Gả Vào Hào Môn

Gả Vào Hào Môn - Chương 167: Dấu Hiệu




"Thưa cậu, tôi đã tìm được cô Thẩm Sơ Vũ rồi!"

Gương mặt của Trác Du Hiên thoáng chốc sững sờ ngay sau khi nhận được tin này, thế nhưng rất nhang sau đó gương mặt của hắn đã trở về bình thường, không để lộ ra bất cứ một sơ hở nào cả.



Hắn lạnh lẽo nhìn Thẩm Quân Dao, lạnh lão nhắc nhở cô.



"Tôi có việc, phải đi trước, cô nghỉ ngơi cho khỏe cho tôi.Đến lúc tôi trở về mà vẫn thấy cô ở trong tình trạng này thì nhà họ Thẩm bị gì tôi không dám đảm bảo đâu."

Dứt lời, Trác Du Hiên xoay lưng đi ra ngoài, bỏ mặc Thẩm Quân Dao ở trong căn phòng u ám kia.



Tiếng đóng cửa rầm một tiếng vang lên, làm cho Thẩm Quân Dao giật mình một cái.



Thẩm Quân Dao không chịu được nữa, cả người của cô yếu ớt ngã xuống đất, hai vai của người con gái run lên bần bật.



Cô úp mặt vào hai đầu gối khóc nấc lên.



Tiếng khóc xé lòng của người con gái cứ như một bản hoà tấu u sâu ở giữa sự lạnh lẽo của không gian.



Thẩm Quân Dao khóc đến mức hai mắt sưng húp lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn còn ngưng đọng nơi khoé mắt.



Cô vô lực ngồi dậy, khẽ dựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn lên trần nhà kia.



Đôi bàn tay đã được băng bó chặt lại không cách nào có thể cử động được.



Trác Du Hiên đã khiến cô trở thành người tàn phế rồi, vậy thì tại sao hắn vân bắt cô sống cơ chứ? Thẩm Quân Dao vẫn chưa đủ thảm ở trong mắt của hắn hay sao? Trác Du Hiên tại sao không để cho cô chết đi cơ chứ? Chẳng mấy chốc đã hơn một tháng trôi qua, kể từ đó đến nay, khi Trác Du Hiên rời khỏi căn nhà này là hản đi luôn, chưa một lần nào người đàn ông này trở về cả.



Thẩm Quân Dao lại một lần nữa rơi vào cuộc sống cô đơn buồn chán như trước đây.





Cánh tay của Thẩm Quân Dao cũng dần cử động được, dần dần cầm được một số vật nhẹ thế nhưng không thể vận động hoặc xách những vật nặng nhọc được.



Cuộc sống buồn chán ảm đạm cứ ngày qua ngày diễn ra theo quy luật.



Thẩm Quân Dao chỉ có chú chó mà Trác Du Hiên nuôi làm bạn, còn Lục Ngạn thì vân đang bận tối mắt tối mũi vì công trình nghiên cứu kia của anh.



Thẩm Quân Dao cũng không muốn làm phiền quá nhiều đến Lục Ngạn, cô đã mang ơn của anh rất nhiều rồi.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

Càng ngày, trạng thái của Thẩm Quân Dao càng trở nên bất ổn.



Trước đây cô đã ít nói rồi, nay lại càng ít nói hơn.



Người của cô ngày một gầy yếu.



Cũng phải thôi, không ăn đủ chất thì Thẩm Quân Dao ngày trở nên yếu ớt cũng là đương nhiên thôi.



Ngày ngày, Thẩm Quân Dao chỉ có thể ăn cháo hoặc cơm nguội, không có thức ăn dù chỉ một miếng ở trong bữa ăn của cô.



Tuy tủ lạnh vẫn rất nhiều đồ ăn chất đống ở trong đó, thể nhưng Thẩm Quân Dao không có cách nào để nấu chúng nữa rồi.



Bây giờ, tay của cô cầm dao còn không chắc, khi cầm, cánh tay liên tục run rẩy.




Có lần Thẩm Quân Dao đã cắt vào tay của mình, khiến máu chảy ra rất nhiều vì cầm dao không vững.



Cho nên kể từ đó, Thẩm Quân Dao cũng không còn xuống bếp nấu ăn nữa, thỉnh thoảng chỉ xuống nấu cháo mà thôi.





Thẩm Quân Dao bữa ăn bữa không, lúc này cô cũng chẳng thiết sống nữa.



Một mình sống trong căn nhà lạnh lẽo cô đơn này, hơn nữa còn bị kiểm soát bởi những tên vệ sĩ, thuộc hạ của Trác Du Hiên kia.



Cô chẳng khác gì đang bị người ta cầm tù vậy, cuộc sống buồn bã vô cùng.



Trước khi đi, Trác Du Hiên đã dặn dò mấy tên vệ sĩ kia, nhất định phải theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Quân Dao, không được để cho cô làm xằng làm bậy.



Cho nên mọi hành vi của Thẩm Quân Dao đều bị kiểm soát một cách chặt chẽ, không có gì có thể qua mắt được ba tên vệ sĩ kia.



Thẩm Quân Dao cần gì thì chỉ có thể báo với những tên kia, chứ Thẩm Quân Dao tuyệt đối không được phép đặt chân ra khỏi cửa nhà họ Trác này.



Cho nên mới nói Thẩm Quân Dao chẳng khác gì một tù nhân đang bị giam giữ ở trong căn biệt thự rộng lớn này.



Cuộc sống của Thẩm Quân Dao ngày một trở nên tẻ nhạt hơn.



Sắc mặt của người con gái ngày một trở nên khó coi hơn.



Gương mặt trắng bệch ngày một trở nên hốc hác.



Cánh tay của Thẩm Quân Dao ngày một trở nên gầy yếu hơn, trông không khác gì một que củi cả.



Trông vô cùng xót xai Trong lòng của Thẩm Quân Dao vẫn không ngừng nhớ đến Trác Du Hiên, cho dù tên ác ma đó đối xử với cô tệ bạc đến mức độ nào, cô vân không kìm được mà nhớ đến hắn.



Cô nhớ người đàn ông này da diết.





Thẩm Quân Dao rất sợ Trác Du Hiên, nhưng cũng không thể phủ nhận được việc cô yêu hắn đến nhường nào.



Mặc cho Trác Du Hiên đã hủy đi hai đôi bàn tay của cô, hắn hủy hoại cuộc sống của cô, cầm tù cô ở trong căn nhà này, không cho cô được sống trong tự do, thế nhưng Thẩm Quân Dao vẫn yêu hắn như vậy.



Cô yêu hắn đến chết đi sống lại, cho dù vẫn không được đến đáp lại dù chỉ một chút.



Dạo gần đây, không hiểu vì sao, sức khỏe của Thẩm Quân Dao ngày càng xuống dốc trầm trọng.



Mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn, đặc biệt là mùi cá, Thẩm Quân Dao không thể khống chế mà chạy vội vào nhà vệ sinh liên tục nôn mửa.



Mỗi lần cô nôn ra, toàn bộ mọi thứ ở trong dạ dày của cô đều ra hết bên ngoài, khiến cho dạ dày của Thẩm Quân Dao ngày càng trở nên khó chịu.



Sắc mặt cô trắng bệch, không thể nào nuốt nổi thứ gì.




Đặc biệt, dạo này, Thẩm Quân Dao rất hay ngủ.



Cô ngủ rất nhiều, có khi ngủ mấy ngày mà không ăn không uống, khiến cơ thể ngày trở nên mệt mỏi hơn.



Hơn nữa, Thẩm Quân Dao cũng mệt mỏi không ăn được gì, mặc dù cô đã cố gắng gắng gượng nuốt vào từng chút.



Thế nhưng, mỗi khi thức ăn đến cổ họng đều lập tức ập ra bên ngoài.



Thẩm Quân Dao cứ nghĩ dạ dày của mình không tốt, bởi vì từ nhỏ sức khỏe của cô đã yếu ớt rồi.



Mặc dù đã uống thuốc dạ dày hơn một tháng, nhưng tình trạng của Thẩm Quân Dao chẳng khá hơn dù chỉ một chút, mà ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.



Tần suất nôn mửa của Thẩm Quân Dao ngày một nhiều hơn, sắc mặt của cô tiều tụy nay lại một tiêu tụy hơn nữa.



Sức khỏe tuột dốc một cách không phanh, đi lại với cô hiện giờ cũng là một điều hết sức khó khăn.





Mặc dù cô đã cố gắng liên lạc với Trác Du Hiên, thế nhưng hẳn vẫn không chịu trở về, thậm chí còn không chịu nghe điện thoại của Thẩm Quân Dao nữa.



Có duy nhất một lần là hẳn chịu nghe máy, thế nhưng âm thanh truyền đến chỉ là những tiếng rên rỉ ái muội của một đôi nam nữ.



Thẩm Quân Dao không cách nào chịu được cú sốc này cô lập tức cúp máy.



Kể từ đó, Thẩm Quân Dao không gọi điện cho Trác Du nữa, cô sợ mình phải nghe thấy những âm thanh kia.



Sau khi dự án trở lại bình thường, công việc của Lục Ngạn cũng không còn bận bịu như trước.



Anh có thời gian nhiều hơn, tiện thể cũng đến xem tình hình của Thẩm Quân Dao ra sao rồi.



Hôm anh đến thăm cô thì bắt gặp cảnh Thẩm Quân Dao liên tục nôn mửa, bộ dạng vô cùng thảm khốc.



Lục Ngạn không nghĩ được gì, anh vội vã chạy lại giúp cô.



Sau khi Thẩm Quân Dao nôn xong, sắc mặt lại càng trắng hơn, gương mặt cô nhợt nhạt hẳn đi.



Lục Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, từ từ hỏi thăm.



"Quân Dao, em bị như vậy bao nhiêu lâu rồi?"

"Cũng tâm hơn một tháng"

Cô mệt mỏi trả lời.



Lục Ngạn hơi trâm ngâm một chút, rồi lo lắng quay sang hỏi cô.



"Kỳ sinh lý của em có diễn ra bình thường hay không? Tôi nghĩ em nên đi khám bác sĩ đi, đây chính là cách duy nhất.Tôi nghĩ tôi đã biết em bị làm sao rồi, nhưng không dám đoán bừa.Đây không phải là chuyên ngành của tôi, thế nên tôi cũng không chắc chắn.Để tôi đưa em đến bệnh viện khám, đến khoa phụ sản cho chắc chắn, nếu như suy đoán của tôi là đúng.".