Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng nhau bê tạp chí và ảnh trong nhà đi xuống tầng.
Máy thu gom tự động ở ngay gần tòa nhà Lâm Tố ở, Đào Mục Chi đưa Lâm Tố qua đó, đặt tạp chí và ảnh chụp xuống đất.
Đặt xong đứng lên, Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố đang có cảm giác vô cùng mới mẻ hiếu kỳ nhìn ngó cái máy, nói: "Cô ở đây bỏ đồ vào đi, tôi quay về bê chỗ còn lại xuống."
Hai người họ đi một chuyến cũng chỉ có thể bê hai chồng, ở nhà còn bốn chồng nữa cần phải bê xuống.
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố quay đầu nhìn hắn một cái, gật gật đầu: "Ồ."
Đào Mục Chi đi rồi, Lâm Tố tiếp tục ngó nghiêng cái máy này. Nếu hôm nay Đào Mục Chi không đưa cô đến đây thì có lẽ Lâm Tố cũng sẽ không biết ở ngay trong khu mình ở có thứ thú vị như thế. Điều đó cũng có nghĩa là cô chắc chắn chưa bao giờ dùng qua nó.
Nhưng mà Lâm Tố đáng yêu chứ không có đần, thao tác trên máy này khá đơn giản, cô chỉ cần làm lần lượt từng bước theo hướng dẫn là được rồi.
Lâm Tố làm một lần là quen tay.
Lâm Tố dựa theo hướng dẫn thao tác hiện trên màn hình, đầu tiên là dùng wexin đăng ký tài khoản, sau đó chọn tên món đồ sẽ thả vào, chọn mục giấy bìa xong, cái miệng thùng "ù ù" mở ra.
Lâm Tố bước lên bậc, thò đầu nhìn vào trong. Miệng thùng mở ra khá rộng, bên trong được bọc bằng một cái túi màu xanh lá cây. Sau khi đồ được thả xuống sẽ chính xác rơi vào chiếc túi vải màu xanh này, chờ khi nào túi đầy sẽ có người có người đến xử lý.
Tiện lợi ghê! Lâm Tố vừa cảm thấy mới mẻ vừa thấy chơi khá vui, nghĩ đến đây, Lâm Tố rụt đầu về, bắt đầu thả đồ vào trong.
-
Lâm Tố là phú bà, cô có rất nhiều tiền, vung tay một cái là có thể mua về cái đệm năm vạn tám, sô pha ở nhà còn đặt một cái hộp đá quý. Nhưng dù thế thì hiện tại Lâm Tố vẫn đang nhìn chằm chằm con số đang không ngừng tăng lên trên màn hình, căng thẳng chờ đợi nó tăng thành ba chữ số.
Quen biết với cái máy tự động thu gom này, Lâm Tố không chỉ học được bài học cần cù tiết kiệm, bảo vệ môi trường, còn biết thêm một niềm vui tích tiểu thành đại. Mỗi lần cô cho thêm một cuốn tạp chí hay tập ảnh vào, con số trên màn hình sẽ theo đó tăng lên, Lâm Tố cảm thấy mình cần phải chụp thêm vài cái bìa tạp chí, mang về thêm vài cuốn tạp chí nữa.
Trong lúc Lâm Tố đang nhìn chằm chằm con số đang chạy trên màn hình, Đào Mục Chi đặt chồng tạp chí cuối cùng xuống. Thả vào xong, Đào Mục Chi ấn nút đóng cửa, chờ bên trong tự động cân số cân nặng cuối cùng của chỗ tạp chí và ảnh chụp này. Xong xuôi, Đào Mục Chi cầm khăn giấy lau qua mấy ngón tay, hỏi Lâm Tố đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
"Sao rồi?"
Lâm Tố ngẩng đầu, hai mắt sáng rực.
"105.2."
(*) khoảng 500k tiền Việt, bán được chừng này đủ biết Tố tích bao nhiêu tạp chí trong nhà rồi đấy:)))
Đọc số tiền xong, Lâm Tố cầm điện thoại ở ngay ngoài đường nhảy nhót điên cuồng: "A a a a vượt một trăm tệ rồi! Bán được nhiều tiền quá trời! A a a a a! Đào Mục Chi, lát nữa tôi sẽ mua cho anh bộ quét dọn đắt nhất!"
Đào Mục Chi: "..."
"Cám ơn." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố cực kỳ vui vẻ, nhận được lời cám ơn của Đào Mục Chi, cô nghiêng đầu, giọng nói như chim hót: "Không có chi~"
Nói xong, Lâm Tố cười ha ha vô cùng sảng khoái, ôm cánh tay Đào Mục Chi kéo hắn đi.
"Đi đi đi! Đi tiêu tiền!"
Đào Mục Chi bị Lâm Tố đang chìm trong vui sướng bước chân như bay kéo đi, đôi mắt cô sáng rực mang theo kích động. Nhìn dáng vẻ này của cô, người không biết còn tưởng cô kiếm được nhiều tiền lắm.
Nhưng mà dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể có được niềm vui như hiện tại Lâm Tố đang có. Hơn nữa niềm vui này là bán "khổ sở" của cô thu về. Đào Mục Chi nhìn một Lâm Tố như cô bé học sinh tiểu học đang được đi mua quà vặt, theo cô bước về phía trước, khóe môi cũng khẽ cong lên.
-
Tối nay hai người họ ra ngoài chỉ có hai mục đích. Một là bán tạp chí, hai là dùng tiền bán tạp chí mua bộ dụng cụ quét dọn.
Kế hoạch vốn chỉ có thế, mục tiêu cũng cực kỳ rõ ràng, nhưng đi một lát, mục đích của họ hình như lại nhiều thêm vài cái nữa.
Nhà của Lâm Tố ở một tiểu khu cho người giàu, bình thường ngoài đường vốn khá vắng vẻ. Nhưng thời gian gần đây có một trung tâm thương mại mới khai trương, thu hút khá nhiều người ghé thăm. Người đông thì như một lẽ tất yếu, sẽ hình thành chợ đêm. Lâm Tố vừa ra khỏi cổng, đối diện chính là siêu thị, nhưng cô lại nhìn thấy ánh đèn sáng trưng rực rỡ đủ sắc màu bên kia chợ đêm, bèn kéo tay Đào Mục Chi chuyển hướng đi về phía đó.
Chợ đêm này ở ngay trên quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, ban đêm ở đây sẽ bật đèn, bốn phía xung quanh đài phun nước có vòng ngựa gỗ đu quay, có xe ô tô trẻ em cho thuê, rất nhiều người mang con cái đến đây chơi. Mà chợ đêm cũng vốn là sinh ra để phục vụ cho nhu cầu giải trí của trẻ nhỏ.
Trong chợ cũng có người bán hoa, có người vẽ tranh chân dung, còn có phi tiêu, đều khá vui. Mà Lâm Tố không hề bị những thứ này hấp dẫn, cô đi qua những dãy sạp hàng này, đến trước một cái sạp bắt cá mới dừng lại rồi ngồi xuống.
Loại sạp bắt cá này rất phổ biến ở chợ đêm. Một cái thùng nhựa, bên trong thả cá cá vàng, ngẫu nhiên còn có mấy con rùa nho nhỏ.
Chỉ cần đưa cho chủ sạp tiền thì họ sẽ đưa lại một chiếc lưới bắt cá làm bằng giấy, dùng chiếc lưới đó bắt cá. Thả lưới bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần lưới còn dùng được thì bắt được bao nhiêu được lấy bấy nhiêu.
Thứ này cũng xem là một loại cá cược. Hôm nay Lâm Tố chơi bài đặt cược là phỉ thúy, bây giờ đã đổi thành chơi thả lưới bắt cá mười tệ một lần.
Chủ sạp nhìn cô gái trẻ ngồi trước sạp mình, cũng đã thấy được Đào Mục Chi đứng đằng sau. Loại trò chơi cho trẻ nhỏ này ngoại trừ có trẻ con thích thì những cặp yêu nhau cũng rất thích chơi.
Chủ sạp nhìn Đào Mục Chi một cái, cười ha ha nói với Lâm Tố: "Cô bé, muốn chơi thử không?"
"Bao nhiêu tiền một lượt?" Lâm Tố quả nhiên đã bị hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn chủ sạp hỏi.
"Mười tệ, rất hời đó, thả lưới bao nhiêu lần cũng được." Chủ sạp nói xong thì đưa lưới cho Lâm Tố. Chiếc lưới nhỏ này được làm khá đơn giản, thứ giấy này cho vào nước vài lần là mủn, nói thích thả bao nhiêu lần thì thả bấy nhiêu cũng chỉ là lời vô dụng.
Nhưng mà Lâm Tố cũng nghĩ. Võ công thiên hạ, cốt là nhanh gọn lẹ. Cô cầm cái lưới nhỏ này, chỉ cần động tác như vũ bão, nhân lúc cá còn chưa kịp phản ứng thật nhanh vớt nó lên thì lo gì không bắt được?
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Wexin hay là tiền mặt?"
-
Lâm Tố trả tiền, cầm cái lưới nhỏ bắt đầu bắt cá.
Lâm Tố thích thú nhìn cá bơi đầy một thùng. Bây giờ cô cứ như là rơi vào cái hố của đồng tiền, mười tệ, lấy được bao nhiêu thì lấy, vậy thì cô chắc chắn phải lấy nhiều hơn mười tệ rồi.
Lâm Tố tập trung tinh thần, cân nhắc suy tính thật kỹ, sau khi xác định được nơi tập trung cá đông nhất, cô theo đúng tiêu chí ban đầu vạch ra "vững - chuẩn - dứt khoát", hướng đến nơi tập trung đông nhất thả lưới.
Lưới bắt cá đi vào nước, đám cá nhỏ phát hiện ra tiếng động lập tức tản ra bốn phía, so với ban đầu đã thưa thớt hẳn, chỉ còn vài mống. Tuy là vậy thì trong lưới của Lâm Tố vẫn còn tám con cá vàng nhỏ.
Cá đã vào lưới, Lâm Tố hai mắt sáng rực, mang theo trái tim vô cùng kiên quyết kéo lưới lên.
"Ông chủ, con cá này bỏ vào đâu đây..."
"Tõm..."
Lâm Tố còn chưa dứt lời, mấy tiếng tõm nho nhỏ vang lên, Lâm Tố cúi đầu xuống, phát hiện mấy con cá nhỏ vừa rồi đã nhảy về nước.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố ngẩn ra ba giây, trong vòng ba giây này, biểu tình trên mặt ông chủ còn không thay đổi lấy một cái, vẫn tươi cười như con mèo gọi thần tài.
Những cảnh như thế này ông ấy đã nhìn nhiều lắm, cũng không thấy có gì kỳ lạ nữa rồi.
Thấy Lâm Tố cầm lưới bắt cá hết nhìn bên trên lại nhìn xuống dưới, ông chủ cười tủm tỉm giải đáp câu hỏi cô chưa hỏi xong.
"Đến lúc đó sẽ dùng túi nhựa đựng tạm, về nhà thì lấy một cái chai cho vào. Ôi, mấy con cá này của chú đều là giống tốt, cô bé xem, màu sắc thì sáng, nhìn cũng rất đẹp, lớn lên sẽ càng sáng bóng hơn nữa. Bắt mấy con về, nuôi trong nhà chắc chắn sẽ khiến tâm trạng mỗi ngày đều vui vẻ."
Ông chủ khen cá nhà mình xong, vừa cười vừa nhìn Lâm Tố nói: "Cô bé có muốn thử thêm một lần không?"
Lâm Tố: "..."
Những lời vừa rồi của ông chủ thật ra đều không lọt được vào tai Lâm Tố. Cô không quan tâm cá có tốt hay không, cô chỉ quan tâm cô có bắt được cá hay không.
Vừa nãy mấy con cá này rõ ràng đều đã nằm trong lưới rồi, thế nào lúc cầm lên lại lọt hết xuống dưới.
"Tõm" một cái, một con cũng không ở lại.
Lòng hiếu thắng của Lâm Tố một lần nữa bị kéo lên rồi!
"Thanh toán đi." Lâm Tố đưa điện thoại ra trước thanh toán mười tệ, tiếp tục cầm lưới bắt cá.
Cô cảm thấy trò bắt cá như thế này không chỉ cần sự thông minh mà còn cần phải tích lũy kinh nghiệm. Ví như lần này, cô đã biết lúc bắt cá đúng là phải nhanh, nhưng lúc kéo lưới lên nhất định phải chậm. Nếu không cái lưới bằng giấy này lúc nào cũng có thể mủn ra, cá có thể thoát hết ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố lại nín thở ngưng thần, căng thẳng đến mức phải len lén nuốt ực một cái. Lâm Tố cầm lưới tìm được vị trí có nhiều cá nhất thả xuống, có được khoảng bảy tám con nằm trong phạm vi của lưới rồi, Lâm Tố mở to hai mắt không chớp lấy một cái cẩn thận từng chút một kéo lưới lên.
Trong lúc cô đang cẩn thận chậm rãi kéo lưới lên, đám cá nhỏ nằm trong lưới của cô bắt đầu giãy đành đạch. Mỗi đứa chúng nó đều như cá nằm trên chảo dầu, cong người mà nhảy, hai ba giây sau, lưới của Lâm Tố còn chưa ra khỏi mặt nước, đám cá bên trong đã thoát ra hết.
Lâm Tố: "..."
"Grrr!" Lâm Tố không vui muốn dạy cho đám cá một bài học, kết quả cô vừa nhấc lưới lên, ôi, lưới của cô lại mủn mất rồi.
Lâm Tố: "..."
Cái thứ trò chơi rách nát gì thế này?
Trò chơi không phải để người ta vui vẻ à, sao cô chơi được hai lượt đã tích một bụng lửa giận?
Chiếc lưới nhỏ trong tay Lâm Tố lại hỏng, cảm xúc của cô cũng dần nóng nảy lên, đến cả ông chủ cũng nhìn ra. Nhưng ông ấy đã gặp không ít tình huống thế này, vẫn vững như chì.
"Cá đương nhiên sẽ nhảy nha, thế mới chứng minh được cá rất khỏe, cũng chứng minh bắt cá có hơi khó khăn. Nếu không khó khăn thì một ngươi bắt tí cái được cả đống cá, một con cá giống tốt của chú giá mấy tệ, bị bắt như thế thì chú còn buôn bán gì được nữa?"
Sau khi trình bày bắt cá khó khăn thế nào, ông chủ động viên Lâm Tố: "Phần lớn mọi người đều như thế. Nhưng chú cũng thấy cô bé rất có thiên phú bắt cá, còn giỏi tổng kết kinh nghiệm, lần tiếp theo nhất định sẽ thành công."
Nói xong, ông chủ cười híp mắt hỏi Lâm Tố: "Có muốn thử thêm một lần nữa không?"
Lâm Tố: "..."
Cảm giác hiện tại của Lâm Tố là gì? Cảm xúc của cô như một quả pháo xịt, cứ nổ bùm một phát thì đã không cần day dứt nữa, nhưng mà cái cảm giác dở ông dở thằng như pháo xịt này, Lâm Tố nghĩ nếu như hôm nay cô không bắt được cá thì khéo đêm nay cô sẽ mất ngủ luôn chưa biết chừng.
Chiến thuật tâm lý của ông chủ rất thành công, Lâm Tố lại thanh toán tiền, cầm một chiếc lưới khác.
Lần thứ ba thả lưới, Đào Mục Chi nghe ông chủ ngồi một bên nói, mắt thì quan sát Lâm Tố. Thấy cô cầm lưới bắt cá chuẩn bị thả lưới, Đào Mục Chi bèn ngồi xuống cạnh cô.
"Đừng chọn chỗ nhiều cá, chỗ cá nhiều cũng sẽ nhiều nước, lưới sẽ dễ bị mủn ra." Đào Mục Chi nói với Lâm Tố bên cạnh.
Lâm Tố có hơi nóng nảy, nói: "Tôi đã mất ba mươi tệ rồi đó! Nếu mà chỉ bắt được ít thì không phải là uổng tiền rồi à?"
Đào Mục Chi nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Hôm nay cô bán tạp chí được bao nhiêu tiền?"
"105.2." Lâm Tố đáp.
Nhớ cả số sau dấu chấm nữa. Nghe cô nói xong, Đào Mục Chi nói: "Cô xem, cô có tiền thế cơ mà, tiếc gì ba mươi tệ này?"
Lâm Tố: "..."
Đúng nhỉ. Cô bán tạp chí được hơn trăm tệ lận đó! Mua ba lượt chơi cũng chỉ hết ba mươi tệ, cô vẫn còn lại hơn bảy mươi tệ! Không chỉ có thế, hôm nay cô còn thắng bài được phỉ thúy kìa.
Tâm trạng vốn đầy căng thẳng của Lâm Tố rất nhanh theo lời vỗ về của Đào Mục Chi chầm chậm thả lỏng. Đào Mục Chi nhìn cá trong thùng nước, nói với Lâm Tố.
"Nhớ, cô bắt cá để vui vẻ, nếu không vui thì cô còn bắt làm gì? Cô đi mua thẳng không phải xong rồi à?"
"Nên là, không cần biết là thả bao nhiêu lần, chỉ cần bắt được cá là có thu hoạch rồi. Có thu hoạch là cô sẽ vui vẻ, có đúng không nào?"
Đào Mục Chi ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn giảng giải cho cô nghe, hắn nói xong, Lâm Tố giống như một lần nữa tìm lại được vui vẻ khi mới bắt đầu ngồi xuống sạp hàng này.
Đào Mục Chi nói đúng, cô bắt cá để giải trí, nếu không vui thì hoàn toàn không cần phải bắt nữa, trực tiếp đi mua là xong.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi một cái, gật gật đầu.
"Ừm."
-
Lâm Tố bắt được một con cá.
Lời Đào Mục Chi nói đúng là kỳ diệu, hắn nói chỉ cần bắt được cá là cô sẽ vui vẻ, cô quả nhiên bắt được rồi, cô bắt được một con.
Lâm Tố thật sự...
Nhưng mà vui thì vẫn cứ là vui.
Lâm Tố bắt được một con cá nhỏ màu đỏ cực kỳ đáng yêu, cá nhỏ không ngừng nhảy qua nhảy lại trên cái lưới bắt cá, ánh sáng trong chợ đêm chiếu lên thân nó, càng khiến màu sắc trên thân cá nhỏ trở nên xinh đẹp hơn. Hàng vảy đều tăm tắp, rõ nét đến từng cái vảy, nhìn qua cực kỳ khỏe mạnh.
Lâm Tố quyết định sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa nhỏ độc đinh này.
Hai người bắt cá xong thì đi siêu thị mua dụng cụ quét dọn. Mua xong, lại sóng vai về nhà. Đào Mục Chi bắt tay vào lau dọn quét tước, sàn nhà không tính là bẩn, nhưng có hơi bụi bặm, nếu có máy hút bụi thì đúng là thuận tiện hơn rất nhiều.
Trong lúc Đào Mục Chi làm việc, Lâm Tố cầm túi nilon to đựng nước, cùng với con cá nhỏ gần như là không bắt được hành tung kia chạy từ phòng này sang phòng khác.
Cô chạy loạn nửa ngày, rốt cuộc cầm túi đứng giữa phòng khách, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đào Mục Chi.
"Bỏ cá vào đâu bây giờ?"
Túi nilon màu trong suốt, cũng không tính là quá dày, hiện tại đã bắt đầu có nước rỉ ra. Đào Mục Chi dừng động tác, cầm lấy túi nilon to từ bàn tay trắng trẻo của Lâm Tố.
Hắn đi đến trước tủ lạnh, mở ra tìm một chai nước suối bằng thủy tinh, sau đó mở nắp đổ nước bên trong vào ấm siêu tốc, cuối cùng dùng nước ấm tráng qua một lượt để chai đỡ lạnh.
Sau khi chai nước trở về nhiệt độ bình thường, Đào Mục Chi đổ nước trắng vào trong, mở túi nilon rồi đưa cá nhỏ vào trong chai.
Trong lúc Đào Mục Chi thực hiện một loạt những động tác này, Lâm Tố bám ngay sau hắn như một cái đuôi, thò cái đầu nho nhỏ ra quan sát. Cô nhìn thấy một con cá nhỏ xinh đẹp từ trong túi nilon uốn một vòng cung nhảy vào chai thủy tinh.
Lâm Tố nhìn theo cá nhỏ lặn sâu xuống đáy chai, đôi mắt theo đó sáng lên, tràn ngập vui vẻ.
"Cầm lấy này." Đào Mục Chi đưa chai thủy tinh đã được lau khô nước bên ngoài cho Lâm Tố đang háo hức ở đằng sau.
Lâm Tố vui vẻ thỏa mãn cẩn thận nhận lấy chai thủy tinh, cô nâng niu chai nước, nhìn cá nhỏ bên trong bơi lượn tung tăng, ánh sáng trong mắt cũng theo nó di chuyển.
Lâm Tố nhìn cá nhỏ không chớp mắt, Đào Mục Chi cũng nhìn cô không chớp mắt. Hắn thấy được cô từng chút từng chút một trở nên linh động có sức sống, đương nhiên hắn biết vài con vật nhỏ đáng yêu cũng sẽ mang đến tác dụng tích cực với cô.
"Cô có thể đặt nó ở cửa sổ phòng ngủ của mình." Đào Mục Chi đề nghị.
"Vì sao?" Lâm Tố ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ngày nghĩ gì đêm mơ đó. Cô ngắm cá nhiều một chút, chưa biết chừng đến đêm sẽ nằm mơ thấy cá." Đào Mục Chi nói. Nói đến đây, hắn đối diện với tầm mắt của Lâm Tố, nói.
"Mơ thấy cá là sẽ phát tài."
Lâm Tố: "..."
Thật hả!?
Hai mắt Lâm Tố sáng rực, lấp lánh nhìn Đào Mục Chi: "Vậy tôi mua một cái bể cá đặt ở góc sô pha. Như thế nếu ngủ ở sô pha thì trước khi đi ngủ cũng có thể thấy được nó."
Bắt đầu với việc mua những nhu yếu phẩm như đệm giường và bộ bàn ăn, bây giờ cô đã bắt đầu muốn mua những món đồ trang trí nhà như bể cá rồi.
Đào Mục Chi đối diện với ánh mắt của cô, nói: "Đương nhiên là được."
"Yeah!" Lâm Tố vui vẻ giơ cái chai lên cao, sau đó lại quay về phía Đào Mục Chi: "Anh phải đi với tôi đó."
Ánh mắt của cô ghim chặt trên người hắn, nói ra yêu cầu.
Đào Mục Chi vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không do dự một giây, khẽ gật đầu: "Được. Ngày mai tan ca sẽ đi mua với cô."
"Tốt ~" Lâm Tố lại giơ cái chai nước lên cao, vui vẻ cực kỳ, "Vậy tôi đi ngủ đây!"
Cô phải nhanh chóng đi ngủ, như thế mới có thể nhanh chóng nằm mơ, mơ thấy cá, sau đó phát tài, vậy là lại có tiền mua bể cá, mua két sắt cất phỉ thúy. Cô còn mua giá sách, mua đèn bàn, mua thật nhiều thật nhiều thứ nữa!
***
88: Hồi mẹ của Lâm Tố xuất hiện, căn nguyên bệnh dần hiện ra làm Bát nhớ đến 1 bộ phim lúc trước coi tên là Run (Trốn chạy), tuy Bát không thích cái kết nhưng mọi người có hứng thú có thể xem hì.
Mà hồi Bát coi là xem trên tivi với lão ba, mấy bữa trước mở web xem lại thấy có 1 cảnh khá quan trọng nhưng mấy web hình như đều không dịch, là cái chỗ 2 phút hơn, nó hiện ra 5 cái dòng chữ ấy, cái đó quan trọng với cốt truyện lắm nha.