Đào Mục Chi đi đến trước mặt Lâm Tố.
Một khắc khi nhận được cuộc điện thoại kia của Đào Mục Chi, cô chẳng kịp nghĩ nhiều lập tức chạy ra khỏi nhà, đến tận lúc này gọi tên của Đào Mục Chi, cô vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ. Thế nhưng hiện tại, Đào Mục Chi đứng trước mặt cô, khuôn mặt của hắn phóng lớn trước mắt, Lâm Tố có thể nhìn kỹ ngũ quan không góc chết của hắn, có thể ngửi thấy mùi hương linh sam trên người hắn, cùng hắn mắt tiếp xúc ánh mắt, còn có thể nhìn thấy chính mình trong đôi con ngươi kia.
Cứ thế, Lâm Tố đến lúc này mới cảm giác được chân thật.
Đào Mục Chi đang đứng ngay trước mặt cô, nhưng Lâm Tố lại không biết vì sao. Đào Mục Chi cao hơn cô rất nhiều, Lâm Tố phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt hắn. Trái tim càng lúc càng đập nhanh, linh hồn và sức sống đều được lấp đầy.
Đào Mục Chi đứng đối diện với Lâm Tố, rũ mắt nhìn cô. Hai người mới chỉ tách ra mấy tiếng đồng hồ, Lâm Tố ngược lại không có quá nhiều thay đổi. Chỉ là gặp mặt sau khi chia cách vẫn sẽ đẩy ra một vài thứ tình cảm khác. Hắn chăm chú nhìn Lâm Tố, nhận ra cô bởi vì chạy nhanh nên hai má đã đỏ lên, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cũng vì chạy nhanh nên đôi môi lại càng thêm đỏ, trái tim lơ lửng liền mấy tiếng của hắn rốt cuộc hạ xuống vị trí cũ.
"Đến chơi." Lâm Tố hỏi hắn đến làm gì, hắn trả lời câu hỏi này của cô.
Lâm Tố nghe được câu trả lời: "..."
Cái thôn nhỏ này thì có gì để chơi? Hơn nữa nếu hắn muốn đến chơi thì vì sao lúc cô đi lại không nói? Nên là bây giờ hắn đến đây là vì chính bản thân, không phải vì cô?
Lâm Tố trừng mắt, cảm xúc thay đổi không ngừng, cuối cùng, cô dẩu dẩu môi.
"Ồ."
Đào Mục Chi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô thoáng cái đã ỉu xìu, hắn nhìn cô, hỏi: "Không mời tôi đến nhà chơi hả?"
"Cũng đâu phải anh đến tìm tôi, đến nhà tôi làm gì?" Lâm Tố bĩu môi, dùng ánh mắt bất mãn nhìn hắn.
Đúng rồi đó. Nếu là hắn đến tìm cô, thì cô mời hắn đến nhà ngồi cũng là lẽ dĩ nhiên. Nhưng mục đích của hắn là đến thôn này chơi, thế thì đến nhà cô làm gì? Nhà cô cũng không phải nhà nghỉ.
"Tôi đến chơi, trùng hợp có bạn ở đây, theo lý thì nên đến nhà của bạn ngồi chơi." Đào Mục Chi nói, "Dù tôi không chủ động đi thì người bạn này cũng nên mời tôi đến ngồi chơi mới đúng."
Lâm Tố: "..."
Ai là bạn của ai cơ?
Trong lúc Lâm Tố đang cạn lời vì lý lẽ ngụy biện của Đào Mục Chi, hắn lại bổ sung một câu: "Tôi đã chuẩn bị quà rồi."
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố có cảm giác bản thân hình như đang bị Đào Mục Chi dắt mũi làm chuyện xấu. Cô thấy cô căn bản không phải bạn của Đào Mục Chi, là hắn càng giống với đối tượng yêu đương mà cô không dám cho mẹ biết hơn. Mà đối tượng yêu đương này bởi vì không muốn cứ chỉ là người yêu bí mật, nên đã lén lút chạy đến đây ép cô công khai danh phận.
Hơn nữa đối tượng gian xảo này còn nói năng rất hùng hồn lý lẽ!
Nhưng mà lời ngụy biện này của Đào Mục Chi lại vẫn khiến Lâm Tố yếu thế. Nếu đúng là hắn không phải vì cô mà đến, chỉ là thuận tiện đến nơi này rồi gọi điện cho cô, nếu cô không mời hắn về nhà ngồi chơi thì hình như không lịch sự cho lắm.
Đáng ghét, cô vậy mà lại bị tên Đào Mục Chi gian xảo này bắt chẹt rồi.
Không cần biết là thế nào, Lâm Tố có cảm giác bị thua chiêu không thể nào tình nguyện cho nổi, Lâm Tố bực dọc nghĩ. Mừng rỡ từ cuộc điện thoại vừa rồi của Đào Mục Chi đã bị sự bực dọc này đè bẹp. Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, cô không biết vì sao hắn phải nói là đến đây chơi. Nếu hắn muốn tìm cô thì có thể đến thẳng nhà cô, trực tiếp nói là vì cô mà đến, dù có là lừa dối thì cô cũng không quá phải bực dọc thế này.
Cái tên đàn ông này đúng là phiền muốn chết! Ngoài việc nấu được cá kho ngon ra thì chẳng được điểm gì khiến người ta yêu thích!
Lâm Tố buồn bực nhăn cái mũi, cô xoay người đi vào con ngõ nhỏ dẫn về nhà mình, nói: "Đi thôi!"
Lâm Tố nói xong, chân đi dép lê định cứ thế phóng đi thật nhanh, ai ngờ còn chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị Đào Mục Chi nắm lấy. Cổ tay cô rất nhỏ, Đào Mục Chi dễ dàng nắm gọn, Lâm Tố đứng khựng lại, đưa tay mình lên, không thể hiểu nổi nhìn Đào Mục Chi.
"Lại muốn làm cái gì nữa?"
Đào Mục Chi nói: "Tôi mang theo quà, để trên xe, giúp tôi cầm một ít đi."
Lâm Tố: "..."
-
Đào Mục Chi mang theo rất nhiều quà, hắn bê phần lớn số đó, Lâm Tố cũng chỉ giúp hắn cầm một hai món. Hai người ôm một chồng quà cáp, dáng vẻ cứ như con gái mang bạn trai về nhà ra mắt.
Nắng chiều chiếu vào những căn nhà bên đường, tạo thành những cái bóng nghiêng xiêu vẹo dưới mặt đường đá. Hai người đi dưới những bóng râm đó, thẳng tiến đến căn nhà nhỏ của Lâm Tố.
Lâm Tố đi như bay, đôi dép ma sát với mặt đường vang lên tiếng loẹt xoẹt. Đào Mục Chi đi sau cô, tầm mắt dừng trên người cô, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi.
"Về đến nhà sẽ giới thiệu tôi thế nào?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Đào Mục Chi tự nhiên hỏi câu này quá mức kỳ quái, khiến cô càng cảm thấy hắn giống cậu con rể tương lai đến ra mắt mẹ vợ hơn. Lâm Tố không quay đầu lại, cúi đầu tiếp tục đi như bay, nói: "Anh nói anh là bạn của tôi còn gì?"
"Bạn gì?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Còn có thể là bạn gì nữa? Dù sao cũng không phải là bạn trai. Lúc mẹ hỏi chuyện cô đã phủ nhận mình có bạn trai. Bây giờ tự nhiên mang một người đàn ông về nói là bạn trai thì khác gì là lúc trước cô đã nói dối mẹ?
"Thì bạn bè bình thường thôi." Lâm Tố nói, "Vốn có thể nói anh là bác sĩ tâm lý của tôi, nhưng bây giờ anh cũng không phải nữa rồi, vậy thì giới thiệu anh từng là bác sĩ tâm lý..."
"Dì có biết cô đang đi gặp bác sĩ tâm lý không?" Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi hỏi như thế, Lâm Tố giống như mới phát hiện ra trọng điểm. Bước chân của cô hơi chậm lại, quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi.
"Mẹ không biết." Lâm Tố trả lời, vì sợ bà lo lắng nên cô vẫn không nói.
"Không nói là đúng." Đào Mục Chi nói, "Vì dì yêu cô như vậy, nếu biết cô có bệnh tâm lý chắc chắn sẽ rất lo lắng và đau lòng."
Đào Mục Chi nói đúng những lời trong lòng của Lâm Tố. Cô thu lại ánh mắt, hơi suy ngẫm một chút.
Đào Mục Chi tiếp tục nói: "Nên là chuyện làm thế nào chúng ta quen biết nhau phải xem xét lại. Dù sao cũng không thể nói tôi là bác sĩ tâm lý."
Phiền phức như thế? Còn phải giấu thân phận thật của hắn?
"Không nói anh là bác sĩ tâm lý thì nói anh là cái gì? Còn có, mẹ nhất định sẽ hỏi chúng ta quen nhau như thế nào, cũng không thể nói anh là bảo mẫu của tôi?" Lâm Tố nói.
"Cô là nhiếp ảnh gia, tôi có thể làm người mẫu. Cứ nói là gặp nhau trong công việc." Đào Mục Chi đã nghĩ xong lý do cho cô.
Họ cứ như đang phải chuẩn bị diễn một vở kịch trước mặt mẹ, Đào Mục Chi là đạo diễn, đã thiết lập xong nhân vật hết rồi.
Nhưng mà người mẫu...
Lâm Tố nghiêng đầu, ánh mắt quét một vòng trên dưới Đào Mục Chi. Trong khi cô đánh giá, Đào Mục Chi bình tĩnh nhìn lại cô, nói: "Điều kiện làm người mẫu kia chắc tôi vẫn đáp ứng được chứ?"
Lâm Tố: "..."
Hóa ra còn có kiểu tự khen mình thế này!
-
Tuy là Đào Mục Chi nói thế, nhưng đúng là hắn có cái quyền được tự tin đó thật. Lâm Tố làm nhiếp ảnh gia, chụp cho không ít người mẫu, đặt Đào Mục Chi vào trong số những người mẫu cô từng chụp cho thì hắn vẫn là ưu tú nhất chói mắt nhất.
Hắn dư điều kiện để được làm người mẫu.
Thiết lập nhân vật xong xuôi, Lâm Tố cũng đồng ý với cách sắp xếp này, rất nhanh, hai người đi đến trước cổng nhà Lâm Tố, Đào Mục Chi được cô dẫn vào nhà.
Vừa nãy Lâm Tố bỗng nhiên từ trong phòng ngủ chạy ra, không biết là đi đâu. Lâm Mộ Hoa ở nhà đợi một lúc, vừa định xuống lầu đi ra ngoài tìm thì thấy cô ôm hai hộp quà đi vào. Cô đi trước, một bóng dáng cao lớn theo sau.
Lâm Tố tùy tiện đặt đồ xuống. Đào Mục Chi đi sau ôm một chồng, nhìn qua có vẻ rất nặng, nếu phải ôm lên tầng thì đúng là hơi mệt. Lâm Tố bèn chỉ bừa một chỗ trống dưới nền nhà, nói với Đào Mục Chi: "Đặt đó đi."
Đào Mục Chi đặt theo vị trí cô chỉ định, vừa đứng thẳng dậy thì nhìn thấy Lâm Mộ Hoa đứng ở đầu cầu thang.
Lâm Tố xinh đẹp quyến rũ, mẹ của cô dĩ nhiên cũng không thua kém. Hai mẹ con diện mạo khá giống nhau, thế nhưng tuổi tác và khí chất thì có đôi chút khác biệt. Lâm Tố thiên về xinh đẹp rạng rỡ, mẹ cô lại thiên về hòa nhã dịu dàng. Lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt của bà đang dừng trên người hắn, đánh giá một lượt. Chờ ánh mắt của hai người giao nhau, tầm mắt của bà mới lặng lẽ thu hồi, mỉm cười với hắn.
"Chào dì ạ." Đào Mục Chi lễ phép lên tiếng trước.
Lâm Mộ Hoa khẽ gật đầu, nói: "Xin chào."
Sau đó, bà quay sang con gái mình, giống như đang đợi cô giới thiệu người đàn ông mà cô vừa mang về.
"Đây là bạn của con, Đào Mục Chi." Lâm Tố nhỏ giọng giới thiệu với mẹ, "Đào Mục Chi trùng hợp đến đây chơi, biết con ở đây nên thuận đường ghé thăm."
Lâm Tố giới thiệu qua loa xong, Lâm Mộ Hoa khẽ nhấc mắt, tầm mắt một lần nữa dừng trên người Đào Mục Chi. Ánh mắt của bà mang theo đánh giá, còn có phỏng đoán, trong phỏng đoán lại vụt qua tia cảnh giác. Loại biến hóa rất nhỏ này nếu như không phải bác sĩ tâm lý thì chắc chắn sẽ không nhìn ra.
Đào Mục Chi bình tĩnh đón nhận ánh mắt đánh giá của bà, thậm chí dưới áp lực kia khóe môi còn gợi lên một ý cười.
"Thật ngại quá, làm phiền dì rồi ạ." Đào Mục Chi nói.
"Không phiền." Lâm Mộ Hoa đơn giản đáp lời, ánh mắt dừng trên Đào Mục Chi mấy giây rồi quay về Lâm Tố, hỏi: "Là bạn gì?"
Lâm Tố đáp: "Thì là..."
"Con và cô ấy đang sống chung ạ." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố bị Đào Mục Chi cướp lời: "..."
Sống chung cái gì hả! Không phải đã quyết định là nói bạn bè bình thường sao? Làm gì có tên đàn ông nào ở ngay trước mặt mẹ của cô gái đó nói là hai người đang sống chung chứ?
Lâm Tố cảm thấy Đào Mục Chi nhất định là có bệnh mới nói được cái lời điên khùng thế này. Cô quay đầu lại nhìn Đào Mục Chi, vừa định mở miệng thì mẹ cô đã khẽ cười.
"Là vậy à." Trong lời nói của Lâm Mộ Hoa mang theo hiểu rõ. Nói xong, bà nhìn qua chỗ quà cáp Đào Mục Chi mang đến, cười nói: "Đến chơi thì cứ đến chơi thôi, còn khách sáo mang theo nhiều quà thế này làm gì?"
Nói đến đây, Lâm Mộ Hoa đưa tay nhìn đồng hồ, nói với Đào Mục Chi: "Đúng rồi, sắp đến giờ cơm tối, không ngại thì ở lại ăn bữa cơm nhé."
Lâm Tố: "..."
Còn muốn ăn cơm chùa của nhà cô!?
"Không phải, mẹ..." Lâm Tố vừa định giải thích, nhưng lời chưa nói hết, bả vai nhỏ nhắn của cô đã bị một cánh tay khoác lên.
Cánh tay của người đàn ông đủ dài, khoác qua vai cô vẫn còn dư một đoạn, cùng một khắc kia, hắn hơi dùng sức kéo cô áp sát vào lòng mình. Bả vai cô dựa vào lồng ngực hắn, khoảnh khắc khi hai người tiếp xúc, cô thậm chí còn cảm nhận được trái tim đang đập trong lồng ngực Đào Mục Chi.
Ánh mắt Lâm Tố hơi lóe lên, cô quay đầu nhìn sang Đào Mục Chi, nhưng Đào Mục Chi đang nhìn về phía mẹ cô. Khuôn mặt hắn được ánh nắng chiều chiếu tới, nhuộm một tầng ấm áp dịu dàng, cánh môi mỏng của hắn hơi cong lên, mang theo ý cười.
"Cám ơn dì ạ." Đào Mục Chi nói.