Gai Hồng Mềm

Gai Hồng Mềm - Chương 117: 117: Chưa Biết Chừng Cô Ấy Chính Là Bạn Gái Của Bác Sĩ Đào




Art: Weibo @-鄂季-

Chương 76: Chưa biết chừng cô ấy chính là bạn gái của bác sĩ Đào

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.



Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.



CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Kế hoạch công việc tiếp theo của Lâm Tố vẫn là tập trung vào chụp ảnh.



Sau khi trạng thái tâm lý trở nên ổn định, cũng bắt đầu thử nghiệm với cái mới, ví như làm đạo diễn tổ B của một thời gian trước.



Cho đến hiện tại cô chỉ mới làm một lần đó, vậy mà đã có những công ty giải trí lớn đích thân tìm đến tận cửa mời quay phim, đúng là khiến người ta hâm mộ!

Mà Lâm Tố được hâm mộ như thế khi nghe tin tức này chỉ nói: "Từ chối đi."

Đại Cương: "..."

"Không phải, chị, sao lại từ chối chứ!" Đại Cương quýnh lên.

"Hướng đi chính của chị trước giờ vẫn là chụp ảnh, năm nay mới bắt đầu tiếp xúc với quay phim điện ảnh.



Cái gọi là quay phim điện ảnh cũng chỉ là đạo diễn cho tổ B, còn lâu lắm mới đạt đến mức có thể làm đạo diễn độc lập, chị không ứng phó được."

"Nếu không ứng phó được thì chắc chắn không thể cho ra một tác phẩm vừa ý.



Đó sẽ là bộ điện ảnh đầu tiên chị làm đạo diễn độc lập, ảnh hưởng đến danh tiếng của hàng loạt những bộ điện ảnh về sau, bởi vậy phải thận trọng."

"Quan trọng nhất là tâm lý của chị vẫn chưa hoàn toàn ổn định.



Đến khi đó mà phát tác ở trường quay thì cả đoàn phim sẽ phải chịu họa cùng.



Không chỉ phá hỏng danh tiếng trong làng phim điện ảnh, còn phá hỏng danh tiếng đạo diễn, không phải là tự hủy đi tương lai của chính mình sao?"

Đại Cương vốn xoắn xuýt không hiểu vì sao Lâm Tố lại từ chối cơ hội tốt trao đến tận tay như thế, nghe Lâm Tố phân tích tỉ mỉ xong rồi, Đại Cương vậy mà không biết phải mở lời tiếp thế nào nữa.

Đầu bên kia điện thoại chợt im lặng, Lâm Tố gọi một tiếng: "Đại Cương?"

"A." Đại Cương hoàn hồn.

"Nghĩ đi đâu đấy?" Lâm Tố nói cậu ta một câu.

Đại Cương lúc này mới đáp lại: "Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ, em vậy mà bị chị thuyết phục rồi."

Lâm Tố: "..."

"Trước đây chị chưa bao giờ thuyết phục được cậu?" Lâm Tố có cảm giác khó nói thành lời hỏi lại.

"Chưa nha." Đại Cương nói, "Trước đây em toàn bị chị dùng vũ lực ép phải giương cờ trắng đầu hàng thôi."

Lâm Tố: "..."

Hồi tưởng lại thời gian đó, lại nghĩ đến hiện tại, Đại Cương cảm nhận được sâu sắc thay đổi của Lâm Tố.



Cậu ta nhớ lại ngữ điệu vừa rồi của Lâm Tố, nói: "Chị, chị thật là dịu dàng quá đi."

Lâm Tố: "..."

"Không muốn bị dập máy thì tốt nhất là nói chuyện cho đàng hoàng!" Lâm Tố cao giọng.

Lại trở về dáng vẻ hung hăng trước đây, nhưng là hung hăng thật hay giả vờ hung hăng vẫn có thể phân biệt được.



Lâm Tố của trước đây giống như một con hồ ly nhỏ vẫn còn giữ bản tính hoang dã, hiện tại thì một chút cũng không thấy được nữa rồi.



Bác sĩ tâm lý thật tốt! Bác sĩ tâm lý vạn tuế! Bác sĩ tâm lý đã mang Lâm Tố về rồi!

Đại Cương chẳng hề bị giọng điệu này của Lâm Tố dọa sợ, cười hê hê một tiếng rồi quay về nghiêm túc, hỏi Lâm Tố: "À mà chị, gần đây em thấy chị đã tốt lắm rồi, thậm chí so với trước kia thì đã không còn nhìn ra vấn đề gì nữa.



Vậy bao giờ chị mới khỏi hẳn? Ý là bao giờ không phải uống thuốc nữa, không phải đi gặp bác sĩ tâm lý nữa ấy?"

Đại Cương hỏi như vậy, Lâm Tố thoáng khựng lại.

Hiện tại số buổi hẹn của cô với bệnh viện đã giảm hẳn, từ ba giảm xuống còn một buổi một tuần, có nghĩa rằng cô đã càng ngày càng tốt lên, thậm chí là đã rất ổn định rồi.

Nhưng ba lần giảm xuống còn một lần là thay đổi về số lượng, một lần biến thành không mới là thay đổi về chất lượng.



Chỉ khi đó, cô mới được tính là khỏi hẳn.

Lâm Tố không biết thời điểm đó bao giờ sẽ đến, cô cũng đang cố gắng, đang chờ đợi.

Bởi vì cô so với bất kỳ ai đều mong chờ sự thay đổi này.

-

Buổi chiều chụp ảnh hai tiếng, ba giờ, công việc của Lâm Tố kết thúc.



Cô rời khỏi studio, lái xe đến bệnh viện.

Người kiên trì một thời gian dài mỗi tuần đúng lịch đến tái khám như Lâm Tố đã có thể xem như là khách quen.





Lâm Tố bước ra khỏi thang máy, mấy người y tá đứng ở quầy lễ tân nhìn thấy cô đều lên tiếng chào hỏi.

"Lâm tiểu thư đến uống trà sữa này.



Biết hôm nay chị đến nên gọi cho cả chị nữa đó!" Thái độ nhiệt tình như lửa.

Lâm Tố đến bệnh viện lúc ba rưỡi, nhưng giờ hẹn của cô là bốn giờ, đi qua mấy người y tá đúng vào thời gian uống trà chiều.



Nhận được lời mời nhiệt tình như vậy, Lâm Tố hơi ngại ngùng nói: "Uống trà sữa của mọi người nhiều quá rồi."

"Ôi, nên làm mà nên làm mà, em cũng xin cho bọn chị không ít chữ ký." Một y tá khác ngọt ngào nói.

Sau khi quen hơn với mấy người y tá, Lâm Tố cũng dần trở nên thân thiết hơn với họ, bình thường sẽ ngồi với bọn họ nói về công việc của mình.



Sau khi biết cô là nhiếp ảnh gia, mấy người y tá đều trầm trồ hâm mộ.



Biết họ hâm mộ vì mình tiếp xúc với nhiều minh tinh nổi tiếng, Lâm Tố đã ghi nhớ tên các thần tượng của họ, sau này chỉ cần có hợp tác, cô đều sẽ giúp họ xin chữ ký.

Cũng chính vì thế, Lâm Tố trở thành người cực kỳ được chào đón ở đây, mời một cốc trà sữa thì có là gì.

Nghe y tá nói như thế, Lâm Tố cũng yên tâm nhận trà sữa hơn, cô uống một hớp, vừa nhai trân châu vừa nghe bọn họ trò chuyện chủ đề vừa bị tạm dừng.

"Bệnh nhân này của bác sĩ Đào phải vào hai tiếng rồi đó nhỉ."

"Cũng tầm đó.



Nhưng hôm qua em xem lịch thì chiều nay bác sĩ Đào vốn không có bệnh nhân."


"Đặc cách riêng cho mỹ nữ sao?"

"Phụt!"

Lâm Tố đang ngậm ống hút, nghe vậy thì sặc trà sữa.

"Khụ khụ khụ!" Lâm Tố cầm cốc trà sữa bắt đầu ho điên cuồng, mấy người y tá vội lấy khăn giấy giúp cô lau tay.

"Ôi trời, Lâm tiểu thư không sao chứ?"

"Uống từ từ thôi."

Lâm Tố ho thêm mấy cái mấy dừng lại, ho đến mức mặt cũng đỏ lên, cô đặt cốc trà sữa sang một bên, nhìn y tá vừa nói đến "mỹ nữ" nào đó, hỏi.

"Mỹ nữ nào cơ?"

Y tá nghe câu hỏi này của Lâm Tố, mù mờ nhìn sang hai đồng nghiệp bên cạnh, nói: "Thì là một mỹ nữ có dáng người rất đẹp, ăn mặc theo phong cách nhân viên văn phòng quyến rũ, khí chất cũng rất tuyệt, thoải mái hào phóng."

"Chị cũng gặp rồi." Y tá nói xong, một y tá khác tiếp lời, "Đúng là rất xinh, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi đuôi ngựa, nhìn thì đơn giản bình thường nhưng lại cực kỳ xinh đẹp."



"Oa~" Một y tá khác nữa trầm trồ, "Lại là đặc cách lại là mỹ nữ, mọi người nói bệnh nhân nữ này có phải có quan hệ gì với bác sĩ Đào không?"

Cô ấy vừa dứt lời, ánh mắt sáng rực của Lâm Tố lập tức hướng sang.

Nhưng mà lời của cô ấy lại không được những y tá khác tán thành, một y tá nói: "Sao có thể? Nếu họ thật sự có quan hệ gì đó thì bệnh nhân nữ kia đã không đến tìm bác sĩ Đào rồi, bởi vì phải kiêng kỵ đó."

Y tá này nói xong, Lâm Tố lập tức gật đầu lia lịa.

"Cũng không nhất định nha.



Nếu họ thật sự là lưỡng tình tương duyệt, hiện tại bác sĩ Đào chỉ cần kết thúc mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân với cô ấy, chờ bệnh nhân nữ kia khỏi hẳn là họ có thể ở bên nhau rồi."

Lâm Tố: "..."

"Vậy bác sĩ Đào sẽ giới thiệu bệnh nhân nữ này cho ai đây?" Có một y tá hỏi.

Cô ấy hỏi xong, y tá ngồi bên cạnh đáp: "Giáo sư Uông, lúc trước không phải Lâm tiểu thư cũng như vậy à."

Cô ấy vừa dứt lời, tức thì ánh mắt của mấy y tá đồng loạt nhìn về phía này.

Lâm Tố đang ôm trà sữa: "..."

Y tá kia lúc này mới nhận ra lời của mình không ổn, vội cười ha ha rồi xin lỗi Lâm Tố: "Xin lỗi nhé Lâm tiểu thư, ý của em không phải là nói bác sĩ Đào và chị có quan hệ gì đâu, em chỉ đang ví dụ nếu bác sĩ Đào và bệnh nhân nữ kia có quan hệ thôi.



Sau đó trùng hợp nhớ ra tiền lệ là chị nên mới lấy dùng."

Y tá nói xong, vẫn cảm thấy lời giải thích này của mình có chỗ nào không ổn, nhưng mà từ góc độ này mà nói thì đúng là cũng chỉ có thể giải thích như thế.



Tránh càng giải thích càng sai, y tá nói với Lâm Tố.

"Thật ra chúng em chỉ đang suy đoán thôi, bác sĩ Đào và bệnh nhân nữ này kia.



Chưa biết chừng người đó không phải là bệnh nhân của bác sĩ Đào, chưa biết chừng người ta lại đúng là bạn gái của bác sĩ Đào đó."

Lâm Tố: "..."

Thần tượng của cô y tá này là ai? Lần sau cô tuyệt đối sẽ không lấy chữ ký cho cô ấy!

-

Tám chuyện với mấy y tá một lát, Lâm Tố càng nói chuyện thì trái tim càng thấp thỏm, cũng may là thời gian nghỉ ngơi kết thúc, họ phải đi làm việc của mình, thế là Lâm Tố cũng rời khỏi quầy lễ tân.

Rời khỏi quầy lễ tân, Lâm Tố cầm cốc trà sữa, lững thững bước đi, lững thững một hồi thì đi đến trước cửa phòng khám của Đào Mục Chi.

Lâm Tố đứng trước cửa phòng, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, hút một ngụm trà sữa.

Trà sữa khiến người ta bạo gan hơn, cô giống như được tiếp thêm dũng khí, quay đầu lại ngó mấy cái, xác định không bị ai phát hiện, mới rón rén đi đến trước cửa phòng khám của Đào Mục Chi, áp tai lên.

Lâm Tố: "..."

Lâm Tố cảm thấy hành động này của bản thân rất không có đạo đức, vậy mà lại ở trong bệnh viện đi nghe lén trò chuyện giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân.




Nghĩ đến đây, Lâm Tố vội đứng thẳng người.

Nhưng sau đó, cô lại nhớ đến lời nói của y tá.

Chưa biết chừng người ta chính là bạn gái của bác sĩ Đào đó?

Lâm Tố lại dán tai lên cửa.

Nhưng dù có dán tai lên cửa thì ngoại trừ cảm nhận được cái lạnh ngắt trên cánh cửa, cái gì cũng không nghe được.



Cô hơi khom lưng, thay đổi vị trí, quyết tâm phải nghe cho bằng được.

Trong lúc cô đang lên lên xuống xuống tìm vị trí thiên thời địa lợi...

"Lâm Tố."

Uông Giai Hoa gọi cô một tiếng.

Lâm Tố có cảm giác như cái tai của mình bị hổ cắn một miếng, vội dùng tốc độ sét đánh tránh khỏi cửa phòng khám của Đào Mục Chi.



Sau đó, cô quay đầu lại nhìn, nhận ra Uông Giai Hoa đang đứng ở cửa phòng khám nhìn cô.



Lâm Tố: "..."

Hắn là đã đến bốn giờ nên Uông Giai Hoa mới đi ra gọi cô vào.



Bình thường đến giờ Lâm Tố đều sẽ gõ cửa rồi tự đi vào.



Nhưng hôm nay Uông Giai Hoa đợi hai phút vẫn không thấy người, bèn đi ra xem thử.



Kết quả liếc mắt một cái đã bắt được Lâm Tố đang áp tai nghe trộm trước cửa phòng khám của Đào Mục Chi.

Lâm Tố đứng ở đó, tay cầm cốc trà sữa, dáng vẻ như đứa nhỏ làm sai bị bắt tại trận.



Uông Giai Hoa bị dáng vẻ này của cô chọc cười, vẫy tay gọi cô.

"Tới đây đi, đến giờ rồi."

Lâm Tố đứng đơ ra như khúc gỗ lúc này mới phục hồi tinh thần, vội cầm cốc trà sữa chạy về phía phòng khám của Uông Giai Hoa.



Trước khi đi vào còn tiện tay quăng cái cốc đã uống hết vào thùng rác.

-

Lâm Tố đi theo Uông Giai Hoa vào phòng khám.



Uông Giai Hoa đã ngồi sẵn ở ghế, cười nhìn Lâm Tố vì vừa chạy nhanh mà mặt cũng đỏ lên: "Tôi còn đang thắc mắc sao đến giờ vẫn không thấy cháu vào, hóa ra là đứng ở đó uống trà sữa."

Uông Giai Hoa chắc chắn đã nhìn thấy hành vi không tốt vừa rồi của cô, nhưng bà lại không nói gì cả, còn thay đổi nó thành một ý nghĩa khác.



Lâm Tố lúc này mới khẽ thả lòng, cô chỉ ra bên ngoài: "Trà sữa là được y tá bên đó mời đấy ạ."

"Ra là vậy, mọi người đã thân thiết với nhau như thế rồi, tôi nghe nói cháu xin chữ ký của mấy minh tinh nổi tiếng cho họ có đúng không?" Uông Giai Hoa nói.

Lâm Tố nghe xong thì lắc đầu đáp: "Không tính là cho ạ, tôi chỉ ném vào thùng rác rồi được họ nhặt lại thôi."

Dù là bệnh viện gì thì bác sĩ và y tá đều không được tùy tiện nhận đồ từ bệnh nhân, dù chỉ là một tấm ảnh.




Lâm Tố nói thế rõ ràng là vì sợ Uông Giai Hoa sẽ trách cứ mấy cô y tá.

Uông Giai Hoa dĩ nhiên hiểu được tấm lòng của cô.



Bà khẽ cười, hỏi lại: "Thế hả? Ném ở đâu thế? Lần sau tôi cũng phải đi nhặt mới được."

Lâm Tố nghe vậy, hơi ngập ngừng nhìn bà, thử dò hỏi: "Cái đó, giáo sư Uông thích minh tinh nào thế ạ?"

Uông Giai Hoa phì cười.

Bà đột nhiên cười lên như thế, Lâm Tố tự nhiên là biết bà đang cười mình, nhưng như vậy cũng có nghĩa là bà sẽ không trách cứ xuống mấy người y tá.

Lâm Tố cũng cười theo, sau đó kéo ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau hai phần dạo trước đơn giản, buổi chẩn liệu của hai người bắt đầu.

Hiện tại Lâm Tố đã không còn bí mật gì với Uông Giai Hoa, về chuyện của mẹ, chuyện với Đông Loan, sau mỗi một buổi chẩn liệu, cô dần dần mở lòng, chuyện gì cũng đều kể hết cho bà nghe.

Căn nguyên và nguyên nhân khiến cô phát bệnh đều đã được giải quyết, họ thật ra đã không còn gì để nói nữa.



Đương nhiên, đó là suy nghĩ của Lâm Tố.



Nhưng mỗi lần bước vào ngồi xuống, cô đều sẽ được Uông Giai Hoa dẫn dắt nói ra rất nhiều.

Phong cách của Uông Giai Hoa chính là như thế, bà luôn có thể từ trong lời kể của bệnh nhân nhìn ra vấn đề, sau đó từ vấn đề này tiếp tục khai thác.

Nhưng mấy lần gần đây, Uông Giai Hoa dường như đã không còn phát hiện ra vấn đề mới nào của cô.



Hai người cứ như thế ngồi trong phòng khám nói đông nói tây, có hơi giống với những cuộc tán gẫu của dì quản lý ký túc xá và một cô sinh viên sống trong ký túc.

Tán gẫu về công việc, về cuộc sống sinh hoạt, về gia đình, về mọi thứ.


"Thời gian này cháu đang bận gì thế?" Uông Giai Hoa hỏi.

Lâm Tố nghĩ đến những công việc gần đây của mình, đáp: "Đều là công việc thôi ạ, chụp ảnh này kia.



Hai ngày nay thì tìm mua vài món đồ điện gia dụng cho mẹ."

Nhắc đến mẹ của Lâm Tố, Uông Giai Hoa mỉm cười hỏi: "Mẹ cháu chuyển đến đây rồi hả?"

Tháng trước Lâm Tố và mẹ đã nói rõ với nhau, mẹ cũng đồng ý sẽ chuyển đến đây, nhưng vì còn phải giải quyết những chuyện còn lại ở nơi ở cũ nên mới nán lại thêm một thời gian nữa.

Lâm Tố đã kể chuyện này cho Uông Giai Hoa.



"Vẫn chưa ạ." Lâm Tố cười đáp: "Nhưng sắp rồi, mẹ nói chờ kỳ thi giữa kỳ kết thúc sẽ chuyển đến đây."

Thi giữa kỳ vào hạ tuần tháng mười một, Lâm Mộ Hoa vốn định chờ năm học kết thúc, nhưng vì sợ Lâm Tố lo lắng nên mới rút ngắn lại.

Lâm Tố nhắc đến mẹ, trong mắt đều là ý cười và mong đợi.



Hai người tuy sẽ không ở cùng nhau, nhưng ở cùng trong một thành phố, có thể thường xuyên gặp mặt cũng đã rất không tệ rồi.

Chủ yếu vẫn là quan hệ mẹ con đơn thuần hiện tại của hai người, hơn nữa còn càng ngày càng tốt.



Mà với biểu tình này của Lâm Tố khi nhắc đến mẹ, Uông Giai Hoa có thể cảm nhận được thay đổi trong cư xử của Lâm Mộ Hoa với cô.

Tình yêu của mẹ dành cho con cái vốn không cần một trường lớp nào cả, đây chính là bản năng.



Chỉ cần xóa đi những khúc mắc trong lòng, tình yêu của Lâm Mộ Hoa dành cho Lâm Tố sẽ trở nên thuần khiết không còn vẩn đục.



Mà với một Lâm Tố được bao bọc bởi tình yêu thật sự của mẹ thì vết thương nào cũng sẽ lành, đau khổ nào cũng sẽ biến mất, từ giờ cô sẽ chỉ càng ngày càng tốt lên.

Uông Giai Hoa cười nhìn Lâm Tố, khẽ gật đầu nói: "Vậy cũng rất tốt."

Hỏi xong chuyện nhà, Uông Giai Hoa hỏi tiếp: "Công việc chụp ảnh thì sao? Vẫn thuận lợi chứ?"

"Vẫn ổn ạ.



Dù sao vẫn là mấy công việc này, tuy lịch trình hơi dày đặc nhưng không mệt chút nào." Lâm Tố nói xong, nhớ lại cuộc điện thoại mới đây của Đại Cương, cười nói: "Hôm nay còn có công ty giải trí tìm đến quản lý của tôi, muốn mời tôi làm đạo diễn độc lập cho một bộ phim điện ảnh, nhưng mà tôi từ chối rồi.



Dù sao bệnh tình còn chưa khỏi hẳn, ngộ nhỡ đến đó áp lực quá lớn, bệnh tình phát tác ngay trong quá trình làm phim thì sẽ thành họa mất."

Lâm Tố thoải mái nói ra chuyện này, Uông Giai Hoa nhìn cô, hỏi: "Chỉ vì một nguyên nhân đó thôi?"

Lâm Tố mỉm cười chuyển tầm mắt đang đối diện với Uông Giai Hoa đi.

Hôm nay lúc Đại Cương gọi điện cho cô, cô đã đưa ra hai nguyên nhân mình không thể nhận công việc này thuyết phục cậu ta.



Một là vì cô còn chưa đủ kinh nghiệm, hấp tấp làm sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng sau này, hai là vì cô còn chưa khỏi hẳn, sợ phát tác sẽ ảnh hưởng đến bộ phim.

Thật ra vẫn còn một nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất.

Cô nhìn Uông Giai Hoa, nghĩ một chút, nói: "Còn có một nguyên nhân khác, là vì bệnh không dễ gì mới tốt lên, tôi sợ công việc cường độ cao sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục, đồng thời khiến bệnh vừa tốt lên chuyển biến xấu.



Như thế thật sự không đáng."

Lâm Tố nói xong, Uông Giai Hoa nhìn cô.

"Cháu rất muốn khỏi bệnh hả?"

Lâm Tố đưa mắt nhìn bà, khẽ cười đáp: "Đương nhiên ạ."

"Khỏi bệnh để làm gì?" Uông Giai Hoa hỏi.

Lâm Tố nhìn bà, trong mắt thoáng qua do dự.

"Cái này phải trả lời ạ?" Lâm Tố hỏi.

Uông Giai Hoa cười: "Có thể không trả lời."

Lâm Tố nghe vậy thì thả lỏng, cười nói: "Vậy xem nó là một bí mật đi ạ."

Trong phòng khám, hai người cùng cười.

-

Với những chủ đề nói chuyện thoải mái nhẹ nhàng như vậy, một tiếng chẳng mấy chốc đã trôi qua.



Buổi chẩn liệu kết thúc, Lâm Tố đứng lên, nói với Uông Giai Hoa.

"Giáo sư Uông, tôi xin phép ạ."

Uông Giai Hoa cười gật đầu với cô.

Lâm Tố đưa tay mở cửa, tay cô giữ nắm cửa, cửa mở ra, gió mát từ bên ngoài tràn vào, giọng nói của Uông Giai Hoa đón lấy luồng gió mát này từ phía sau truyền đến.

"Tuần sau không cần đến nữa."

Lâm Tố quay đầu, ánh mắt của hai người tiếp xúc, Uông Giai Hoa ngồi phía sau bàn làm việc, vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ.

"Chúc mừng nhé Lâm Tố, cháu khỏi bệnh rồi."

***

88: Cảm giác cứ như deja vu ấy nhỉ, Bát cũng không rõ lắm mạch phát triển của 2 lần chúc mừng khỏi bệnh này là gì.



Mọi người có cách suy nghĩ thế nào thì có thể cmt thử xem, để các bạn khác có thể tham khảo:3.