được"

"Thế thì cô nhớ đi đường cẩn thận nhé, lúc nào có tâm sự tôi sẵn sàng lắng nghe cô nói, thế nên cứ đến tìm tôi."

Thẩm Quân Giao vui vẻ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn với Lục Ngạn, rồi cô cũng phải trở về nhà.



Lục Ngạn thấy Thẩm Quân Giao đi ra cổng, anh cũng chỉ lắc đầu một cái rồi trở vào trong làm việc.



Sắc mặt của Thẩm Quân Giao lúc này hoàn toàn tái nhợt mang nặng vẻ sợ hãi chứ không vui vẻ một chút nào như vừa mới nói chuyện với Lục Ngạn cả.



Một nỗi lo sợ, bất an dâng lên khiến khuôn mặt của người con gái bỗng dưng tái nhợt đi, không thể không thừa nhận rằng trong lòng của Thẩm Quân Giao đang cực kỳ sợ hãi.



Cô chính là đang sợ, lúc cô trở về nhà, không mang theo thứ mà Trác Du Hiên sai cô đi mua, đến lúc đó thì sẽ thể nào đây? Hẳn ta sẽ trừng phạt cô bằng hình phạt tàn khốc như thế nào đây? Thẩm Quân Giao đang không ngừng lo lắng tới việc khi cô trở về nhà thì sẽ như thế nào.



Từng bước chân nặng nề của người con gái lê bước trên vỉa hè vắng bóng người.



Trời ngày càng đen kịt lại, có lẽ đêm cũng đã về rồi.



Xe cộ trên đường vô cùng thưa thớt, một lúc lâu Thẩm Quân Giao mới nhìn thấy một chiếc xe chạy thoáng qua.



Trên người cô lúc này chỉ còn vài đồng tiền lẻ, không đủ tiền để đi xe nữa, cho nên cô phải đi bộ về nhà trong khi quãng đường vô cùng xa xôi.




Đôi chân của cô bị cái giá lạnh làm cho cứng đờ, khó khăn mà bước đi.



Hai tay của cô cho vào trong túi áo, cả người run lên liên tục vì cái lạnh lẽo giữa không gian đêm tĩnh lặng của một thành phố xa hoa nhất đất nước Trung Quốc này.



Lạnh cắt da cắt thịt! Lạnh lẽo đến thấu xương! Không chị da thịt cô tím tái vì cái lạnh mà trong lòng của cô, một sự lạnh lẽo dâng lên khiến cho Thẩm Quân Giao phải cảm thấy rét run.





Đôi mắt thẫn thờ, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái, Thẩm Quân Giao vô cùng lạnh, mà trên người của cô chỉ khoác một chiếc áo khoác vô cùng mỏng, không thể làm nguôi đi cái lạnh mà Thẩm Quân Giao đang phải chịu.



Hai tay, hai chân của cô gần như bị đóng băng, đau nhói khi từng bước chân của Thẩm Quân Giao lê bước đi.



Quãng đường kia sao mà xa xôi đến thế! Cô cứ đi mãi, đi mãi, không biết đi đến bao giờ Thẩm Quân Giao chẳng biết mình đã đi bộ đến bao lâu, nhưng mãi vẫn chưa đến căn nhà sang trọng, xa hoa của người đàn ông giàu nhất thành phố Bắc Kinh này.



Thẩm Quân Giao thổi lên hai cánh tay sắp cứng đờ của mình, truyền cho nó một chút hơi ấm.



Mãi cho đến khi, Thẩm Quân Giao nhìn thấy một căn nhà vẫn sáng đèn giữa thành phố đang chìm đắm trong màn đêm lạnh lẽo kia.



Ánh đèn ấy chẳng khác gì một vị cứu tinh của Thẩm Quân Giao, cũng chính là nỗi lo lắng mà Thẩm Quân Giao sợ hãi suốt dọc đường.



Vừa bước vào cửa, truyền đến tai của cô chính là những âm thanh rên rỉ ái muội khiến cho người ta phải đỏ mặt.



Cả người của Thẩm Quân Giao cứng đờ khi nhìn thấy hai thân ảnh loã lồ đang quấn lấy nhau trên chiếc ghế sô pha kia, miệng người phụ nữ liên tục rên rỉ.



"Du Hiên, anh nhẹ thôi...!

Ưm..



Đừng mạnh như vậy chứ.....!

"Tiểu Kỳ, em là tiểu yêu tinh, em xem em kẹp anh sắp gãy rồi.".