Gả Vào Hào Môn

Gả Vào Hào Môn - Chương 182: Tổn Thương Đau Đớn




"Lục Ngạn, mình nhắc nhở cậu, tránh xa người phụ nữ này ra.Cho dù là như thế nào, Thẩm Quân Dao vần là món đồ mình chơi chưa chán.Mình là bạn cậu, mình khuyên cậu lần cuối, đừng có tới gần cô ta.Như thế không tốt cho cả cô ta và cậu đâu.Nếu cậu nhất quyết không chịu, vậy thì tình bạn giữa chúng ta, chấm dứt!"

Những âm thanh lạnh lẽo của Trác Du Hiên cứ vang lên.



Cho dù là bạn thân, nếu mà chống lại hãn, cho dù hai người bọn họ thân đến thế nào đi chăng nữa hẳn cũng không bỏ qua đâu.



Đặc biệt là khi hắn vẫn còn chưa chơi chán Thẩm Quân Dao, món đồ của hẳn, người khác đừng hòng động vào.



"Trác Du Hiên, cậu không có quyền làm như vậy.



Quân Dao là người, cô ấy có quyền lựa chọn, cậu không thể ép buộc cô ấy làm những điều mình không muốn được."

Lục Ngạn căm giận nhìn về phía của Trác Du Hiên.



Ấy thế mà Trác Du Hiên vẫn tỏ ra hời hợt, chẳng thèm quan tâm đến mấy lời nói kia của Lục Ngạn.



"Ai cũng có quyền được lựa chọn, riêng cô ta thì không.



Cô ta sinh ra chính là được định sẵn để trở thành một con thú cưng bị người người chơi đùa, cho dù cô ta có muốn hay không?"

Trác Du Hiên vừa nói, ánh mắt hắn thể hiện rõ sự căm phẫn ở trong lời nói.



Từ đó có thế thấy sự hận thù mà Trác Du Hiên đổi với Thẩm Quân Dao ngày một sâu đậm ra sao.



Hắn chẳng quan tâm đến người phụ nữ này muốn gì, nhưng chỉ cần động đến người phụ nữ mà hắn yêu thương thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp đâu.



"Trác Du Hiên, cậu.....!

Lục Ngạn tức giận đến không nói lên lời.





Anh thật sự không tài nào nói nổi với Trác Du Hiên nữa rồi.



Lục Ngạn yêu Thẩm Quân Dao là thật, nhưng anh làm như vậy cũng một phân là vì Trác Du Hiên nữa.



Dù sao Trác Du Hiên cũng là người bạn thân của anh, anh không thể trơ mắt nhìn bạn mình làm sai mà không lên tiếng khuyên ngăn được.



Trác Du Hiên, hãy nhớ, nếu sau này cậu hối hận thì có lẽ mọi chuyện sẽ không cứu vấn được nữa đâu.



Cho nên, Trác Du Hiên à, cậu hãy dừng tay lại đi, đừng có đã sai lại càng thêm sai nữa.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

"Còn nữa, ở đây cũng đã không còn chuyện của cậu nữa, mời cậu về cho.





Tôi còn có chuyện cần phải giải quyết với người phụ nữ này."

Trác Du Hiên là đang muốn đuổi Lục Ngạn về hay sao? Nhưng nếu anh về, lỡ như Trác Du Hiên làm gì đó ảnh hưởng đến mẹ con của Thẩm Quân Dao thì sao? Đứa bé may mắn giữ lại được, nhưng không có nghĩa là lần sau và lân sau nữa cũng sẽ như vậy.



Lúc này, tính mạng của Thẩm Quân Dao chính là trên hết, Lục Ngạn không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài điều này cả.



"Tôi không về! Cậu muốn nói gì thì nói ở đây đi!"

Lục Ngạn tỏ thái độ vô cùng kiên quyết, cho dù hôm nay Trác Du Hiên có đuổi anh cũng phải ở đây.



Anh không muốn chuyện lần trước tiếp tục lặp lại một lần nữa.



Trác Du Hiên bừng bừng lửa giận nhìn về phía của Lục Ngạn, khuôn mặt của hắn vô cùng đáng sợ.



Trác Du Hiên bây giờ cứ như muốn giết người vậy.



Nếu giết người được bằng ánh mắt thì không một ai tại nơi này có thể sống sót được đâu.





"Lục Ngạn, trước khi tôi cho người lôi cậu ra thì tốt nhất cậu hãy đi về đi.



Tôi đã nhẫn nhịn cậu lâu lắm rồi đấy.



Đừng để tôi phải dùng vũ lực với cậu, đến lúc đó người thiệt thòi chính là cậu đấy.



Qua lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên, Lục Ngạn có thế nhận ra người đàn ông này đã cổ găng đè nén cơn giận của mình xuống phía dưới rồi.



Cách xưng hô với anh, Trác Du Hiên cũng đã thay đổi hoàn toàn, không còn như trước đây nữa.



Nhưng như vậy thì đã sao? Lục Ngạn vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi trước khí thế lạnh lẽo át người tỏa ra từ trên người của Trác Du Hiên kia.



Đối diện với cơn tức giận của Trác Du Hiên, Lục Ngạn vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi một chút nào cả, giọng nói của anh vẫn trầm ổn, thậm chí còn mang theo vẻ khiêu khích nữa là đằng khác.



"Vậy cậu định sẽ làm gì tôi đây? Cho người đánh tôi? Trác Du Hiên, cậu dám làm điều đó hay sao?"

Lục Ngạn có thể khẳng định rằng Trác Du Hiên sẽ không bao giờ cho người đánh anh.



Bởi vì hẳn lo ngại, thế lực ở phía sau của Lục Ngạn cũng vô cùng mạnh mẽ.




Hai bên xung đột chắc chắn sẽ không tốt cho cả hai, cho nên hắn sẽ không làm như vậy đâu.



"Lục Ngạn......"

Thẩm Quân Dao sợ hãi khi nghe thấy những âm thanh nghiến răng nghiến lợi kia phát ra từ miệng của Trác Du Hiên.



Hắn toang gọi người đến lôi Lục Ngạn đi, Thẩm Quân Dao sợ bọn họ sẽ làm anh bị thương, cho nên mới vội vàng chạy lại khuyên anh.





"Lục Ngạn, anh mau trở về đi, tôi không sao đâu.



Xin anh đừng có ở đây nữa"

"Nhưng mà..... Lục Ngạn lo lắng nhìn Thẩm Quân Dao, anh sợ cô và đứa bé sẽ xảy ra chuyện gì không may.



Hơn nữa, tính tình của Trác Du Hiên ra sao, Lục Ngạn là người hiểu rõ hơn ai hết.



Mỗi khi Trác Du Hiên tức giận lên, chắc chắn hắn sẽ không khống chế được bản thân mình, điều đó sẽ làm tổn thương đến Thẩm Quân Dao mất.



"Không nhưng nhị gì cả, coi như tôi xin anh đấy, anh mau đi đi.



Nếu không anh đừng coi tôi là bạn nữa."

Thẩm Quân Dao vì quá lo lắng mà gắt lên với Lục Ngạn.




Cô thật sự lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện.



Không những vậy, cô không muốn vì mình mà làm cho tình bạn bao nhiêu năm nay của Trác Du Hiên và Lục Ngạn tan vỡ trong phút chốc.



Lục Ngạn bất lực nhìn Thẩm Quân Dao, anh chỉ có thể mệt mỏi xoay lưng trở về, cho dù là anh có không muốn đi chăng nữa.



Sau khi Lục Ngạn rời đi, Thẩm Quân Dao mới run rẩy sợ hãi nhìn về phía của Trác Du Hiên đang nổi giận kia.



Sắc mặt của Trác Du Hiên lúc này trông cực kỳ doạ người, khiến cho sống lưng của cô hoàn toàn lạnh buốt, da đầu trở nên tê dại.



Vốn dĩ Thẩm Quân Dao định nói gì đó nhưng đã bị âm thanh lạnh lẽo kia của Trác Du Hiên ngắt lời.



"Lo lắng cho nhau quá nhỉ? Thẩm Quân Dao, mong cô đừng quên chồng của cô còn đang đứng ở đây đấy."


"Em....!

Em.....!

Em...!



Thẩm Quân Dao ấp úng, cô nói không ra hơi, thanh âm nhỏ bé nhưng cũng đủ khiến cho người ta cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng ở sâu trong lời nói ấy của người con gái.



Cô thật sự bất lực cùng cảm thấy đau đớn khi đứng trước sự giận dữ cùng vạn phân khinh bỉ này của Trác Du Hiên dành cho cô.



Trác Du Hiên từng bước tiến lại gần chỗ của Thẩm Quân Dao trong sự sợ hãi bất an của người con gái.



Thẩm Quân Dao thật sự đang vô cùng lo sợ, cô sợ Trác Du Hiên sẽ làm ra chuyện gì đó, một chuyện vô cùng khủng khiếp.



Hắn ta đưa tay nâng cảm cô lên, Trác Du Hiên nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của người con gái mà gắn lên từng chữ một.



"Thẩm Quân Dao, nên biết thân biết phận của cô một chút.



Hãy ngoan ngoãn làm một người vợ bù nhìn cho tôi.



Tốt nhất là nên an phận thủ thường, đừng có bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Trác, vả lại hãy tránh xa Lục Ngạn ra cho tôi, nếu không hậu quả mà cô phải gánh lấy, nó vô cùng nghiêm trọng đấy.



Âm thanh của Trác Du Hiên lạnh lùng nhưng lại mang theo đầy sự nguy hiểm ở trong lời nói.



Hắn tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này phản bội hẳn.



Thẩm Quân Dao đau đến thấu tâm can.



Thì ra, Trác Du Hiên giữ cô lại bên mình chỉ để chứng minh với bên ngoài rằng, hắn là một người chồng tốt.



Đến nay hẳn vẫn chưa đề nghị ly hôn với cô, chỉ vì với Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao vẫn còn giá trị lợi dụng.



Thẩm Quân Dao im lặng, cô đau đớn đến nỗi không biết phải nói gì bây giờ đây? "Còn nữa, từ nay Sơ Vũ sẽ chuyển đến đây sống với thân phận là Trác thiếu phu nhân của cái nhà này.



Nhiệm vụ của cô chính là phục vụ cô ấy cho tốt, nếu cô dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy hay khiến cô ấy bị thương, tôi sẽ chặt chân cô".