Đào Mục Chi không hề báo trước hôn cô.
Giống như đang cho cô đáp án, lại giống như chỉ vì muốn hôn cô thế thôi. Hai cánh môi chạm rất nhẹ, sau đó tách ra, trước mắt Lâm Tố, khuôn mặt của Đào Mục Chi phóng to rồi lại thu nhỏ, cuối cùng, Lâm Tố ngây người nhìn Đào Mục Chi đã hơi lùi về sau, sợi dây lý trí của cô "bụp" một tiếng đứt phựt.
Không phải họ chưa bao giờ hôn. Trong phòng ngủ của cô, khi ngồi trên vòng đu quay cao tít, bây giờ là trong phòng khách sạn. Tuy mới chỉ có ba lần, nhưng mỗi lần đó tình huống và trạng thái đều không giống nhau, cảm xúc đưa đến cho Lâm Tố cũng khác biệt.
(*) Ơ thế còn cái nụ hôn đau khổ trong phòng khách tui mê nhất đâu rùi~~~
Thậm chí là cảm giác của lần này càng mãnh liệt hơn, tuy chỉ là một cái hôn phớt như thế, nhưng lại như có một ly rượu độ mạnh rót vào yết hầu, đến cả một con sâu rượu như Lâm Tố cũng có cảm giác choáng váng.
Cô nhìn Đào Mục Chi, không biết từ khi nào hắn đã cách cô gần như thế. Khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn đến nỗi, họ thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Môi cô bởi vì nụ hôn vừa rồi mà khẽ run rẩy, trái tim cô chắc chắn cũng đang run theo.
Lâm Tố tự nhủ với bản thân, không được, mau tỉnh táo lên!
Họ cũng chẳng phải chưa bao giờ hôn nhau, lẽ ra lần này cô không cần phải phản ứng mạnh như thế. Thế nhưng cảm giác miệng đắng lưỡi khô này quá rõ ràng, cô nhìn Đào Mục Chi không chớp mắt, rõ ràng vừa rồi hắn chỉ chạm nhẹ môi một cái, nhưng lại như đã hút sạch nước trong cơ thể cô.
Nam yêu tinh!
Hai hàng lông mi khẽ run, cô mở lớn hai mắt, khó khăn phục hồi tinh thần, lại thu hồi ánh mắt. Bên tai cô, tiếng tim đập loạn không ngừng vang lên, gõ cho đầu cô choáng váng.
"Anh lại chiếm tiện nghi của tôi." Lâm Tố trong lúc lý trí không được tỉnh táo bật thốt ra một câu đó, vẫn là câu nói hết lần này qua lần khác bị Đào Mục Chi thình lình hôn.
Lâm Tố rũ mắt, hàng mi dài đã che đi ánh mắt của cô, nhưng thần sắc của cô, khuôn mặt cô, khóe mắt phiếm đỏ, cái cần cổ và vành tai đều đỏ ửng, toàn bộ đã bán đứng tâm trạng hiện tại của cô.
Đào Mục Chi chắc chắn đã nhìn ra được, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."
"Muốn chiếm lại không?" Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố vừa rồi lặp lại lời trước đây đã nói, bây giờ lại đến lượt Đào Mục Chi dùng lại câu của cô. Lâm Tố giương mắt, nhìn Đào Mục Chi.
Đương nhiên là phải chiếm lại rồi, cô lớn bằng chừng này chưa bao giờ để cho bản thân chịu thiệt thòi đâu!
Nghĩ đến đây, Lâm Tố không suy nghĩ một giây, rướn cổ muốn chiếm lại phần mình đã chịu thiệt. Mà trong lúc đó, Đào Mục Chi chỉ lẳng lặng nhìn cô, im lặng chờ đợi.
Lâm Tố sắp hôn lại Đào Mục Chi: "..."
Không đúng!
Lâm Tố dưới gợi ý của Đào Mục Chi không suy nghĩ đã muốn nhào đến hôn hắn, môi hai người sắp chạm vào rồi, chóp mũi thậm chí đã đụng vào nhau, nhưng trong nháy mắt sắp chạm đến nơi, Lâm Tố như nhớ ra cái gì đó dừng lại.
Đào Mục Chi rũ mắt nhìn đôi môi kiều diễm ngay trước mắt, hắn khẽ thay đổi tư thế nằm của mình, cúi đầu muốn hôn xuống, nhưng còn chưa kịp chạm đến, Lâm Tố đã xoay đầu sang một bên, tránh khỏi nụ hôn này.
Đào Mục Chi: "..."
Tuy Lâm Tố đã xoay đầu đi, nhưng người vẫn nằm trong vòng ôm của hắn. Nơi vừa bị hắn hôn lên mềm mại lại nóng rực, cô quay đầu lại, nhìn Đào Mục Chi ở trước mắt, cô nhíu chặt mày, nói với Đào Mục Chi.
"Không đúng! Nếu tôi hôn lại anh thì chẳng phải là cho anh chiếm tiện nghi thêm một lần nữa à?"
Đào Mục Chi vừa bị Lâm Tố tránh đi: "..."
Bỗng nhiên thông minh rồi?
Không phải Lâm Tố tự nhiên thông minh rồi, mà là cô đã nghĩ thông!
Đào Mục Chi đáng ghét, hắn biết cô có tính hiếu thắng, tuyệt không ăn thiệt nên mới cố tình cho cô nghĩ thành phải đòi lại thua thiệt! Đúng là cô chiếm lại được rồi, nhưng như vậy thì Đào Mục Chi cũng được hôn cô thêm một lần nữa, tương đương chiếm thêm của cô một lần tiện nghi.
Cứ thế lặp lại, Đào Mục Chi lần nào cũng được chiếm tiện nghi của cô hai lần, cô lại chỉ chiếm được của Đào Mục Chi một lần, cô đúng là lỗ nặng.
Trong lúc Lâm Tố tính toán thiệt hơn, dùng biểu tình nghĩ thông suốt mà lên án sự mưu mô của Đào Mục Chi, hắn lại chỉ nằm im lặng ở đó nhìn cô, sau đó chợt cười một tiếng.
Lâm Tố: "..."
Đào Mục Chi cười thành tiếng. Bình thường hắn cười với cô đều chỉ là cười mỉm, khóe mắt cong cong, vô thanh vô thức. Thế mà lần này hắn lại cười thành tiếng, tiếng cười và hơi thở của hắn cùng lúc phát ra, mang theo trầm thấp gợi cảm.
Tiếng cười của hắn làm cho toàn thân Lâm Tố tê liệt.
Hắn cười cũng dễ nghe quá rồi đấy?
Không đúng!
Một tích tắc trước khi bị nam yêu tinh tên Đào Mục Chi câu mất hồn phách, Lâm Tố đột nhiên tỉnh táo. Đào Mục Chi vừa cười thành tiếng, ngoại trừ muốn câu dẫn cô, rõ ràng là còn đang cười nhạo cô.
Cười nhạo cô đến tận bây giờ mới nhận ra bị hắn chơi! Cho hắn chiếm tiện nghi mấy lần liền!
Lâm Tố nghĩ đến đây, máu nóng dồn lên não, nhìn khuôn mặt tươi cười của Đào Mục Chi trước mắt, cô rốt cuộc không nhịn được nữa. Lâm Tố "grừ" một tiếng, ôm Đào Mục Chi, nhắm cằm hắn mà cắn.
Lâm Tố như con cún con bổ nhào vào hắn, sau đó dồn hết sự không cam tâm mà cắn hắn một cái. Tiếng cười của Đào Mục Chi vẫn không vì thế mà dừng lại, hắn ngửa đầu tránh khỏi công kích của cô, cười ôm cô vào lòng.
Kế hoạch trả thù của Lâm Tố mới chỉ tiến hành được bằng một cái cắn thì đã bị Đào Mục Chi tóm gọn. Cô bị Đào Mục Chi ôm vào lòng, mặt chôn trong ngực hắn, cánh tay khỏe khoắn với sức lực kinh người của hắn đặt sau lưng cô, Lâm Tố cứ như miếng sticker dán trước ngực Đào Mục Chi.
Miếng sticker Lâm Tố: "...
"Thả tôi ra!" Lâm Tố bắt đầu giãy dụa muốn thoát ra.
Nhưng sức lực của cô cũng chỉ như gió thoảng qua cánh hoa, cuối cùng vẫn bị Đào Mục Chi dễ dàng khẽ dùng lực thu phục.
Lâm Tố sức yếu như sên bò: "..."
Đào Mục Chi gác cằm lên đỉnh đầu Lâm Tố, chờ cô ngoan ngoãn chịu thua, tiếng cười của hắn vẫn không dừng lại, hắn ôm Lâm Tố, nghĩ xem làm thế nào để dỗ dành cô.
"Vậy tôi đưa cô ra ngoài chơi nhé?"
Cái đầu xù xù của Lâm Tố từ trong ngực hắn ngẩng lên, lộ ra một đôi mắt sáng long lanh.
"Đi đâu?" Lâm Tố hỏi.
Xem như đã chấp nhận đề xuất của hắn.
Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, nói: "Quán bar."
Lâm Tố: "..."
-
Lâm Tố cảm thấy mình vĩnh viễn không thể theo kịp mạch logic của Đào Mục Chi.
Lần trước Đào Mục Chi dỗ dành cô, nói sẽ đưa cô ra ngoài chơi, cô cho là Đào Mục Chi sẽ đưa cô đi bar uống rượu, ai ngờ hắn lại đưa cô đến công viên trò chơi, ngồi vòng đu quay rồi vòng xoay ngựa gỗ.
Bây giờ, cô đã mê tít vòng đu quay và vòng xoay ngựa gỗ rồi thì Đào Mục Chi lại nói đưa cô đi bar.
Lâm Tố: "..."
Trên đường đến quán bar, Lâm Tố rốt cuộc lý giải được suy nghĩ của Đào Mục Chi. Ông bà nội Đào Mục Chi xây một cái công viên trò chơi ở thành phố A cho Đào Mục Chi là vì hắn vẫn luôn ở thành phố A không đi đâu. Ông bà nội hắn dù có tiền đến mấy cũng không thể xây công viên trò chơi trên khắp cả nước cho hắn được.
Không thực tế.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố cũng xem như chấp nhận logic này. Đào Mục Chi lái xe, Lâm Tố ngồi ở ghế lái phụ ngắm nhìn cảnh đêm Nam thành, nhìn ánh đèn rực rỡ muôn màu, ngựa xe như nước.
Quán ba cũng không tồi! có thể nhảy nhót uống rượu! Đã lâu lắm rồi cô không uống rượu!
Lâm Tố thoáng cái trở nên phấn khích, đi theo Đào Mục Chi vào quán bar. Vào đến nơi rồi, hai người ngồi xuống một cái ghế dài, nhân viên phục vụ rất nhanh bước đến, hỏi hai người muốn uống gì.
Lâm Tố vừa muốn gọi, Đào Mục Chi: "Cho hai ly mocktail."
Lâm Tố chờ được uống rượu: "..."
Lâm Tố nghẹn lời, không chỉ có cô, Lâm Tố thấy được sự câm nín từ trên mặt nhân viên phục vụ. Ánh mắt của anh ta đảo qua hai người, cuối cùng xuất phát từ chức nghiệp đã được huấn luyện bày ra tươi cười nói: "Được ạ."
Nhân viên phục vụ nói xong thì xoay người rời khỏi.
Lâm Tố: "..."
"Không phải, anh đưa tôi đến quán bar chỉ để uống cái đó?" Lâm Tố trừng mắt, khó tin hỏi.
Đối mặt với chấn vấn của cô, Đào Mục Chi bình tĩnh quét mắt một vòng trong quán bar, thản nhiên đáp: "Lát nữa về chúng ta còn phải lái xe, không thể uống rượu."
Lâm Tố: "..."
"Tôi có lái xe đâu." Lâm Tố kháng nghị.
Đào Mục Chi quay đầu sang, nhìn cô nói, "Lúc về nếu tôi mệt quá thì cô cũng phải lái xe."
Lâm Tố: "..."
Uống cốc nước thì mệt thế nào được?
Đào Mục Chi lúc nào cũng có thể tìm ra được lý do, lúc nào cũng là dáng vẻ đường hoàng như thế, mà Lâm Tố lần nào cũng không nói lại hắn. Nhưng dù vậy thì cô cũng không phải người dễ dàng thỏa hiệp, bất mãn nói.
"Nếu anh chỉ muốn uống đồ uống không cồn thì chúng ta không cần đến quán bar, tìm đại một cái 7 Eleven, sau đó mua hai chai trà xanh." Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi như không nghe ra châm chọc trong lời nói của cô, nhìn cô rồi đáp: "7 Eleven không có bầu không khí như thế này."
Lâm Tố: "..."
Anh cũng biết bầu không khí ở đây khác biệt? Vậy sao anh còn gọi cái thứ đó?
Nhưng Đào Mục Chi cũng đã giả ngu như thế, Lâm Tố không tốn sức chấp nhặt với hắn nữa. Thật ra hiện tại đối với cô thì uống rượu hay uống nước trái cây cũng giống nhau. Trước đây cô uống rượu là vì tinh thần không tốt. Bây giờ thì đã tốt lắm rồi, uống rượu với cô cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, không phải quá cần thiết nữa.
Hơn nữa người làm kinh doanh mới phải uống rượu, bác sĩ như Đào Mục Chi thường chú trọng sức khỏe hơn. Lâm Tố nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy Đào Mục Chi làm vậy cũng không sai, tương lai nếu như họ tiếp tục sống chung thì ít nhất cô có thể sống thêm vài chục năm.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố: "..."
Phì phì phì! Cái gì mà tương lai tiếp tục sống chung chứ? Ai muốn tiếp tục sống chung với hắn!
Suy nghĩ trong cái đầu nho nhỏ của Lâm Tố xoay tám trăm vòng quay về, ánh mắt nhìn về phía Đào Mục Chi cũng không ngừng thay đổi, đến khi kết thúc, cô thu hồi ánh mắt, quét mắt đánh giá quanh quán bar.
Đào Mục Chi nói đúng, bầu không khí ở đây vui hơn 7 Eleven nhiều.