Lâm Tố cũng chỉ là tương đối mệt mỏi mà thôi, vào tối cùng ngày, cô sẽ làm thủ tục xuất viện.
Lâm Tố mang thai, đối với nhà họ Đào mà nói là chuyện lớn. Sau khi cô xuất viện, Đào Mục Chi dẫn cô trở về nhà lớn nhà họ Đào. Trở về nhà lớn, ông bà nội đã đợi ở cổng vườn hoa để nghênh đón.
Đối với bất kỳ một gia tộc nào mà nói, thành viên mới của gia đình đến đều là một chuyện vui. Buổi chiều sau khi ông bà nội nghe Hàng Uyển nói chuyện Lâm Tố mang thai, đã nhất quyết muốn đến bệnh viện thăm. Nhưng Lâm Tố vẫn đang ngủ, lại có Đào Mục Chi ở bên, tốt nhất là đừng quá nhiều người quấy rầy, hai ông bà cũng không đi.
Nghe Đào Mục Chi nói tối nay hai đứa sẽ trở về ăn cơm, hai ông bà đã chờ ở cổng. Nhìn thấy ở trong sân đèn xe đi từ xa đến gần, bà cụ cũng đã từ trên ghế mây đứng lên, đi đến cổng vườn hoa đón.
“Tiểu Tố!” Xe vừa dừng lại, Lâm Tố từ trên xe bước xuống, bà cụ bước xuống bậc thang vui vẻ gọi cô một tiếng.
Trên gương mặt bà nội tràn ngập niềm vui và mừng rỡ, Lâm Tố đi qua, cũng cười gọi một tiếng: “Bà nội.”
Lúc này, Đào Mục Chi cũng xuống xe. Bà cụ thì nắm tay Lâm Tố, dân cô đến đi về phía nhà chính.
“Buổi chiều bà nghe mẹ cháu nói rồi, bà và ông cháu đã vui vẻ cả buổi chiều đấy.” Bà cụ nói.
Sự vui vẻ và nhiệt tình của người già dễ dàng lây nhiễm cho người khác, cộng thêm bình thường ông bà nội đối xử với Lâm Tố cũng thương đến tận xương tủy. 22 năm trước của Lâm Tố cũng chưa từng cảm nhận được tình cảm cách thế hệ đầy ắp như vậy, bây giờ có thể khiến ông bà nội vui vẻ, Lâm Tố cũng tất nhiên càng vui vẻ.
“Cháu cũng vui vẻ cả chiều đó.” Nắm lấy tay bà nội, Lâm Tố cười nhìn hai ông bà, đáp lại bà nội một câu.
Lâm Tố nói xong, hai ông bà đều cười thành tiếng, cứ như vậy, bốn người cười cười nói nói trở về nhà.
-
Lâm Tố mang thai đối với nhà họ Đào mà nói là chuyện lớn.
Nhưng bây giờ vừa mới kiểm tra ra được, nhà họ Đào cũng không thông báo với quá nhiều người, chỉ là một nhà sáu người ở trong nhà đơn giản chúc mừng một chút. Trên bàn ăn bữa tối, đã sớm làm xong món mà Lâm Tố thích ăn.
Sau khi đến phòng ăn, Lâm Tố đã đói một ngày, tinh thần phấn chấn lên, khẩu vị cũng vọt đến. Cô theo ông bà nội ngồi xuống, sau khi cô chào hỏi với bố mẹ, một nhà sáu người vui vẻ hòa thuận bắt đầu ăn cơm.
Tuy nói là một nhà sáu người ăn cơm, nhưng càng giống như là Lâm Tố một mình ăn cơm, một nhà năm người đang nhìn cô ăn. Khẩu vị Lâm Tố tốt đến kinh người, Đào Mục Chi ở bên cạnh gắp thức ăn cho cô, Lâm Tố ăn say sưa ngon lành, sau khi ăn một lúc, nhận ra ánh mắt của năm người trong nhà toàn bộ đều rơi trên người cô.
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố ăn một miếng cá, sau khi nuốt xuống, ánh mắt của cô dạo trên người ông bà nội, lại dạo trên người bố mẹ, cuối cùng lại dạo quanh trên người Đào Mục Chi.
Lúc cô nhìn qua, bọn họ đều nhìn cô cười, trong mắt toàn là sự cưng chiều. Được cưng chiều nhìn như vậy, trong lòng Lâm Tố còn đầy hơn dạ dày, cô ngượng ngùng ngẩng đầu, cười nói: “Mọi người không ăn ạ?”
“Ăn chứ ~” Bà nội cười đáp lại, sau đó dùng đũa chung (1) gắp một đũa đồ ăn cho cô.
(1) Đũa chuyên dùng để gắp thức ăn từ dĩa chung vào trong chén mình. Nhiều nơi sử dụng một đôi đũa gắp riêng biệt với đũa ăn để tránh lây nhiễm dịch bệnh và để sạch sẽ hơn.
Lâm Tố: “...”
Bị hành động này của bà nội chọc cười, Lâm Tố cũng nhìn bà nội mỉm cười.
Lâm Tố vừa cười như vậy, bà nội cũng cười lên, ông nội cũng cười, cuối cùng mọi người trên bàn ăn đều mỉm cười. Trong tiếng cười này, bà nội cũng nhận ra được sự mất tự nhiên của Lâm Tố, bà cười cầm đũa gắp thức ăn cho mình, kêu gọi.
“Mọi người đều ăn đi mọi người ăn đi, chúng ta chỉ nhìn Tiểu Tố, Tiểu Tố ngượng đó.”
“Được, đều ăn đều ăn đi.” Ông nội nghe được lời của bà nội, cũng cầm đũa lên.
Cứ như vậy, mọi người vốn nhìn Lâm Tố ăn cơm cũng cầm đũa của mình bắt đầu ăn. Nhưng mặc dù là đang ăn cơm, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào đĩa ăn của Lâm Tố. Chỉ riêng Đào Mục Chi chăm sóc cô còn chưa đủ, mọi người nhìn thấy Lâm Tố ăn ngon như vậy, trong đĩa ăn của cô vừa mới trống không, bốn người cầm đũa chung gắp cho cô.
Đĩa ăn của Lâm Tố từ núi nhỏ ăn thành thung lũng, cuối cùng lại trở thành núi nhỏ.
Lâm Tố: “...”
Trong phòng ăn mọi người sợ chú ý đến cô quá nhiều sẽ khiến cô xấu hổ, cho nên mỗi người còn tám chút chuyện. Lâm Tố thì vùi đầu đối phó với đĩa thức ăn giống như núi nhỏ trước mặt, cô cầm đũa gắp thức ăn, cô cảm thấy cô có thể ăn hết tất cả yêu thương mà mọi người trao cho cô.
Đào Mục Chi bên cạnh không chỉ gắp thức ăn cho cô, còn chú ý đến lượng cơm của cô. Nhìn Lâm Tố không có ý dừng đũa chút nào, Đào Mục Chi gắp món ăn cô không quá thích trong đĩa ăn của cô sang đĩa ăn của mình, dặn dò.
“Nếu như ăn không vô đừng miễn cưỡng, anh giúp em ăn hết.”
Lâm Tố vừa ăn ngó sen vừa nói: “Ăn hết ăn hết, anh đừng ăn của em!”
Nghe được tiếng Lâm Tố bảo vệ đồ ăn, khóe miệng Đào Mục Chi cong lên, không gắp thức ăn từ trong đĩa của cô nữa.
Bà nội cũng chú ý đến lượng cơm của Lâm Tố, Lâm Tố trông gầy, nhưng tuổi còn nhỏ, trong nhà xem cô như đứa trẻ dỗ ăn. Mà khẩu vị của cô cũng luôn không tệ, đến nhà ăn cơm cũng ăn đến cực kỳ ngon.
Phụ huynh mà, nuôi trẻ con chuyện vui vẻ nhất không gì sánh bằng chính là đứa trẻ không kén ăn ăn được nhiều, còn khỏe mạnh bình an.
“Tiểu Tố, bây giờ có chỗ nào không thoải mái không?” Bà nội quan sát Lâm Tố đang vùi đầu ăn cơm, hỏi một câu.
Mang thai đối với một người phụ nữ mà nói, thật ra xem như là một trận trắc trở. Từ lúc bắt đầu nôn nghén, đến sau đó hành động khó khăn, lại đến đau đớn lúc sinh, đối với phụ nữ mà nói từng bước từng bước đều gian nan.
Những chuyện tu hành của một người mẹ, bọn họ không có cách nào có thể thay Lâm Tố, cô còn chưa bắt đầu phản ứng thời kỳ mang thai, bà nội đã sớm đau lòng rồi.
“Không ạ.” Lâm Tố ăn tôm Đào Mục Chi đã bóc vỏ, ngẩng đầu nói với bà nội: “Bà yên tâm đi ạ.”
“Con còn chưa bắt đầu đâu.” Hàng Uyển làm người từng trải nói với Lâm Tố, “Đến lúc đó có chuyện gì, nhất định phải nói với chúng ta, mặc dù không thể thay con chịu, nhưng chúng ta có thể cố gắng giúp con giảm bớt.”
“Có điều cái này cũng xem thể chất mỗi người.” Bà nội nói, “Bà nhớ lúc bà mang thai bố cháu, thật ra là một đường đèn xanh thẳng tiến, chuyện như nôn nghén cũng rất ít.”
Bà nội vừa nói như vậy, Hàng Uyển cũng cười lên, “Lúc mẹ mang thai Mục Chi hình như cũng như vậy.”
Nghe bà nội và mẹ nói xong, Lâm Tố ngẩng đầu lên cười nhẹ nhàng nhìn hai người nói: “Oa, người nhà họ Đào đều ngoan như vậy, con cảm thấy chắc hẳn cũng sẽ không khiến con quá khó chịu đâu.”
Mang thai chính là Lâm Tố, nhưng rõ ràng người trong nhà còn căng thẳng hơn cô, nghe cô còn đang nói đùa xoa dịu sự căng thẳng của bọn họ, bà nội cũng mỉm cười, nói: “Như vậy là tốt ~ Nếu như đứa chắt ngoan một chút, đến lúc đó bà nội sẽ xây một công viên giải trí cho chắt ~”
Nghe bà nói thế, mắt Lâm Tố sáng lên.
“Vậy phải lớn hơn của Đào Mục Chi!” Lâm Tố nói.
“Đương nhiên!” Bà nội giàu có đáp.
Bà nội nói xong, Lâm Tố vui vẻ “A” một tiếng. Nhìn cô vui vẻ, mọi người cũng nở nụ cười.
-
Bữa tối ăn xong trong vui vẻ thoải mái.
Sau khi ăn tối xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi tất nhiên lại đi tản bộ tiêu thực trong sân. Tối nay Lâm Tố ăn không ít, thật sự có chút không chống đỡ được, cô cảm thấy cô không chỉ là ở trong dạ dày ăn không tiêu, trong lòng cô cũng chống đỡ không nổi.
Có con với Đào Mục Chi, còn có sự cưng chiều của Đào Mục Chi và người nhà, Lâm Tố cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Tản bộ ở trong vườn hoa tiêu thực một lúc, Lâm Tố và Đào Mục Chi đã bị ông bà nội gọi trở về phòng chơi bài. Hôm nay người trong nhà đều vui vẻ, ông bà nội cũng muốn thua chút gì đó chọc Lâm Tố vui vẻ.
Lâm Tố và Đào Mục Chi vừa trở về, bị từng hàng phỉ thúy trong phòng chơi bài chói cho mù mắt. Không có gì bất ngờ, hôm nay là chơi cược phỉ thúy.
Đến nhà họ Đào lâu như vậy, Lâm Tố cũng dần thích ứng với tiền cược chơi bài của nhà họ Đào. Từ ban đầu là ngọc lục bảo, kim cương, đến sau đó là hồng ngọc cùng đá tourmaline, bây giờ cũng không kém phần đến lượt phỉ thúy.
Lâm Tố vừa vào cửa, đã được bà nội kéo ngồi xuống, trước tiên bà đưa hộp phỉ thúy cho cô, sau đó cầm hai hộp khác, bà và mẹ mỗi người một hộp.
Trước kia Lâm Tố và Đào Mục Chi vẫn chơi với ông bà nội, Lâm Tố cũng chỉ có thể thắng được một hộp. Bây giờ thêm mẹ, mỗi lần Lâm Tố đều thắng được ba hộp.
Đáy quý trong nhà vốn là truyền cho cô, ban đầu Lâm Tố còn có chút cần không nổi, sau này thì quen rồi, bây giờ cô cũng là một phú bà, đối với các loại đá quý đã cực kỳ bình tĩnh.
Sáu người chơi bài đều là chơi Đủ cấp, Đào Mục Chi sớm đã dạy cô rồi. Trình độ chơi bài của Lâm Tố xem như không tệ, thật ra cho dù trình độ chơi bài của cô không tốt cũng không sao. Bởi vì từ khi ván bài bắt đầu, bốn vị phụ huynh đã bắt đầu thành thạo thu bài.
Không thể không nói, được cả nhà cưng chiều, vẫn cực kỳ vui vẻ. Không chỉ phụ huynh thua bài cô, Đào Mục Chi cũng luôn nhà bài cho cô ăn, Lâm Tố kiếm được đầy túi đồng thời còn thu được vui sướng.
Ah. Có bố mẹ ông bà nội thật tốt! Lâm Tố vừa đeo trên cổ tay năm cái vòng ngọc phỉ thúy, lúc chơi bài vòng ngọc phát ra tiếng lách cách êm tai, Lâm Tố nghe thấy tiếng, vừa đánh chơi vừa vui vẻ nghĩ.
Lúc chơi bài, chủ đề trò chuyện của mọi người vẫn không rời khỏi Lâm Tố. Lâm Tố mang thai, mọi mặt trong nhà cũng cần bắt đầu chuẩn bị cho cô. Chuyên viên dinh dưỡng, chuyên viên mát xa, bao gồm cả trung tâm hỗ trợ sau sinh sau khi cô sinh em bé, còn có bảo mẫu cho bé, ông bà nội còn có bố mẹ anh một câu tôi một câu nói, đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện từ bây giờ đến khi sau khi Lâm Tố sinh em bé.
Lâm Tố vốn không lo lắng chuyện sinh con, bây giờ càng không cần lo lắng. Thật ra không những thứ này, chỉ cần có tình yêu và sự bầu bạn của người nhà, cô đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn rồi.
Lúc mọi người thảo luận, ông nội đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
“Tên của đứa bé các cháu đã nghĩ chưa?”
Ông nội vừa nói xong, người trên bàn chơi bài đều nhìn về phía Đào Mục Chi và Lâm Tố.
Đúng nha, tên của bé cũng là một vấn đề, bây giờ sớm nghĩ ổn thỏa, đến lúc đó lúc nằm viện sinh trực tiếp dùng luôn.
Nhưng mà hôm nay vừa kiểm tra ra mang thai, Lâm Tố cái gì cũng mông lung. Hơn nữa bởi vì chuyện cô không dễ dàng gì mang thai, càng không nghĩ đến phương diện này.
Cô không nghĩ vậy làm sao bây giờ? Tất nhiên là Đào Mục Chi nghĩ.
Cứ như vậy, Lâm Tố cũng đưa ánh mắt nhìn về phá Đào Mục Chi.
Lâm Tố nhìn qua, Đào Mục Chi cũng ngước mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Đào Mục Chi nói.
“Kim Dã, Cổ Dã.” (2)
(2) Ý nghĩa của hai cái tên này là “Nay cũng vậy mà xưa cũng thế”.
Ánh mắt Lâm Tố khẽ động.
Đào Mục Chi không chỉ suy nghĩ tên của con, còn nghĩ ra hai cái. Trước đó lúc bọn họ kết hôn, Lâm Tố đã nói cho Đào Mục Chi biết, cô muốn có hai đứa con.
“Kim Dã và Cổ Dã?” Ông nội nghe xong, hỏi Lâm Tố: “Tiểu Tố thấy thế nào?”
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, ánh mắt lóe sáng lấp lánh, cô cười gật đầu, nói: “Cháu cảm thấy rất hay.”
“Chao ôi, bà cũng cảm thấy rất hay.” Bà nội nói,
“Không sai không sai. Cái tên này rất dễ nghe.” Ông nội cũng gật đầu.
Người một nhà này đã khắc sự tôn trọng đối với Lâm Tố vào trong xương. Rõ ràng sau khi nghe được Đào Mục Chi nói Kim Dã và Cổ Dã, trong mắt mọi người đều rất khen ngợi với cái tên này, mà ông nội cũng phải sau khi hỏi ý kiến Lâm Tố trước, mới có thể đồng ý với Đào Mục Chi.
Tên của đứa trẻ đã đặt như vậy, Lâm Tố thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đào Mục Chi.
Lúc cô mắc bệnh tâm lý, Đào Mục Chi nói với cô, anh sẽ chèo thuyền bên cô. Chờ sau khi cô khỏi bệnh, bọn họ sẽ có một hòn đảo nhỏ.
Bây giờ, bọn họ đã có một hòn đảo nhỏ. Mà bốn phía hòn đảo nhỏ được nước biển dịu dàng bao quanh, được ánh nắng ấm áp chiếu sáng, những thứ này đều là tình yêu của ông bà nội và bố mẹ dành cho bọn họ.
Lâm Tố và Đào Mục Chi ở trên đảo nhỏ, trải qua cuộc sống vui vẻ sung sướng nhất.
-
Sau khi Lâm Tố mang thai, thật ra cũng không có gì thay đổi, chỉ là dễ mệt mỏi, có hơi ham ngủ mà thôi. Không lâu sau khi cô mang thai, tác phẩm điện ảnh đầu tay của cô công chiếu. Đây là bộ phim huyền nghi kinh phí thấp, kịch bản chắc, phương pháp quay phim thông thạo, nhưng trong đó cũng không thiếu một chút ngây ngô của Lâm Tố lần đầu làm đạo diễn Nhưng trong những điều ngây ngô đó, cũng mang theo phong cách đạo diễn của con người Lâm Tố. Nói thế nào thì, mặc dù là bộ phim đầu tiên của cô, nhưng trình độ tổng thể bộ phim cũng trên 80 điểm, vừa chiếu lên, bia miệng không tệ, phòng vé cũng không tệ.
Cứ như vậy, bước đi đầu tiên của Lâm Tố trong giới đạo diễn xem như là mạnh mẽ bước ra.
Sau khi bộ phim đầu tiên thành công, cũng đặt xuống nền móng cho sự nghiệp cá nhân của Lâm Tố. Bây giờ cô mang thai, không cách nào tiến tổ được, nhưng có thành tích bộ đầu tiên, cho dù sau khi cô sinh xong trở lại làm việc đối với cô mà nói sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Cho dù có ảnh hưởng, Lâm Tố cũng không sợ. Cô có chống lưng là nhà họ Đào, cho dù mấy năm không trở lại làm việc, lúc trở lại tài nguyên cũng có thể bắt kịp, đây là sức mạnh mà nhà họ Đào cho cô.
Mà dù như vậy, Lâm Tố cũng không thật sự không làm gì lúc mang thai. Cô không thể quay phim điện ảnh thời gian dài, thì cô lại một lần nữa cầm thiết bị chụp hình lên, bắt đầu chụp mẫu, và quay một số MV ngắn.
Công việc của Lâm Tố phần lớn vẫn ở studio thành phố A. Cuộc sống của cô cực kỳ có quy luật, ở studio chụp hình, chờ sau khi kết thúc công việc, Đào Mục Chi sẽ đến đón cô tan làm. Hai người cùng nhau về nhà, sau đó ăn cơm tản bộ, thư thái thoải mái.
Hiện tại nơi ở của hai người cũng không phải là ngôi nhà phong cách Syria của cô. Sau khi bọn họ kết hôn đã dọn đến biệt thự độc lập ven biển. Bất động sản nhà họ Đào cho Đào Mục Chi và cô rất nhiều, nhưng Lâm Tố vẫn quen ở trong nhà của mình. Đến biệt thự ven biển ở cũng bởi vì căn nhà phong cách Syria của cô phải sửa chữa, chờ sau khi sửa sang xong, hai người vẫn trở về đó ở.
Hai người ngoại trừ có cuộc sống của bản thân, một tuần cũng sẽ rút ra hai ngày, một ngày cùng ông bà nội và bố mẹ, một ngày thì ở bên Lâm Mộ Hoa mẹ của Lâm Tố. Sau khi Lâm Tố mang thai, mẹ càng lo lắng và quan tâm cô. Mặc dù con đã lớn nhưng ở trong lòng mẹ, Lâm Tố mãi mãi vẫn chỉ là đứa trẻ của bà, bà vẫn muốn đích thân chăm sóc cô.
Sau khi đến thành phố A, Lâm Mộ Hoa tiếp nhận hơn nửa năm khám và điều trị tâm lý. Bây giờ trạng thái tâm lý của bà đã dần dẫn thả lỏng, so với lúc vừa đến thành phố A nhìn có sức sống hơn nhiều. Không có chấp niệm đối với trước đây, càng nhiều hơn chính là tình yêu của người mẹ với con gái, mà đắm chìm trong trong tình yêu này, Lâm Tố cũng hạnh phúc vui vẻ đến cực kỳ.
Vào buổi sáng ngày hôm nay, Lâm Mộ Hoa đã gọi điện thoại cho Lâm Tố, bảo cô và Đào Mục Chi buổi tối qua ăn cơm. Lâm Tố nhận lời, buổi chiều sau khi công việc của cô kết thúc, cùng Đào Mục Chi đi đến nhà mẹ.
Mẹ vẫn ở trong căn biệt thự điệp gia mà cô mua. Biệt thự điệp gia giống như mẹ vậy, lúc vừa đến chỉ trơ trọi, bây giờ trong sân đã tràn đầy sức sống, bên trong trồng đầy hoa và rau, ngoài ra mẹ còn mua một gốc cây lê, bây giờ đã là tháng 8, quả lê cũng đã chín.
Sau khi Lâm Tố và Đào Mục Chi trở về nhà, trước tiên cùng Lâm Mộ Hoa đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn của hôm nay. Sau khi mua xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi ra sân chơi bắn bi, mẹ thì tự mình nấu cơm.
Đào Mục Chi vẫn luôn muốn giúp một tay, nhưng Lâm Mộ Hoa nói anh bình thường chăm sóc Lâm Tố là đủ rồi, đến nhà vẫn nên để anh nghỉ ngơi thêm, chơi với Lâm Tố.
Trải qua đào tạo của Lâm Tố, bây giờ thực lực bắn bi của Đào Mục Chi đã tăng lên nhiều. Hai người dù sao chơi tới chơi lui những viên bi này, ban đầu Lâm Tố thắng hết những viên bi của Đào Mục Chi, bây giờ gần như bị Đào Mục Chi thắng lại hết.
Lâm Tố vẫn luôn bướng bỉnh, Đào Mục Chi nhường cô cô vẫn có thể nhìn ra, nổi lòng tự trọng bảo anh không nên nhường cô. Nhưng mỗi lần thua Đào Mục Chi, Lâm Tố lại tức đến nghiến răng.
Ván này Lâm Tố lại thua, cô không cam lòng cũng không muốn mà đặt bi vào trong tay của Đào Mục Chi. Sau khi đặt bi vào trong, Đào Mục Chi ngước mắt nhìn cô cười. Lâm Tố nhìn thấy nụ cười của Đào Mục Chi, giận đến không có chỗ phát tiết, bổ nhào trên người anh, há miệng cắn lên cổ anh.
Răng của cô nhẹ nhàng cắn một cái, cũng không đau. Lúc cô nhảy lên, viên bi trong tay Đào Mục Chi đã bị ném xuống toàn bộ, căng thẳng ôm lấy cô. Sau khi vững vàng ôm được cô, Đào Mục Chi còn dặn dò một tiếng.
“Cẩn thận.”
“Anh không biết nhường em hả?” Lâm Tố ngồi xếp bằng ôm lấy Đào Mục Chi, được anh ôm cả người, cô tức hổn hển nói.
“Anh nhường rồi.” Đào Mục Chi cười nói.
“Anh dẹp đi, kỹ năng diễn xuất mỗi lần anh nhường em đều vụng về như vậy, em thắng cũng thắng đếm không vinh quang!” Lâm Tố lên án. Cô không hề để tâm đến việc bảo Đào Mục Chi nhường cô thì bản thân đã thắng không vinh quang rồi.
“Vậy lần sau anh sẽ chú ý.” Đào Mục Chi xin lỗi.
Nhận được lời xin lỗi của Đào Mục Chi, lửa giận trong lòng Lâm Tố lúc này đã tiêu tan một chút, cô nhìn dáng vẻ Đào Mục Chi nghiêm túc thành khẩn, hừ một tiếng xem như tha thứ cho anh. Đồng thời lúc tha thứ cho anh, Lâm Tố còn dạy Đào Mục Chi một số kỹ xảo để Đào Mục Chi nhường cô.
“Bình thường anh học thêm ông bà nội còn có bố mẹ nữa, anh xem bọn họ lúc chơi bài, nhường em nhường đến tự nhiên biết bao chứ, em thắng đến cũng vui vẻ.”
Nghe lời này của Lâm Tố, ý cười nơi đáy mắt của Đào Mục Chi càng sâu thêm, cô bởi vì tức giận lên án anh, mặt cũng đỏ lên. Đào Mục Chi ôm cô, cười cúi đầu hôn khóe môi cô, nói.
“Được.”
Bị Đào Mục Chi hôn một cái như vậy, lửa giận trong lòng Lâm Tố cũng tản đi toàn bộ. Mặt của cô lại càng đỏ hơn ban nãy một chút, rõ ràng hai người cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, nhưng bị Đào Mục Chi hôn một cái cô vẫn cảm thấy đỏ mặt.
Trái tim của Lâm Tố bị anh hôn đến có hơi hỗn loạn, cô ôm lấy Đào Mục Chi, chui vào trong lòng anh, vừa dính lấy vừa hung dữ nói.
“Hôn cái gì mà hôn, để mẹ em nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
Bọn họ cũng không phải là ở trong nhà mình, cứ làm càn nhiều như vậy không tốt.
“Lần sau anh sẽ chú ý.” Đào Mục Chi nói.
Mỗi lần đều thế này, Lâm Tố hung dữ vương móng vuốt, nhưng đánh vào Đào Mục Chi giống như bông vậy. Anh không chỉ nhận lấy còn bao quanh, bao bọc cô đến mềm nhũn.
“Hừ.” Khóe mắt của Lâm Tố cụp xuống, vụng trộm hôn trên cổ Đào mục Chi một cái.
Bị cô hôn một cái như vậy, Đào Mục Chi lại cúi đầu hôn trên mặt cô. Bị Đào Mục Chi hôn một cái như thế, Lâm Tố hoàn toàn không kiềm chế được. Cô cười thành tiếng, nhưng giọng điệu vẫn hung dữ trước sau như một.
“Ai da, anh không phải nói chú ý chút sao…”
“Anh nói lần sau.”
“Đây không phải là lần sau hả?”
“Lần sau lúc đến nhà mẹ chúng ta.”
“...”
Hai người ở trong sân ngọt ngào như mật, còn sợ Lâm Mộ Hoa nhìn thấy. Mà trên thực tế, Lâm Mộ Hoa ở trên ban công sớm đã nhìn rất lâu rồi. Lâm Tố và Đào Mục Chi ở trong sân ôm nhau, anh hôn em em hôn anh, dính nhau đến cho dù chỉ là người xem, cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào của bọn họ.
Lâm Mộ Hoa mỉm cười nhìn, thật sự không muốn quấy rầy. Chờ đến lúc Lâm Tố từ trong lòng của Đào Mục Chi bước xuống, Lâm Mộ Hoa mới nói một tiếng.
“Ăn cơm thôi.”
Lời của mẹ vừa vang lên, Lâm Tố mới từ trên người Đào Mục Chi xuống nhanh chóng rút lui đến bên cạnh Đào Mục Chi. Trên mặt cô còn đỏ hơn ban nãy, ngẩng đầu nhìn về phía ban công, đối diện với ánh mắt cười dịu dàng của mẹ.
Nhịp tim của Lâm Tố loạn cả lên, cô vội vàng đáp lại một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn Đào Mục Chi. Đào Mục Chi duỗi tay xoa đầu cô, sau đó nắm tay cô cùng đi vào nhà.
-
Bữa tối được Lâm Mộ Hoa nấu đến cực kỳ phong phú.
Bây giờ ở thành phố A bà tìm một công việc gia sư, trừ việc đó ra, thời gian nhàn rỗi Lâm Mộ Hoa đi đến lớp học cắm hoa nấu nướng. Học lâu ở lớp nấu nướng, món ăn bà làm cũng càng lúc càng hợp khẩu vị Lâm Tố.
Lâm Tố vui vẻ uống canh gà bà hầm, Lâm Mộ Hoa nhìn cô, dặn dò cô: “Uống chậm chút.”
“Ngon quá luôn ạ.” Lâm Tố khen ngợi. Sau khi uống xong ngụm canh gà cuối cùng, đưa bát không cho Đào Mục Chi, Đào Mục Chi lại múc cho cô một bát nữa.
“Con vẫn chưa có phản ứng mang thai sao?” Lâm Mộ Hoa hỏi.
Bây giờ Lâm Tố đã mang thai tuần thứ 6 rồi, nhưng ăn ngon uống ngon, phản ứng gì cũng không có.
“Không ạ.” Đào Mục Chi đưa canh gà qua, Lâm Tố nhận lấy tiếp tục uống, nói: “Ban đầu lúc mang thai bà nội và mẹ đã nói rồi, lúc bọn họ mang thai cũng không có phản ứng gì, cái này có thể là di truyền.”
Nói rồi, Lâm Tố cũng cảm thấy có chút không đúng.
“Không đúng, con nói đứa trẻ…” Lâm Tố nói.
Lâm Mộ Hoa cười lên.
Thấy mẹ không để ý, Lâm Tố cũng cười, sau khi cười xong, cô vừa uống canh gà vừa hỏi mẹ: “Mẹ này, lúc mẹ mang thai con khi ấy có phản ứng mang thai nghiêm trọng không ạ?”
Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố, nói: “Không nghiêm trọng.”
Nghe mẹ nói như vậy, Lâm Tố ngước mắt lên nhìn bà, nói: “Vậy bây giờ nhất định là di truyền rồi.”
“Ha ha.” Lâm Mộ Hoa cười thành tiếng.
Thấy mẹ mỉm cười, Lâm Tố cũng theo đó vui vẻ cười lên. Khoảng thời gian này, cảm xúc của mẹ mắt trần có thể thấy được đã trở nên vui vẻ, bây giờ bọn họ sống với nhau, mặc dù bà vẫn như cũ không thể bầu bạn bên cô lâu dài. Nhưng chỉ cần giống như bây giờ, hai mẹ con đã rất thỏa mãn rồi.
Một bữa cơm cứ đơn giản ấm áp như vậy mà ăn xong.
-
Sau khi Lâm Tố và Đào Mục Chi kết hôn, hai người lại đến nhà Lâm Mộ Hoa đều là cùng nhau ở lại. Chỉ là khi ở nơi này cùng mẹ, vẫn luôn là một mình Đào Mục Chi ngủ, Lâm Tố thì đi đến phòng của mẹ ngủ cùng bà.
Ăn cơm xong, một nhà ba người đi ra ngoài tản bộ một lúc, sau khi trở về Lâm Tố tắm rửa, rồi chạy đến phòng của mẹ. Lâm Mộ Hoa ở trước khi cô qua đây đã nằm ở trên giường, nhìn Lâm Tố đã thay xong đồ ngủ, Lâm Mộ Hoa cười vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình
Nhìn mẹ dịu dàng dưới ánh đèn, trong lòng của Lâm Tố căng lên, cô mỉm cười, sau đó chạy chậm lên giường. Sau khi lên giường, cánh tay ôm lấy eo mẹ, sau đó ngửi mùi hương trên người bà.
“Thơm quá. Mẹ con càng ngày càng thơm.” Lâm Tố giống như nghé con ngửi ngửi trong lòng Lâm Mộ Hoa.
Ôm lấy Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa cười sờ tóc và mặt cô, nói: “Cẩn thận một chút, cũng sắp làm mẹ rồi, còn dính mẹ như vậy?”
“Vậy cho dù là bà nội rồi, mẹ cũng là mẹ con mà.” Lâm Tố nói.
Lâm Mộ Hoa cười khẽ một tiếng, dịch góc chăn cho cô.
Thật ra trong 20 năm chưa nói rõ ràng với mẹ kia, Lâm Tố vẫn chịu một số ảnh hưởng không tốt lắm từ mẹ. Ví dụ như cô sẽ cực kỳ khát vọng gần gũi với mẹ, khát vọng tiếp xúc thân thể cùng bà. Hơn nữa còn khát vọng mẹ đối xử với cô giống như lúc nhỏ, tựa như bù đắp cho khát vọng tuổi thơ cô khát khao tình yêu thương của mẹ.
Mà Lâm Mộ Hoa tất nhiên cũng hiểu rõ điều này. Cho nên ở chỗ bà, bà cũng vẫn xem Lâm Tố như đứa trẻ. Sau khi ôm lấy Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa theo thường lệ cầm sách tranh, đọc câu chuyện trên sách tranh cho Lâm Tố.
Lâm Tố ham ngủ, bà còn chưa đọc hết một nửa, Lâm Tố đã có chút buồn ngủ. Lâm Mộ Hoa cất sách tranh lại, để cô nằm thẳng, Lâm Tố bị động tác này ảnh hưởng, vô thức tỉnh táo một chút, vùi vào trong ngực Lâm Mộ Hoa.
Lâm Mộ Hoa cười kéo cô vào trong lòng.
“Mẹ ơi.” Lâm Tố ngửi hương hoa trên người mẹ, gọi một tiếng.
Lâm Mộ Hoa đáp lại, Lâm Tố ngước mắt nhìn về phía bà, nói: “Mẹ nói xem như thế nào mới có thể trở thành một người mẹ tốt?”
Động tác vỗ về cô của Lâm Mộ Hoa dừng lại.
Ánh mắt bà rủ xuống trên người Lâm Tố, ánh sáng trong mắt hơi thu lại.
“Con có thể hỏi đi hỏi mẹ của Mục Chi.”
Lâm Mộ Hoa mang cho Lâm Tố hơn 20 năm tổn thương, bà cũng không cảm thấy bản thân là một người mẹ tốt.
Bà nói xong, Lâm Tố ở trong lòng đột nhiên cười một tiếng. Nghe thấy tiếng cười của cô, Lâm Mộ Hoa cúi đầu nhìn về phía cô, trong mắt của Lâm Tố tràn ngập ánh sao.
“Vấn đề này con vẫn chưa từng nghĩ đến.” Lâm Tố nói. “Bởi vì dù mẹ hận người đàn ông kia, nhưng mẹ sinh con ra, đã trở thành một người mẹ tốt.”
“Trở thành một người mẹ tốt là thiên tính của một người phụ nữ.” Lâm Tố nói.
“Mẹ thấy đúng không?”
Lâm Tố cười nói ra lời này, Lâm Mộ Hoa yên tĩnh nhìn Lâm Tố mỉm cười trước mắt. Trái tim của bà một lần lại một lần được cô lấp đầy.
“Có thể trở thành mẹ của con chuyện may mắn nhất cũng là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này của mẹ.” Lâm Mộ Hoa nói. Bà nói xong, tay đặt ở bụng dưới của Lâm Tố, dịu dàng nói.
“Mà có thể trở thành con của con, cũng là chuyện may mắn nhất và hạnh phúc nhất của bé con.”
Lâm Mộ Hoa nói xong, Lâm Tố nhìn bà, dưới ánh đèn, hai mẹ con ôm nhau, cười khẽ.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tố và Đào Mục Chi sau khi ăn sáng ở nhà mẹ, đã rời khỏi nhà đến bệnh viện. Hôm nay là ngày khám thai của Lâm Tố, mấy ngày trước hai người đã hẹn với bác sĩ.
Sau khi Lâm Tố mang thai, hồ sơ của cô đã được thành lập ở một bệnh viện phụ sản tư nhân. Ở đây mặc dù là tư nhân những là bệnh viện phụ sản uy tín nhất thành phố A.
Mà bác sĩ của Lâm Tố, từ lúc cô mang thai, Hàng Uyển đã liên hệ xong xuôi, cũng chính là bác sĩ có kinh nghiệm phong phú nhất ở bệnh viện.
Sau khi hai người đi đến bệnh viện, đã trực tiếp bắt đầu khám thai.
Khám thai của Lâm Tố bây giờ vẫn cực kỳ đơn giản, sau khi kiểm tra xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi đi đến phòng làm việc của bác sĩ. Mặc dù Lâm Tố không dễ mang thai, nhưng cơ thể cô và cơ thể của Đào Mục Chi đều cực kỳ khỏe mạnh. Cho nên đối với mẹ khám thai, hai người cũng chưa từng lo lắng gì.
Nhưng chờ sau khi đến phòng làm việc của bác sĩ, nhìn thấy bác sĩ biểu cảm không bình thường lắm trái tim Lâm Tố vẫn treo lên đôi chút.
Biểu cảm của bác sĩ chỉ là không bình thường, nhưng cũng không nghiêm trọng, ngược lại mang theo nụ cười. Bọn họ vừa qua, bác sĩ đã đưa tờ giấy khám cho Lâm Tố, ngước mắt nói với Đào Mục Chi.
“Hai túi thai.”
Bác sĩ nói xong, ánh mắt Đào Mục Chi khẽ động. Mà Lâm Tố lần đầu tiên mang thai, lại không phải bác sĩ, bị bác sĩ nói một như vậy ngốc luôn.
“Ý gì?” Lâm Tố hỏi.
“Ý gì.” Bác sĩ bị câu hỏi này của cô chọc cười, bác sĩ nhìn về phía Lâm Tố, nói.
“Ý nghĩa của hai túi thai chính là trong bụng của cô hình thành hai phôi thai.”
“Chúc mừng cô, cô mang thai song sinh.”
Lâm Tố: “...”
Được lắm, Đào Kim Dã và Đào Cổ Dã cùng đến luôn rồi.