Gả Vào Hào Môn

Gả Vào Hào Môn - Chương 47: Chẳng Thèm Quan Tâm




Thẩm Quân Dao vẫn phải sống trong cái căn nhà chẳng khác gì địa ngục này đây, ngày ngày chịu đựng sự hành hạ, đánh đập hay là sỉ nhục của chính người chồng mà cô yêu nhất, Trác Du Hiên.



Thẩm Quân Dao đôi khi đã nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng tình cảm mà Thẩm Quân Dao dành cho Trác Du Hiên thật sự quá lớn, không có cách nào từ bỏ được.



Thẩm Quân Dao cảm thấy bản thân của mình thật lạc lõng.



Cô không biết mình nên làm gì nữa đây? Thẩm Quân Dao thật sự đã đau đớn quá mức rồi.



Cô sợ bản thân của mình sẽ gục ngã mất thôi.



Từng nhịp thở yếu ớt của Thẩm Quân Dao nghe thật não lòng.



Gương mặt của Thẩm Quân Dao ngày càng tái nhợt, hơi thở ngày càng yếu ớt.



Nếu lúc này, cô chết đi được thì tốt quá, vậy thì sẽ không còn phải sống trong đau đớn nữa rồi.



Thẩm Quân Dao lúc này trông chẳng khác gì một cái xác chết cả.



Nếu không có tiếng hít thở phập phồng vô cùng yếu ớt của người con gái thì nhất định người ta sẽ lầm tưởng rằng người con gái này đã chết rồi.



Hai mắt của Thẩm Quân Dao trở nên mờ dần, mờ dần.



Càng ngày cô càng không phân biệt rõ được mọi vật ở xung quanh nữa rồi.





Tiếng thở nặng nề của người con gái gần như sắp dừng lại vậy.



Không biết từ lúc nào, một màu đen tối xuất hiện trước mặt của Thẩm Quân Dao, cứ như muốn nuốt trọn lấy cô vậy! Hai cánh tay của Thẩm Quân Dao vô lực rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, cả người của cô không một mảnh vải che thân, hoàn toàn phơi bày giữa một khoảng không gian lạnh lẽo, vô tận, hiu quạnh giữa căn phòng kia.



Đôi mắt của người con gái khép chặt lại, khoé mi của cô thỉnh thoảng lại hơi run lên.



Sắc mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao trông vô cùng khó coi.



Đôi môi khô khốc, tím tái còn in đậm những vệt máu tanh màu đỏ ửng do Trác Du Hiên để lại trên đó.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Máu đã ngừng chảy nhưng lại chưa hề biến mất.



Ngoài kia, gió lạnh xào xạc giữa một bầu không gian rộng lớn nhưng vô cùng lạnh lẽo.



Gió lạnh thổi qua khiến cho cả người gầy yếu của Thẩm Quân Dao run lên từng đợt, từng mạch máu trong người của cô như ngừng lưu thông.



Nhìn người con gái đang đau đớn nằm trên nền đất lạnh lùng, gương mặt của người con gái ấy vẫn còn những giọt nước mắt mặn chát lưu lại kia chẳng khác gì một cái xác chết cả.



Hơi thở của Thẩm Quân Dao yếu dần, yếu dân, da thịt của cô tím tái chứ không còn hồng hào nữa.




Dường như, sự sống của Thẩm Quân Dao vô cùng mong manh.



Lại một lần nữa, Thẩm Quân Dao lại đối mặt với ranh giới của sự sống và cái chết! Liệu lần này, Thẩm Quân Dao có được giải thoát hay không? Chỉ hy vọng, cô sẽ được giải thoát, sẽ không phải chịu đựng những đau khổ mà Trác Du Hiên đã gây ra cho cô.



Cả người của Thẩm Quân Dao lạnh ngắt như một xác chết vậy.



Nếu không có những tiếng thở vô cùng yếu ớt kia phát ra, thì người ta càng lầm tưởng rằng đây là một cái xác chết không người thân nằm giữa không gian cô đơn lạnh lẽo này.



Nhìn những vết thâm tím chằng chịt ở trên thân thể của người con gái đang nằm trên nền đất kia không khỏi khiến cho người ta cảm thấy xót xa.



Xót xa cho số phận nghiệt ngã của Thẩm Quân Daol Thẩm Quân Dao cứ đau đớn nằm đó.



Cô bị bỏ mặc ở đó, không một ai để tâm đến.



Ngay cả Trác Du Hiên cũng vậy.



Sau khi hắn thoả mãn bản thân của mình rồi thì chẳng thèm để mắt đến người con gái đáng thương này sống chết ra sao cả.



Mãi khi mặt trời đã ló rạng, những tia nắng ấm mới len lỏi vào trong căn phòng lạnh lẽo kia nhưng vẫn không thể nào xua tan đi cái giá lạnh của nó.



Thẩm Quân Dao cả người vẫn lụi xơ nằm trên đó, người con gái này giường như chỉ còn một cái xác khô mà thôi.




Không thể nào biết được Thẩm Quân Dao còn sống hay không? Trác Du Hiên lúc này mới trở về phòng.



Khi hắn mở cửa ra thì chứng kiến cái cảnh tượng Thẩm Quân Dao cả người run lẩy bẩy, không một mảnh vải che thân năm trên nền đất kia.





Tưởng rằng hắn sẽ chạy lại quan tâm đến cô, dù chỉ một chút.



Nhưng hoàn toàn không phải vậy.



Trác Du Hiên nhếch môi một cái, gương mặt hiện lên sự khinh bỉ một cách vô cùng rõ ràng.



Hắn ta đến lại gần vị trí mà Thẩm Quân Dao đang nằm, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm lên cả người đầy vết thâm tím kia của cô, giọng nói lạnh lẽo đến doạ người.



"Thẩm Quân Dao, đã là giờ nào rồi, cô vẫn còn nằm đây mà ngủ được hay sao? Tưởng mình vẫn còn là nhị tiểu thư được cưng chiều hết mực nên muốn làm gì thì làm hả? Dậy, dậy mau!"

Trác Du Hiên vừa nói vừa dùng chân đá mạnh vài cái vào phần bụng của Thẩm Quân Dao cực kỳ tàn nhẫn.



Thẩm Quân Dao gần như đã sắp chết rồi, vậy mà Trác Du Hiên hắn lại có thể tàn nhãn làm như vậy! Nhưng đáp lại Trác Du Hiên hắn vẫn chỉ là một sự im lặng.Thẩm Quân Dao vẫn đau đớn năm đó, không một tiếng động phát ra.



Mi tâm của Trác Du Hiên hẳn hơi giật giật, ánh mắt của hẳn hiện lên sự chế giễu.




Trác Du Hiên hơi nhếch môi, giọng điệu thập phân khinh bỉ.



"Thẩm Quân Dao, cô không nghe rõ lời tôi nói sao? Một con chó như cô mà dám coi lời của chủ nhân của mình không ra gì, có phải là cô muốn ăn đòn hay không? Mau dậy làm việc cho tôi, đừng có nghĩ đến chuyện lười biếng"

Âm thanh phát ra từ miệng của Trác Du Hiên hắn bỗng nhiên lớn dần.



Hản ta đã cố gắng giữ lấy bình tĩnh, không quát lớn lên rồi.



Vậy mà người phụ nữ kia vẫn cố tình làm như không nghe thấy, cố tình coi lời của hản không ra gì.



Không phải là lại giống như hôm qua, Thẩm Quân Dao lại cố tình đóng kịch giả bệnh đấy chứ? Trong lòng của Trác Du Hiên hản dấy lên một sự khinh bỉ rõ ràng, đặc biệt là trên khuôn mặt lạnh lẽo chẳng khác gì một tảng băng kia của hắn.



Thật không ngờ người phụ nữ này lại không từ thủ đoạn như vậy đấy.



Sao Thẩm Quân Dao lại có thể mặt dày đến thế, cho dù bị Trác Du Hiên hắn vạch mặt ra rồi nhưng vẫn cố tình diễn lại cái trò này.





"Thẩm Quân Dao, có phải là cô lại muốn giả bệnh để trốn việc có đúng hay không? Nói cho cô biết, mơ đi.



Cô đừng có tưởng làm như vậy thì cô sẽ không phải làm việc nhà nữa"

"Tôi cho cô ở đây, cho cô ăn cơm thì cô phải làm việc.Hơn nữa, Thẩm Quân Dao, cô vẫn còn là con chó của tôi, cô phải tuân theo lệnh của tôi.Chứ tôi không phải cô ở đây để cho cô cả ngày ăn không ngồi rồi như là khi cô còn là tiểu thư cao quý nữa đâu"

Lời nói cay nghiệt mang theo cơn giận của Trác Du Hiên phát ra như đang muốn nhắc nhở cho Thẩm Quân Dao nhớ đến thân phận của mình.



Nhưng người con gái ấy vẫn nằm im như vậy, không một hành động, cử chỉ hay lời nói đáp lại càng khiến cho Trác Du Hiên giận dữ hơn.



Trác Du Hiên cảm thấy bản thân hắn bị khinh bỉ.



Hơn nữa, người đó lại chính là người mà hản coi chẳng khác gì một con đĩ điểm, loại phụ nữ thấp hèn, một con chó ở lại phục dịch bên cạnh hắn, Thẩm Quân Dao.



Trác Du Hiên tuyệt đối không thể chấp nhận điều này.



Chính vì thế, Trác Du Hiên mới giận dữ dùng chân đạp mạnh liên tục lên thân thể gầy yếu kia của Thẩm Quân Dao, hắn đá rất mạnh, dường như không muốn dừng tay lại vậy.



Đi cùng với đó là giọng nói vô cùng giận dữ, ánh mắt đỏ ngầu kia của Trác Du Hiên.



"Thẩm Quân Dao, tôi ra lệnh cho cô, mau chóng mở mắt ra.



Nếu không, tôi sẽ khiến cho cả gia sản của nhà họ Thẩm tiêu tan chỉ trong một đêm đấy"

"Nếu cô còn không tỉnh lại, tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc dám chống lại lời nói của tôi là gì.



Thẩm Quân Dao, chẳng lẽ cô lại muốn bị dìm đầu vào trong nước như hôm qua nữa hay sao?".