Gả Vào Hào Môn

Gả Vào Hào Môn - Chương 164: Bộ Dạng Thảm Thương




"Tay của tôi!.



Tay của tôi!.



Tại sao lại không thể cử động được!.



?"

Lục Ngạn vừa nghe thấy tiếng gào khóc của Thẩm Quân Dao truyền ra từ cái nhà kho u tối kia, anh lập tức chạy nhanh vào trong đó.



Lục Ngạn sợ rằng Thẩm Quân Dao sẽ kích động quá mức mà làm ra những chuyện đại dột.



Trước tiên phải để cô bình tĩnh lại đã.



Lục Ngạn mở cửa bước vào thì thấy cả người của Thẩm Quân Dao đang ngã nhào ở dưới nền đất kia, dường như là muốn đi đâu nhưng không còn sức lực mà đi.



Gương mặt thì đâm lệ, hai tay chống trên đất không còn sức mà ngã quỵ xuống.



Anh hoảng hốt chạy lại đỡ Thẩm Quân Dao lên giường, lo lắng nhìn người con gái ấy.



Lục Ngạn đỡ cả người đang run rẩy không còn một chút sức lực của Thẩm Quân Dao, từ từ để cho cô ngồi lên giường.



Anh lo lẳng nói với cô.



"Thẩm Quân Dao, em mới tỉnh lại, sao không ở trên giường nghỉ ngơi đi, tự dưng chạy xuống đất làm gì.



Em làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe lắm em có biết không hả? Nghe lời tôi, ngoan ngoãn nằm nghỉ đi"

Thẩm Quân Dao không cách nào giữ được bình tĩnh, đôi mắt đau thương của người con gái quay sang nhìn Lục Ngạn.



Cánh tay yếu ớt khó khăn lắm mới có thể cử động được, cô khóc nấc lên thành từng tiếng nghe vô cùng đau thương, nước mắt từ nơi khoé mi cứ giàn dụa ra khiến cho gương mặt trắng bệch không một chút huyết sắc kia trở nên ướt đẫm một mảng.





"Lục Ngạn, anh xem giúp tôi, tay tôi bị làm sao với.



Tôi không còn một cảm giác gì cả, không thể cử động được.



Anh giúp tôi với, xem xem tay của tôi bị làm sao? Tôi xin anh, chữa cho tôi đi! Tôi van xin anh đấy!"

Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Thẩm Quân Dao cùng thanh âm cầu xin tha thiết phát ra từ miệng của người con gái, Lục Ngạn không có cách nào có thể trực tiếp đối diện với người con gái ấy.



Anh phải nói với cô như thế nào đây? Thẩm Quân Dao sẽ tiếp nhận sự thật này như thế nào? Liệu Thẩm Quân Dao có thể tiếp nhận được việc cánh tay của mình đã bị phế đi, không có cách nào khôi phục được như trước đây nữa? Trong lòng của Lục Ngạn cảm thầy chua xót vô cùng, một nỗi đau đớn cứ thế xâm lấn trái tim anh, khiến nó như nứt ra thành từng mảnh.



Đặc biệt, khi nhìn bộ dạng đau đớn của người con gái ấy, Lục Ngạn không cách nào chịu được.



Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Nhìn người con gái mình yêu phải chịu những dày vò đau đớn như thế mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách nào có thể giúp đỡ cô, Lục Ngạn thầy bản thân của mình thật vô dụng mà.



Thấy Lục Ngạn quay mặt đi, không nhìn mình nữa, trong lòng của Thẩm Quân Dao bỗng dưng cảm thấy bất an vô cùng.



Lúc này, Thẩm Quân Dao lại càng cảm thấy lo lắng hơn nữa.



Tại sao Lục Ngạn lại quay mặt đi? Tại sao anh lại không trả lời câu hỏi của cô? Có phải Lục Ngạn biết gì đó nhưng mà anh không nói cho cô biết hay không? Thẩm Quân Dao khẽ cọ người của mình vào Lục Ngạn, cô đau đớn khóc nấc lên mà hỏi anh.




"Lục Ngạn, anh nói gì đi, tôi xin anh đừng dọa tôi sợ có được không? Anh nói đi, có phải tay của tôi bị làm sao không? Anh biết được gì đó có đúng không?"

Lục Ngạn nhắm chặt hai mắt, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của người con gái ấy, anh thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.



Anh có nên cho Thẩm Quân Dao biết được sự thật tàn khốc này hay không đây? Lục Ngạn muốn giữ im lặng, thế nhưng Thẩm Quân Dao cứ liên tục khóc lóc, cô nức nở muốn anh nói ra.



Anh không còn cách nào khác, từ từ quay sang nhìn cô, gương mặt cố nặn ra một nụ cười cứng đờ, anh khẽ an ủi cô.



"Không sao đâu, em không có vấn đề gì hết.



Bây giờ em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thôi.



Còn lại đừng lo gì cả, ngoan, nghe lời tôi"

Nhìn bộ dạng của Thẩm Quân Dao lúc này, Lục Ngạn không dám để cho cô biết sự thật, chắc chắn tâm lý của cô sẽ không ổn.



Anh chính là sợ Thẩm Quân Dao làm ra những chuyện đại dột.



Hoặc là cô gái đáng thương này nhất định sẽ dày vò bản thân của mình cho đến chết mất.



Lục Ngạn thật sự không muốn cô làm như vậy, anh sẽ cảm thấy rất đau lòng.



Nhìn nụ cười cứng đờ cùng lời nói gượng gạo của Lục Ngạn kia, Thẩm Quân vô lực lắc đầu, cố gắng rặn ra từng âm thanh khó khăn từ cổ họng khô khốc của mình.



"Anh nói dối.



Tôi không tin.



Tay của tôi lúc này không thể cử động được.



Anh nói đi, rốt cuộc tay tôi bị làm sao?"

Hai mắt của Lục Ngạn trở nên cay xè, nhìn bộ dạng bất lực khi muốn đưa cánh tay của mình lên trước mặt của anh.





Cô giơ đôi bàn tay đang bị thương của mình ra nức nở nói với anh.



Nhìn đôi mắt đẫm lệ kia, an phải nói với cô ra sao đây? "Ngoan, nẫm xuống nghỉ ngơi đi.



Đợi sau này em khỏe lại tôi sẽ nói cho em biết có được hay không? Lúc này em rất yếu, cần phải nghỉ ngơi cho lại sức.



"

Lục Ngạn vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh, anh nhẹ nhàng khuyên Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi.



Bởi vì với tình trạng này của cô, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi cú sốc đó đâu.



Mặc cho Lục Ngạn đã đứng dậy, anh đưa tay định đỡ cô nằm xuống giường, thế nhưng Thẩm Quân Dao nhất quyết không chịu.



Hôm nay, cô nhất định phải biết hai bàn tay của mình bị làm sao.



Thẩm Quân Dao nhất quyết lắc đầu, cả người yếu ớt né đi sự đụng chạm của Lục Ngạn.




Cô giương mắt nhìn anh.



"Nếu hôm nay anh không nói tôi rốt cuộc là bị làm sao thì tôi nhất định sẽ không nghỉ ngơi.



Nếu anh không nói, tôi sẽ tự mình đi đến bệnh viện, tôi sẽ hỏi bác sĩ"

Thẩm Quân Dao yếu ớt đứng dậy, hai chân của cô yếu ớt mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngã xuống đất.



Cũng may là Lục Ngạn đã đỡ được cô.



Lúc ấy, tim anh bỗng run rẩy liên tục, may mắn là đã đỡ được Thẩm Quân Dao rồi.



"Em xem, lúc này sức khỏe của em thì có thể đi đâu được cơ chứ? Nghe lời tôi, ngoan ngoãn nằm nghỉ ở trên giường đi"


Nhưng Thẩm Quân Dao quả quyết, cô nhất quyết không nghe lời khuyên của Lục Ngạn.



"Không, hôm nay cho dù có phải bò đến bệnh viện, tôi cũng nhất định phải đi.



Tôi muốn biết tay của mình rốt cuộc là gặp vấn đề gì.



"



Lục Ngạn thật sự bất lực, anh vô cùng đau lòng khi nhìn Thẩm Quân Dao cứ dày vò bản thân của mình như vậy.



Anh thật sự không biết phải nói với cô như thế nào nữa.



Đôi khi anh rất muốn nói ra thế nhưng mỗi lần định nói thì cổ họng của anh như có thứ gì đó chặn lại vậy, khó chịu vô cùng.



Lục Ngạn đang không biết phải nói với Thẩm Quân Dao như thế nào thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên truyền vào từ phía cửa ra vào.



"Nếu cậu không nói được vậy thì cứ để mình nói"

Là giọng của Trác Du Hiên.



Hắn ta chậm rãi bước vào từ cửa, xung quanh người hẳn toả ra một sự lạnh lẽo vô cùng đáng sợ, khiến cho người ta cảm thấy rợn hết cả sống lưng kia.



Nhìn Trác Du Hiên bước vào đây, Lục Ngạn không khỏi ngạc nhiên và cũng vô cùng phẫn nộ.



Trác Du Hiên muốn nói ra sự thật hay sao? Thẩm Quân Dao đã như vậy rồi, vậy mà hẳn ta vẫn không chịu để cho cô yên ư? "Trác Du Hiên, cậu!.



Lục Ngạn muốn nhắc nhở Trác Du Hiên, đây chưa phải thời điểm thích hợp để nói cho cô biết chuyện này.



Thế nhưng Trác Du Hiên vẫn không chịu để ý đến "tín hiệu"

kia của Lục Ngạn, giọng nói khàn đục của hắn vẫn thốt lên.



"Xương tay của cô đã bị vỡ nát hết rồi, tuy đã được nối lại nhưng gân cốt đã đứt đoạn toàn bộ, không thể hồi phục lại như trước đây nữa.



Nói cách khác, hai tay của cô đã bị tàn phế rồi"

Trác Du Hiên ung dung cho tay vào túi quần mà nói ra sự thật.



.