Gả Vào Hào Môn

Gả Vào Hào Môn - Chương 346: 346: Ngoại Truyện 10 Hồi Kết




Cánh tay của người đàn ông khẽ xoa đầu của Thẩm Quân Dao, từng hơi thở đều đặn của hai người đều phả vào da thịt của nhau.



Hắn từ từ an ủi Thẩm Quân Dao, nhìn thấy hắn chắc Thẩm Quân Dao sợ lắm.



Hắn cũng sợ không kém, tự nhiên lại sống lại như vậy, đúng thật là bất ngờ.



Trước đây, Trác Du Hiên không hề tin những chuyện quái dị như thể này, nhưng hôm nay, chính hắn là người trải nghiệm, Trác Du Hiên không tin cũng không được.



Nhưng ông trời đã cho hẳn cơ hội như vậy, Trác Du Hiên làm sao có thể bỏ lỡ được chứ.



Hắn vỗ nhẹ lên vai của người con gái đang không ngừng run rẩy kia, nhẹ nhàng an ủi cô, hành động dịu dàng này đúng thật là làm cho người khác bất ngờ.



"Anh không làm gì em đâu, em không cần phải sợ đến mức như vậy.Em cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ chăm sóc em có được không?"

Trác Du Hiên nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thẩm Quân Dao, lời nói mang đầy chân tình.



Kiếp trước hắn không biết trân trọng người con gái này, đã tạo nên một bi kịch như vậy, bây giờ, ông trời cho Trác Du Hiên một cơ hội, đương nhiên hẳn phải trân trọng người con gái này rồi.



Kiếp trước, Thẩm Quân Dao không thể sống vui vẻ hạnh phúc, vậy thì để kiếp này Trác Du Hiên cho cô được hạnh phúc.



Những lời hứa kiếp trước chưa thực hiện được, vậy thì kiếp này Trác Du Hiên sẽ hoàn thành hết những lời hứa đó mà hẳn đã không làm được.



Ban đầu Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên ôm, cô hơi giật mình nhưng lại chứng kiến hành động dịu dàng không ngờ này của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao vô cùng ngạc nhiên.



Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh to tròn giương mắt nhìn Trác Du Hiên, sự ngạc nhiên rõ ràng ở trên gương mặt của người con gái ấy.





"Anh không tức giận sao?"

Thẩm Quân Dao không thể ngờ rằng, Trác Du Hiên lại hoàn toàn không tức giận đấy.



Nhớ lại bộ dạng của người đàn ông này trong lễ cưới, không phải là Trác Du Hiên đang tức giận lắm sao, giận đến mức muốn bóp nát cánh tay của Thẩm Quân Dao vậy đấy.



Nhưng bây giờ sao người đàn ông này lại như biến thành một người khác vậy? Cô biết rõ, Trác Du Hiên được mệnh danh là một người vô cùng lạnh lẽo tàn khốc, ra tay không một chút thương tình.



Đối diện với người đàn ông đã hoàn toàn thay đổi so với trước đây này, Thẩm Quân Dao cũng sợ hãi lắm chứ.





Nhưng cô không phải Thẩm Sơ Vũ, không phải người hẳn yêu, vậy mà người đàn ông này lại không tức giận.



Thẩm Quân Dao thấy hơi là lại Trác Du Hiên bật cười, hắn xoay người Thẩm Quân Dao lại, nhẹ nhàng nhấc bổng cả người của Thẩm Quân Dao lên, để cho cô ngồi lên chiếc giường đã trải đầy hoa thơm kia.



Đối diện với Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên khẽ vén những lọn tóc đang rũ xuống trên mặt của người con gái ấy, dịu dàng chạm nhẹ vào gò má của Thẩm Quân Dao.



"Sao anh phải giận chứ? Em đâu có làm gì sai, anh có lý do gì phải giận em đâu!"

"Nhưng em không phải cô dâu của anh, anh thật sự không giận khi em không phải là chị Sơ Vũ hay sao? Em tưởng là anh yêu chị ấy lắm chứ!"

Thẩm Quân Dao cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng gương mặt của Trác Du Hiên.



Cô vô thức cắn chặt môi cô.



Vốn dĩ cô chỉ được đưa đến đây để làm một kẻ thay thế mà thôi, cô rất sợ Trác Du Hiên sẽ tức giận.



Thẩm Quân Dao sợ rằng mình sẽ ảo tưởng đến những thứ không thuộc về mình.





Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao như vậy mà xót xa, hắn từ từ nâng khuôn mặt của cô lên, động tác dịu dàng và nâng niu như một bảo vật.



Hắn vô cùng cấn thận không làm cô đau.



Hai tay của người đàn ông giữ lấy bả vai còn hơi run lên kia của người con gái.



"Quân Dao, nhìn anh! Anh không hề giận giữ vì chuyện hôm nay em bị đưa đến đây! Anh không những không giận, mà anh còn rất vui là đẳng khác.



Vui vì hôm nay cô dâu của anh là em chứ không phải là người khác!"

"Nhưng không phải anh yêu chị Sơ Vũ sao? Bây giờ anh lại nói vui mừng khi lấy em, em thật sự không hiểu"

Thẩm Quân Dao ấm ức cúi mặt xuống, Trác Du Hiên không phải là luôn công khai người hắn yêu là Thẩm Sơ Vũ hay sao? Bây giờ người đàn ông này lại nói thật may mắn khi cô dâu chính là cô.



Không chỉ có sốc mà còn là vô cùng ngạc nhiên nữa.



"Anh không biết phải nói với em thế nào nhưng em hãy tin rằng, hôm nay em đã gả cho anh, anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc em.Từ nay về sau, Trác Du Hiên anh chỉ có một người vợ là Thẩm Quân Dao em.Còn về Sơ Vũ, anh và cô ấy đã kết thúc rồi, hai bọn anh không hề có quan hệ gì hết.Cô ấy đi tìm hạnh phúc của cô ấy, bây giờ anh cũng muốn trân trọng hạnh phúc của mình!"


Hản đưa tay khẽ vuốt má của Thẩm Quân Dao, người đàn ông này đang giải thích với cô.



Trác Du Hiên bây giờ không muốn để cho Thẩm Quân Dao có bất cứ một hiểu lầm gì về mình cả.



Nhất định kiếp này Trác Du Hiên sẽ trân trọng Thẩm Quân Dao, không để cho người con gái ấy phải sống trong đau khổ nữa.



Thẩm Quân Dao ngây người raI Trác Du Hiên là đang tỏ với cô hay sao? Quá bàng hoàng, Thẩm Quân Dao vẫn chưa tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình.





Người đàn ông cô yêu nay lại ở trước mặt cô nói những lời ngọt ngào ấy, Thẩm Quân Dao thật sự rất hạnh phúc.



Hạnh phúc là vậy, nhưng ở trong lòng của Thẩm Quân Dao cũng có lo sợ.



Cô sợ rằng Trác Du Hiên chỉ là nhất thời nói như vậy thôi, còn tình cảm của hẳn và Thẩm Sơ Vũ, đâu có thể nói hết là hết được.



Thẩm Quân Dao ngập ngừng, cô vẫn cúi mặt xuống, thật sự không dám ngẩng đầu mà nhìn Trác Du Hiên.



"Nhưng anh không hề yêu em Anh yêu chị em như vậy, đâu có thể quên dễ dàng như thế"

Đây chính là điều mà Thẩm Quân Dao lo lắng.



Trác Du Hiên yêu Thẩm Sơ Vũ như thế, đâu thể nói quên là quên ngay được.



Trác Du Hiên biết trong lòng của Thẩm Quân Dao đang lo lắng điều gì, hẳn vươn tay ra, trong chốc lát cả người của Thẩm Quân Dao đã ngồi trong lòng của Trác Du Hiên.



Người đàn ông ôm lấy cô, từng hơi thở nóng rực của người đàn ông liên tục phả vào gương mặt của Thẩm Quân Dao làm cho da thịt của người con gái đột nhiên đỏ bừng hết cả lên.



"Quân Dao, sao em biết anh không yêu em? Anh vẫn chưa quên chuyện những năm trước đâu, cô gái năm xưa bây giờ sao lại rụt rè đến như thế.Tin anh đi Quân Dao, anh nhất định sẽ không phụ lòng em đâu! Để cho anh một cơ hội có được hay không?"

Cho anh một cơ hội, để anh sửa chữa những sai lầm khi xưa mà anh đã gây rai Thẩm Quân Dao ngượng chín mặt, chưa biết phải nói gì thì Trác Du Hiên lại tiếp tục lên tiếng.



Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thẩm Quân Dao, bao nhiêu chân thành đều truyên ra cùng với lời nói của người đàn ông này.



"Được không em? Ở bên anh, em nhất định sẽ hạnh phúc, tin anh một lần được không?"

Thẩm Quân Dao ngượng ngùng gật đầu.




Được người mình yêu đáp lại như thế, ai mà không vui vẻ cơ chứ? Cô ngại ngùng nép vào trong lòng của Trác Du Hiên, tận hưởng sự ấm áp của người đàn ông này mang lại cho cô.



Thẩm Quân Dao đồng ý, Trác Du Hiên tất nhiên là vui mừng rồi.





Hắn từ từ đặt lên môi của người con gái ấy một nụ hôn nhẹ nhàng, không một chút dục niệm.



Người con gái trong lòng cũng âm thầm đáp lại hắn, Trác Du Hiên thật sự vô cùng phấn khích.



Cả căn phòng lung linh lúc này ngập tràn không khí hạnh phúc vô cùng.



Hình ảnh trước mắt đột nhiên mờ dần mờ dần! Trác Du Hiên đang nằm trên giường bệnh lặng lẽ mỉm cười, xung quanh người đàn ông này còn gắn bao nhiêu là thiết bị hỗ trợ sự sống nữa.



Người đàn ông này chưa chết, những hình ảnh vừa rồi cũng không hề có thật.



Chẳng qua là Trác Du Hiên cảm thấy quá có lỗi với Thẩm Quân Dao cho nên hắn mới nhìn thấy những cảnh tượng đó mà thôi.



Những hình ảnh ấy có lẽ chính là khát khao duy nhất của Trác Du Hiên! Hắn muốn cùng người con gái mình yêu xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, gia đình vui vẻ! Nhưng đó chỉ có thể xuất hiện ở trong giấc mơ của người đàn ông này mà thôi.



Lúc Trác Du Hiên tự tử, cũng may là được Trác Dương Phong đưa đến bệnh viện kịp thời, cho nên mạng sống đã giữ được.



Nhưng người đàn ông này còn có thể tỉnh lại được hay không, cũng phải tùy thuộc vào bản thân của Trác Du Hiên nữa.



Nhưng có lẽ người đàn ông này sẽ không bao giờ muốn tỉnh lại nữa khi bản thân hẳn đang chìm đảm trong cảnh tượng hạnh phúc ở bên cạnh Thẩm Quân Dao kia.



Có lẽ, đây chính là kết cục tốt nhất của hai người sau những ân oán, những hiểu lầm không đáng có, những tổn thương sâu sắc kia.



Một người ra đi, một người mãi mãi ngủ say, như vậy cũng tốt! Nhưng cho dù là như vậy, cả cuộc đời này của Trác Du Hiên vẫn nợ người con gái đáng thương tên là Thẩm Quân Dao ấy ba chữ, ba chữ mà hắn có muốn nói cũng không thể nào nói được nữa.



Đó chính là: Anh yêu em!

Toàn văn hoàn!.