Gả Vào Hào Môn

Gả Vào Hào Môn - Chương 339: 339: Ngoại Truyện 3 Đổ Bệnh




Không biết vì sao Trác Du Hiên có thể đi ra xe, rồi làm cách nào để lái xe về nhà hẳn cũng không biết nữa.



Khi hắn về đến nhà, toàn thân của người đàn ông này đã cứng ngắc không thể cử động được, suýt chút nữa thì ngã ra, cũng may là có Trác Dương Phong đỡ được.



"Anh hai, cả đêm hôm qua anh đã đi đâu? Sao lại thế này?"

Nhìn anh trai của mình cả người ướt nhẹp, sắc mặt trắng bệch vô cùng khó coi như thế này làm cho Trác Dương Phong không khỏi lo lắng.



Hôm qua mẹ anh liên tục cằn nhằn làm Trác Dương Phong vô cùng khó chịu, nên anh đã bỏ đến đây với anh trai của mình vài ngày.



Nhưng căn nhà này vẫn tối om, không một bóng người.



Ban đầu, Trác Dương Phong còn tưởng rằng anh trai của mình đi đâu đó một lúc, nhưng Trác Du Hiên cả một đêm không về, khiến Trác Dương Phong có hơi lo lắng.



Đoán rằng anh trai mình đi thăm chị dâu hoặc uống rượu giải sâu, nhưng điều mà Trác Dương Phong lo đó chính là anh trai của mình quá đau buồn rồi làm ra những chuyện dại dột không may.



Thật may là không có chuyện gì hết! Cuối cùng Trác Du Hiên cũng đã trở về rồi! Nhưng nhìn anh trai của mình như vậy, Trác Dương Phong đoán rằng Trác Du Hiên đã dầm mưa cả đêm hôm qua.



Đỡ lấy cả người nặng trịch của Trác Du Hiên, thấy hơi thở của người đàn ông này khá yếu, Trác Dương Phong lo lắng nhìn anh trai của mình.



"Anh hai, anh đi đâu cả đêm hôm qua mà để bản thân mình biến thành cái bộ dạng như thế này? Đừng nói là anh dầm mưa cả đêm đấy"

"Hôm qua là sinh nhật của Quân Dao, anh chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy mà thôi.



Bao nhiêu năm anh bỏ mặc cô ấy như vậy, bây giờ làm được những gì thì làm thôi.





Ai ngờ được trời lại mưa cơ chứ.



Ông trời đúng là không thương anh rồi"

Trác Du Hiên bật cười nhìn em trai của mình, hai mắt của hắn hơi lim dim lại.



Găng gượng lắm mới rặn ra được từng chữ, cổ họng đau rát liên tục, mãi mới nói được ra những tiếng thều thào.



Trác Dương Phong đau xót nhìn anh trai của mình, hóa ra hôm qua là sinh nhật của chị dâu, cho nên hôm qua Trác Du Hiên mới ở bên cạnh chị ấy cả đêm.



Nhưng cũng không thể vì vậy mà gây ảnh hưởng đến sức khỏe của mình thế chứ.



Anh trách móc anh trai của mình.



"Anh cũng thật là! Sinh nhật thì sinh nhật, nhưng trời mưa to như vậy thì cũng phải tìm chỗ trú đi chứ.



Anh như vậy lỡ như bị bệnh thì làm sao? À mà không phải lỡ như nữa, anh xem anh bệnh thật rôi đây này! Sao anh không biết thương bản thân mình một chút nào vậy?"

Trác Dương Phong đặt tay lên trán của anh trai mình, cả người của anh trai hắn nóng bừng lên, có vẻ như là bệnh rồi.



Đúng thật là không thương bản thân của mình gì hết! Trác Du Hiên chỉ cười nhạt, hắn không trả lời để mặc đứa em trai kia của mình lên tiếng trách móc.



Biết là Trác Dương Phong có ý tốt, cho nên Trác Du Hiên cũng chẳng nói gì cả.



Trác Dương Phong từ từ dìu anh trai của mình về phòng nghỉ ngơi, trông tình trạng của Trác Du Hiên có vẻ không ổn.



Đặt anh trai của mình xuống giường, nhìn sắc mặt không ổn của anh trai mình, Trác Dương Phong trong lòng lo lắng hỏi anh trai mình.



"Anh có sao không? Hay để em đưa anh đến bệnh viện nhé! Em trông anh có vẻ không ổn chút nào cải"

Trác Du Hiên chỉ cười nhạt, hắn lắc đầu, trên mặt đổ đầy mồ hôi không ngừng.



"Không cần đâu! Anh ngủ một giấc là ốn thôi! Em không cần quan tâm đến anh!"

Trác Du Hiên cứ luôn miệng nói như thế nhưng là một người em trai, Trác Dương Phong làm sao có thể không lo cho được chứ.



Gọi người thay đồ cho Trác Du Hiên, nhìn anh trai của mình ngủ mê man như thế, hơn nữa người đàn ông này lại ngày một sốt cao, Trác Du Hiên càng không yên tâm hơn.



Thấy có vẻ không ổn, nhưng với tình hình này chắc không thể đưa Trác Du Hiên đến bệnh viện được nữa, Trác Dương Phong đành gọi cho bác sĩ đến đây khám cho Trác Du Hiên vậy.



Cũng may chỉ là cảm vặt là thôi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một thời gian nữa là khỏe lại thôi.



Trác Dương Phong đêm nay đành ở lại đây một đêm để xem xem anh trai của mình thế nào, lỡ như nửa đêm lại gặp vấn đề gì thì còn có thể giúp đỡ được.





Cũng may là nửa đêm Trác Du Hiên không sốt hay là gặp chuyện gì, nhưng đêm đó Trác Dương Phong cũng không thể ngủ yên được.



Đêm hôm đó, Trác Du Hiên liên tục gặp ác mộng.



Dường như đó là một cơn ác mộng cực kỳ kinh khủng, cho nên trông hắn mới hoảng hốt đến như thế.



Trác Dương Phong thức cả đêm, chứng kiển toàn bộ mọi chuyện, trong lòng anh không khỏi chán nản.



Thấy miệng của anh trai mình liên tục lấm bẩm.



"Quân Dao, đừng đi, em đừng bỏ lại anh ở đây một mình!"

"Đừng đi mà Quân Dao!"

"Đừng mà!"


Trong lòng của Trác Dương Phong không khỏi nản chí.



Anh trai của anh suốt bao nhiêu năm qua vẫn chưa quên được chị dâu, anh đương nhiên biết điều đó, nhưng anh chỉ đau lòng khi chứng kiến cảnh anh trai của mình một mình chịu đựng nỗi nhớ nhung ấy mà không hề nói ra.



Âm thầm chịu đựng bao nhiêu năm nay, Trác Du Hiên làm sao mà không khó chịu được chứ.



Trác Dương Phong trong lòng buồn bực, anh trai của anh luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, luôn vui vẻ ở trước mặt mọi người nhưng ở trong lòng thì lại rất cô độc, luôn âm thầm chịu đựng nỗi khổ sở dày vò.



Nếu có thể, Trác Dương Phong sẵn sàng lắng nghĩ những lời tâm sự của anh trai mình, nhưng chỉ tiếc rằng Trác Du Hiên lại chẳng chịu nói ra, như vậy Trác Dương Phong làm sao có thể giúp được cơ chứ.




Cả đêm, Trác Du Hiên không ngừng gọi tên Thẩm Quân Dao ở trong đau đớn, quản quại.



Ở trong giấc mơ, hắn nhìn thấy Thẩm Quân Dao và hắn đang vui vẻ nô đùa, nhưng đột nhiên người con gái ấy lại biến mất, cho dù hắn có gọi đến khàn cả giọng nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không quay lại.



Cả người của Trác Du Hiên đổ đầy mồ hôi, Trác Dương Phong đành phải sai người giúp việc thay nhau lau người và thay quần áo cho anh trai của mình.





Thế là một đêm cô đơn nữa lại trôi quai Trác Du Hiên ngủ một ngày một đêm, hôm sau, hẳn tỉnh lại, tuy đầu không còn đau nữa nhưng hai mắt của Trác Du Hiên vẫn hơi mờ, không thể nhìn thấy rõ những gì ở phía trước mình.



Miệng của hắn đăng ngắt, không những thế, toàn thân trở nên ê ẩm, cổ họng như có một thứ gì đó chặn lại làm hắn không thể nào nói ra tiếng.



Đang mơ màng thì Trác Dương Phong đem một bát cháo nóng vào cho Trác Du Hiên, anh đặt xuống bàn rồi nhìn người anh trai mệt mỏi nằm trên giường kia của mình.



"Anh tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì mau ăn cháo đi cho khỏe bệnh.



Anh hại em thức trắng một đêm rồi đấy, cho nên mau ăn đi, em không muốn cứ phải thức đêm như vậy đâu"

Trác Du Hiên hơi nhíu mày, hắn nhìn một lượt xung quanh rồi khó khăn mở miệng hỏi Trác Dương Phong.



Giọng của người đàn ông này khàn đặc, có vẻ như đó là do dầm mưa quá nhiều.



"Anh bị làm sao vậy? Bị bệnh gì à, tại sao anh lại thấy toàn thân đau nhức đến như thế?"

"Trác Du Hiên, anh không nhớ gì hay sao? Anh đâm mưa cả đêm rồi bị cảm lạnh, cũng may là không có vấn đề gì.



Trác Dương Phong từ từ giải thích cho Trác Du Hiên.



Người anh trai này của anh sau một giấc ngủ hình như là đã quên hết những chuyện vừa xảy ra rồi.



.