Gai Hồng Mềm

Gai Hồng Mềm - Chương 41: 41: Anh Đúng Là Dính Người




Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lâm Tố hung hăng hỏi xong, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh của Đào Mục Chi.

"Không có gì. Tùy tiện gọi thôi."

Lâm Tố: "..."

Đây là anh gọi đó nhé!

Cuộc điện thoại này là Đào Mục Chi chủ động gọi tới, mà họ cũng mới chỉ tách ra bốn tiếng thôi. Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Tố đánh giá một câu.

"Anh đúng là dính người."

Đầu bên kia điện thoại, Đào Mục Chi cười khẽ một tiếng. Cách sóng điện thoại, từ đầu dây bên kia truyền đến. Lâm Tố áp điện thoại bên tai, tiếng cười của hắn như hóa thành vô số những sợi lông nhỏ, trêu chọc trái tim cô phát ngứa.

Lâm Tố khẽ cắn môi.

"Đến nhà rồi?"

Đào Mục Chi đã chuyển chủ đề khỏi chuyện hắn "dính người", mà Lâm Tố cũng rất cho hắn mặt mũi, không cười nhạo hắn "dính người", thuận theo tiếp lời hắn.

"Ừm, vừa ăn cơm xong." Lâm Tố đơn giản nói mình đã làm gì sau khi về nhà, nghĩ gì đó, lại hỏi: "Anh thì sao, đang làm gì?"

"Đánh bài." Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố: "..."

Cùng lúc này, trên bàn mạt chược, bốn vị phụ huynh cầm lá bài trong tay, bốn cặp mắt trông ngóng nhìn ra ngoài cửa. Lễ Quốc Khánh, ba mẹ Đào Mục Chi cũng về nhà. Sau khi ăn cơm trưa thì cả nhà ngồi quây quần đánh bài.

Lúc Lâm Tố gửi tin nhắn đến, một nhà năm người đang chia bài, bài còn chưa chia xong hắn đã đứng dậy đi gọi điện thoại cho Lâm Tố, bởi thế mà bốn vị phụ huynh chia bài xong mới phải ngồi ngóng hắn thế này.

Năm người là chơi bảo hoàng. Nếu chỉ có Đào Mục Chi về, hắn và ông bà nội sẽ đấu địa chủ, nếu ba mẹ hắn về, thì bốn người sẽ chơi quán đản. Ba người đấu địa chủ, bốn người quán đản, năm người bảo hoàng... Nếu là sáu người, thì sẽ là đủ cấp.

(*) hãy tha thứ cho bà Bát chỉ biết chơi tiến lên miền Nam và tiến lên miền Bắc, những cái khác đều không biết, nên không biết mấy cái này bên Việt gọi là gì:>

"Biết đánh đủ cấp không?" Trong lúc Lâm Tố không có phát biểu gì về thú vui của nhà họ, Đào Mục Chi chợt hỏi một câu.

Hắn hỏi xong, Lâm Tố cũng không nghĩ nhiều, nói: "Không biết."

Đây là thể loại chơi bài 52 lá cơ bản nhất, thế mà Lâm Tố lại không biết. Đào Mục Chi hỏi: "Không biết đánh bài?"

"Ai nói thế!" Lâm Tố lớn tiếng phủ nhận, sau đó lại lí nhí nói: "Tôi biết chơi máy kéo."

Cho hai người.

Lần này đến lượt Đào Mục Chi trầm mặc.

Nhưng mà Đào Mục Chi trầm mặc khác với Lâm Tố trầm mặc, Lâm Tố là không có gì để nói, mà Đào Mục Chi là đang nghĩ có thể do Lâm Tố lớn lên với mẹ, làm bạn với cô chỉ có mẹ, vậy nên khi cô và mẹ cùng chơi cái gì đó cũng chỉ có thể chơi được trò có hai người.

Cấu thành trong gia đình phản ánh cả trên cách thức họ giải trí.

Đào Mục Chi trầm ngâm một lát, nói: "Tôi có thể dạy cô."

"Dạy thì cũng không có cơ hội dùng đến." Lâm Tố nói.

Cô nói xong, Đào Mục Chi nói: "Sẽ có đó."

Trái tim Lâm Tố khẽ nhảy lên, như chim yến lướt qua mặt hồ. Cô không biết người trong tương lai sẽ đánh với cô là ai, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cô thoáng qua mong chờ.

Không ai là không thích náo nhiệt, đặc biệt là được tụ tập với những người có quan hệ tốt, loại cảm giác tuyệt vời này cứ thế tụ lại trong đầu, mỗi lúc một lớn.

Nhưng cô không biết sẽ có cơ hội đó không.

"Ồ." Lâm Tố đáp một tiếng.

Lâm Tố cộc lốc đáp lại xong, cuộc trò chuyện của hai người lại đi vào ngõ cụt, hai đầu điện thoại đều rơi vào im lặng. Chủ đề này là do Lâm Tố kết thúc, cô cũng nên phụ trách nghĩ ra một cái chủ đề mới.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Đào Mục Chi đáp.

"Ăn cái gì?" Lâm Tố hỏi.

Cuộc trò chuyện này bắt đầu có dấu hiệu trở nên nhạt nhẽo, Lâm Tố giống như một người máy giao tiếp, cô hỏi chuyện Đào Mục Chi. Bởi vì lúc bắt đầu Đào Mục Chi cũng hỏi chuyện cô, hỏi cô đang làm gì.

Lâm Tố hỏi xong, Đào Mục Chi nói: "Ăn đơn giản thôi, mấy món bình thường hay ăn."

Dứt lời, lại bổ sung: "Có cả cá kho."

Nhắc đến cá kho, Lâm Tố khẽ chớp mắt hai cái, hơi bĩu môi, hỏi: "Anh nấu hả?"

"Ừm, thử xem sao." Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố: "..."

Anh làm hai lần rồi mà, còn thử cái gì?

Nghĩ đến đây, Lâm Tố hỏi Đào Mục Chi: "Anh hay nấu cơm lắm hả?"

Hắn là đầu bếp chính của nhà cô, một ngày ba bữa của cô đều do một tay hắn lo liệu, tuy là mặn nhạt rất hợp khẩu vị, nhưng thật ra Lâm Tố có thể nhìn ra Đào Mục Chi không hay nấu cơm. Nhưng hắn làm cái gì thì dù là lần đầu tiên cũng đã có thể làm tốt rồi, bao gồm cả nấu cơm.

"Không." Đào Mục Chi trả lời câu hỏi của cô, cũng là đáp án cô đã nghĩ đến. Nhưng sau khi hắn đáp xong, lại bổ sung thêm một câu.

"Chỉ nấu cho người nhà."

Lâm Tố: "..."

Chỉ nấu cho người nhà? Nhưng hắn cũng nấu cho cô nữa mà. Vậy nghĩa là gì nhỉ? Nghĩa là trong lòng Đào Mục Chi cô cũng tính là một người nhà sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Tố cũng không biết là vì sao, trái tim trong lồng ngực bỗng khẽ rung rinh.

Khóe môi cô không nhịn được cong lên, tâm trạng cũng theo đó vui vẻ, Lâm Tố không dễ dàng gì mới nhịn lại không để bản thân cười thành tiếng.

Không cần biết lời này của Đào Mục Chi có hàm ý là hắn đã coi cô như người nhà hay không, cô cũng sẽ không đi hỏi. Hỏi ra rồi, Đào Mục Chi nói đúng cũng xấu hổ, nói không cũng xấu hổ. Nên vấn đề này không cần phải truy hỏi sâu làm gì.

Dù không biết đáp án thì cũng không ảnh hưởng gì đến sự hài lòng và vui vẻ của cô.

Bởi vì nếu cô là người nhà của Đào Mục Chi, bốn bỏ làm năm, cô cũng có ba mẹ và ông bà nội. Nghĩ như thế thì cũng khá hạnh phúc đó.

Lâm Tố nghiêng cái đầu nho nhỏ, chớp chớp mắt.

Đào Mục Chi trả lời xong thì đầu bên kia lại im lặng. Tuy là cô không nói gì, nhưng trong lúc nghiêng đầu, âm thanh mái tóc ma sát với điện thoại đã truyền sang bên này.

Mỗi khi Lâm Tố vui vẻ hay ngượng ngùng đều sẽ có động tác này. Đào Mục Chi nghe thấy, hắn rũ mắt, khóe môi cũng cong lên.

Cảm thấy tâm trạng của Lâm Tố đã thả lỏng, Đào Mục Chi mới thăm dò hỏi tình huống nhà cô.

"Ở nhà thế nào? Vui không?"

Quả nhiên, câu hỏi này của Đào Mục Chi vừa phát ra, tiếng tóc ma sát với điện thoại ngừng lại, rơi vào yên tĩnh chết chóc, Đào Mục Chi mím môi.

Lâm Tố cầm điện thoại, động tác khựng lại ở đó. Cô không biết vì sao Đào Mục Chi lại hỏi mình câu hỏi này, bởi vì đối với người bình thường mà nói, đây là một câu hỏi rất kỳ quặc.

Có ai ở nhà mà không vui chứ?

Đào Mục Chi hỏi ra câu hỏi này rất kỳ quặc, hắn giống như biết cô về nhà không vui cũng rất kỳ quặc, mà nếu cô thật sự như câu hỏi kiểu đó của hắn, như rất vui vẻ, nhưng lại không hề thật sự vui thì càng kỳ quặc hơn.

Nhưng mà Lâm Tố cũng không muốn nói quá nhiều những chuyện này với Đào Mục Chi. Mỗi lần như thế cô đều cảm giác bản thân giống như một cỗ máy trong suốt, cái vỏ bên ngoài của cô là nhựa trong, toàn bộ linh kiện bên trong đều bị Đào Mục Chi nhìn thấu, thậm chí cả trái tim bị chôn sâu bên trong, qua tầng tầng lớp lớp, nhưng bởi vì đều là trong suốt nên hắn vẫn nhìn thấy.

Cô không muốn cho Đào Mục Chi biết.

"Tôi ở nhà tất nhiên là vui rồi." Lâm Tố nói, giống như muốn chứng minh sự vui vẻ của mình, cô kể ra: "Mẹ cũng nấu cá kho cho tôi, ăn ngon lắm. Còn nhường cho tôi ăn phần nạc, mẹ thì ăn phần đầu đuôi vây. Mẹ đối xử với tôi rất tốt, về nhà tôi chẳng phải làm gì cả. Lúc đi chợ còn sợ không tốt cho tay của tôi mà không cho tôi xách đồ..."

Lâm Tố nói rồi lại nói, đến đây thì giọng nói bỗng mang theo do dự. Cô giống như có cả đống bằng chứng vững chắc, hùng hồn nói, nói đến cuối cùng lại như là đã dùng hết chỗ oxi còn lại trong phổi, không còn sức lực gì nữa.

Mà nguyên nhân xuất hiện sự do dự này, là vì Lâm Tố nhớ đến, chuyện ăn cá này cũng từng xảy ra khi cô và Đào Mục Chi sống chung.

Ở nhà cô, Đào Mục Chi từng nấu cá kho cho cô hai lần, lần nào cô cũng ăn rất ngon miệng. Nhưng sau khi Đào Mục Chi nấu cá sẽ vẫn ăn cá. Hắn cứ như bình thường ăn cơm với cô, không cường điệu sự đối xử đặc biệt của hắn với cô. Cái gì hắn cũng ăn, nhưng vẫn có thể khiến cô thỏa mãn.

Ở với mẹ dường như lại không giống thế. Bà sẽ cường điệu lấy cô làm ưu tiên mới là quan trọng nhất, sẽ không ăn những thứ cô thích ăn, dù cô nói cô không ăn hết, bà thà là để bị thừa, phần thừa còn lại đổ vào thùng rác, thì cũng sẽ không chạm vào thứ cô thích ăn. Hơn nữa mỗi lần như thế bà đều sẽ lặp đi lặp lại, là bởi vì cô nên mới không ăn.

Hai người đều có sự ràng buộc với cô. Nếu như Đào Mục Chi đối xử với cô như thế cũng là vì yêu, thì đây là một tình yêu như mưa phùn vô thanh vô thức. Hắn giống như mưa xuân, dịu dàng rơi trên cơ thể cô, dù nhỏ bé nhưng lại không bỏ qua bất cứ vị trí nào. Khiến cả cơ thể cô được tưới mát, để cô cảm nhận được tự do tự tại.

Mà tình yêu của mẹ chính là nắng trưa mãnh liệt. Nó chứa nhiệt độ nóng rực, để không một cái lạnh nào có thể đến gần cô. Nhưng đồng thời cũng khiến mắt cô đau rát, khiến cô không có chỗ trốn. Mà dù cô có nhắm chặt hai mắt, co rúm lại, thì cơ thể cô vẫn sẽ bị ánh nắng chiếu tới, nóng rát, sau đó bị đốt cháy thành xương khô...

Đào Mục Chi và mẹ, như giống lại như không giống.

Ai có thể nói Đào Mục Chi không cho cô ăn tất cả cá kho là không yêu cô? Không thể. Cô vốn không phải cứ ăn hết một con cá mới no bụng, nếu như cô không ăn nổi nữa, cuối cùng sẽ bị ném vào thùng rác.

Nhưng mẹ sẽ cho rằng Đào Mục Chi như thế là không yêu cô.

Ai đúng, ai sai? Hay cả hai người họ đều đúng?

Suy nghĩ trong đầu Lâm Tố không ngừng xoay chuyển.

Một tiếng kể từ khi về đến nhà, mạch suy nghĩ của cô giống như bị nhốt trong một màn sương mù dày đặc. Suy nghĩ của mẹ đã ảnh hưởng đến cô, khiến cô chỉ có thể theo lối suy nghĩ của mẹ mà suy nghĩ, như bị giam trong bốn bức tường kín mít không lọt gió. Bị bức tường này chặn lại, cô không thể suy nghĩ theo cách của người đứng bên ngoài bức tường đó, càng không thể nghĩ theo người bên ngoài đó mà có lối suy nghĩ đối lập với mẹ.

Lâm Tố rơi vào trầm mặc. Đồng thời qua hai ba câu miêu tả của cô, Đào Mục Chi đã có thể phân tích sơ qua hành vi của mẹ cô.

Đào Mục Chi không muốn làm thế, nhưng là một bác sĩ tâm lý, hắn không thể ngăn cản bản thân có những phân tích về hành vi của một người, giống như là bệnh nghề nghiệp, còn là vì chuyện đó liên quan đến Lâm Tố.

Lời miêu tả của mẹ Lâm Tố lọt vào tai hắn, hoàn toàn không giống với hành động của một người mẹ bình thường đối với con cái mình. Tình yêu quá mức của người mẹ, hoặc là tình yêu bị cường độ quá mức từ người mẹ, dù thế nào cũng không thể nói là tình yêu của một người mẹ bình thường.

Đây thật ra có thể là một loại khống chế tinh thần.

Một nguyên nhân là do mẹ Lâm Tố đặt yêu cầu quá cao lên mình. Mà một nguyên nhân khác, là mẹ Lâm Tố bề ngoài thông qua yêu cầu quá mức đó với bản thân để đem toàn bộ hành vi của mình áp đặt lên Lâm Tố. Như thế, toàn bộ những gì bà làm đều là vì Lâm Tố, là bởi vì yêu cô, bao gồm cả việc bà vô tình làm thiệt thòi chính bản thân mình...

Dưới sự khống chế này, xung quanh người con sẽ hình thành một không gian sinh tồn để tự gây áp lực cho mình. Trong không gian sinh tồn đó, cô chỉ có thể thông qua lối suy nghĩ của mẹ mà suy nghĩ về những hành động của chính mình, hơn nữa nhận định toàn bộ những gì mẹ cô làm đều là vì cô, đều là đúng.

Suy nghĩ đều là vì cô vô tình sẽ khiến tâm lý của cô bị kiểm soát. Điều này sẽ khiến cô cảm thấy hổ thẹn với mẹ, ví như nếu không phải vì cô thì mẹ sẽ có một cuộc sống tốt hơn, ví như nếu không phải vì cô, thì mẹ có thể ăn phần thịt nạc, ví như nếu không phải vì cô, mẹ có thể không cần mua sắm nhiều thứ về như thế... Nó giống như đang đẩy cô vào một góc chết, cô ở ngay trong cái vòng tròn mang theo biết ơn và hổ thẹn này loanh quanh luẩn quẩn chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời vô điều kiện, tiếp tục như thế, người mẹ sẽ hoàn toàn nắm giữ quyền khống chế cô.

Nguyên nhân thứ hai cũng chia thành hai mặt. Một mặt, có thể là vì mẹ quá yêu cô nên mới muốn khống chế cô. Mặt khác, bởi vì hận cô, nên dùng tình yêu giam cầm, sau đó khống chế, cuối cùng hoàn toàn phá hủy cô...

Đào Mục Chi không biết mẹ của Lâm Tố thuộc vào tình huống nào, cũng không biết nếu là nguyên nhân thứ hai, bà thuộc mặt nào. Hắn cúi đầu, theo sự trầm mặc ở đầu bên kia mím môi thật chặt.

Đào Mục Chi bỗng cảm giác được một sự bất lực tận cùng, giống như hắn đang đứng bên ngoài cái lồng này nhìn vào Lâm Tố ở bên trong. Hắn không nên đi giúp Lâm Tố mở cửa lồng, bởi vì hắn không phải bác sĩ tâm lý của Lâm Tố. Nhưng nếu như bắt hắn không được làm gì thì hắn lại không làm được.

"Có phải có hơi không thoải mái không..." Đào Mục Chi hỏi.

Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng đổ vỡ loảng xoảng.

Đào Mục Chi nhíu mày, vừa định hỏi Lâm Tố, cô đã lên tiếng.

"Đợi một chút."

Lâm Tố nói xong, cầm theo điện thoại chưa cúp máy bước nhanh ra ngoài.