Gai Mềm

Chương 1: 1: Nhóc Mít Ướt




Edit: Huyên

Mùa hè nóng bức không thể chịu nổi, nhất là sau khi ăn cơm trưa xong, không khí xung quanh yên tĩnh làm người ta cũng lơ mơ trong cái không gian như lồng hấp này.

Nguyễn Thắng Lợi đội mũ rơm đã có vết mòn, tay cầm cần câu híp mắt nhìn mặt nước trên ao cá. Bên cạnh có bụi cỏ lau, thỉnh thoảng lại có mấy con chuồn chuồn bay lướt qua mặt nước tạo chút gợn sóng. Nhìn ông lão rất bình tĩnh, không hề gấp gáp chút nào, còn kể chuyện xưa cho cháu trai ngồi bên cạnh nghe, lúc đang nói đến “Ba ba của bạn bị gà trống mổ chạy mất” thì cánh tay hơi nặng xuống. Ông lão nhìn lại, cái mũ rơm nhỏ kia lệch đi, Nguyễn Tứ đã dựa lên cánh tay của ông ngủ mất tiêu rồi.

Nguyễn Thắng Lợi lắc lắc cánh tay bảo: “Sao lại ngủ ở đây, về nhà ngủ đi nào.”

Bờ sông nhiều muỗi, trên cánh tay Nguyễn Tứ có vài vết đỏ. Cậu bị lắc cho tỉnh lại, còn buồn ngủ mà gãi gãi mấy cái, ngáp lớn hỏi: “Ông nội, câu có cá rồi ạ?”

“Cục đá kia đè nặng dây lưới, con xách về cho bà nội đi, có hai con cá chép đó.” Nguyễn Thắng Lợi nói.

Nguyễn Tứ kéo dây thừng lên, trông thấy trên túi lưới tròn có hai con cá chép không lớn không nhỏ đang giãy giụa. Cậu ném dây thừng lên lưng, trơn tru chạy về, túi lưới còn chảy nước làm cả đường đi ướt hết mông.

Kỳ thật ao cá nằm ngay ở sau nhà, cậu chạy dăm bước là đến. Quanh ao cá trồng cây hạnh, còn có một cái lều bằng gỗ, bên dưới là cái bàn đu dây của cậu. Dưới lều có một ổ bồ câu, lúc Nguyễn Tứ chạy tới, dưới lều tụ tập một bầy bồ câu “phần phật” vỗ cánh bay loạn, lông bay loạn cả lên.

Nguyễn Tứ xông vào phòng bếp lấy cái thùng ra, bỏ túi lưới vào rồi đổ mấy gáo nước. Cá chép kia vô cùng có sức sống, vũng vẫy làm mặt cậu dính đầy bọt nước.

“Ám khí.” Một tay Nguyễn Tứ lau nước trên mặt, lảo đảo lui lại mấy bước, cầm gáo nước xoay nửa vòng tròn, hét to một tiếng: “Hộ giá hộ giá! Trẫm ——”

Còn chưa nói xong, chỉ thấy cá chép “cạch cạch” vung mạnh đuôi, đụng thùng rung lên nghe giống như tiếng vỗ tay.

Nguyễn Tứ thuận thế đập tay mấy cái, gật đầu ra hiệu với hai chú cá, nói: “Có thể, tiếng vỗ tay không cần quá mạnh, thế này là được rồi. Đương nhiên tao biết rõ tao rất được hoan nghênh, không còn cách nào…”

“Đang nói chuyện với ai đấy?” Bà nội đang ngồi trên bậc thang ở cửa sau nhà bếp nhặt rau, nghe cậu nói chuyện một mình thì nói: “Rất có tình cảm nha. Bà đã sớm nói với mẹ con nên đưa con đi học hát, sau này làm diễn viên.”

“Đó là ca sĩ.” Nguyễn Tứ đặt gáo nước ở trước người làm động tác gảy đàn ghita, lắc lư theo nhịp, hát cho bà nội ở phía sau nghe: “Cô bé đối diện ơi nhìn qua đây này, nhìn qua đây, nhìn qua đi mà.”

“Bà biết bài hát này.” Đầu bà nội lắc lư theo, hát tiếp: “Nhìn qua đây, nhìn qua đi mà.” (1)

“A,” Nguyễn Tứ nói: “Bà nội bà cũng theo trào lưu á.”

“Mỗi ngày mẹ con đều hát mà.” Bà nội run run lá cải, nói: “Bà còn biết Chuột Yêu Gạo nữa.”

“Còn Chuột Yêu Gạo nữa chứ, mẹ con toàn nghe mấy bài gì đâu.”

“Mẹ con thích nghe mấy bài hát yêu đến yêu đi gì gì đó.” Bà nội đứng dậy, nói: “Đưa gáo nước để bà rửa đồ ăn. Ông nội con còn ngồi ở đó nữa à? Ai u nóng chết người rồi, thế nào ông ấy cũng bị cảm cho xem.”

Nguyễn Tứ đổ nước nói: “Ban đêm con tắm với ông nội, cha con bảo không chịu nổi mà đi tắm sẽ bị cảm không dậy nổi đó.”

“Bà nhớ ra rồi.” Bà nội rũ sạch sẽ nước trên đồ ăn, nói với Nguyễn Tứ: “Buổi tối cha con sẽ đến, còn dẫn theo Bánh Ú Nhỏ.”

Nguyễn Tứ quên luôn việc buông gáo nước, theo sát bà nội, hỏi: “Ai ạ? Tần Tung? Tần Tung cũng đến? Không phải em ấy đang học đánh đàn dương cầm đó ư!”

“Học được một kỳ nghỉ hè rồi.” Bà nội nói: “Trước khi khai giảng để thằng bé tới chơi mấy ngày, không phải con nói một mình buồn chán lắm sao? Vừa lúc có thằng bé đến chơi cùng với con.”

“Không…” Nguyễn Tứ nói như đinh đóng cột: “Một mình con chơi rất vui! Em ấy vừa đi vừa về không tiện đâu, lúc về còn phải nhờ cha con đưa nữa. Trong đại viện của ông Tần còn nhiều đứa nhóc mà, để em ấy về đó chơi đi. ”

“Trước kia con rất thích chơi với thằng bé mà nhỉ?” Bà nội thắc mắc nói: “Người ta rất thích con đó, khi còn bé ngày nào con cũng dẫn thằng bé xuống ruộng giẫm bùn.”

“… Đó là chuyện trước kia thôi mà bà nội.” Nguyễn Tứ không vui lắm: “Em ấy cứ thích khóc.”

“Lúc con bao lớn ấy cũng khóc không ít đâu, còn tè dầm nữa chứ.” Nói rồi bà nội kéo cậu, chân thành nói, “Ban đêm đừng uống quá nhiều nước, chẳng những tè dầm mà còn sưng mắt nữa, nhớ đấy.”

“Nhớ kỹ mà nhớ kỹ mà.” Nguyễn Tứ đi ra ngoài, lại quay đầu phản bác: “Con không còn tè dầm lâu rồi!”

***

Nguyễn Tứ không thích Tần Tung.

Thế nhưng quan hệ của cha mẹ hai bên rất tốt, năm nào cũng gặp nhau. Trước kia cậu bắt châu chấu thả trong túi, lúc ăn cơm đụng phải làm nó nhảy lên trên đầu Tần Tung, hốc mắt tên nhóc này ửng đỏ ngay lập tức, cơm trong miệng còn chưa nuốt xuống đã phồng má thút tha thút thít khóc òa lên.

“Đây là châu chấu.” Nguyễn Tứ hoàn toàn không thể hiểu nổi, cậu nắm vuốt nhỏ của châu chấu cho Tần Tung xem, nói: “Nó không có cắn người.” Còn làm động tác bỏ vào miệng, lừa gạt nói: “Có thể ăn nữa.”

Tần Tung nhìn châu chấu ở trước mắt duỗi chân run cần, quay người chui vào trong lồng ngực của cha cậu nhóc, khóc nghiêng trời lệch đất.

“Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn, ăn, ăn côn trùng!”

Nguyễn Tứ quay đầu lập tức bị mẹ cậu đánh một trận, tịch thu châu chấu. Ngày hôm sau Tần Tung còn đi theo cậu, nắm lấy ống tay áo của cậu kéo từ trong nhà ra tới ngoài sân, cả đường lải nhải: “Đừng ăn côn trùng, Nhuyễn Nhuyễn đừng ăn côn trùng.”

Nguyễn Tứ nhớ mong châu chấu của cậu nên cứ canh cánh trong lòng việc này. Đồng thời không chỉ là châu chấu, ná cao su, con quay, thẻ bài của cậu đều do Tần Tung mà bị Lý Thấm Dương tịch thu hết. Tần Tung nước mắt lưng tròng theo sát cậu, cậu nghĩ mãi không ra, tại sao Tần Tung có thể khóc đến như vậy, chẳng lẽ mắt của nhóc này không đau à?

“Có thể là làm bằng nước.” Lúc Khổng Gia Bảo nghe kể thì vừa ăn kem vừa nói: “Vậy sao mỗi năm cậu đều chơi với nó? Tớ tưởng rằng đó là “thanh mai” của cậu. Đổi lại là tớ tớ sẽ đánh nó, nói cho nó biết không được phép khóc. Nếu nó là con gái thì tốt quá, khóc cũng không sao, mẹ nó đẹp như thế, hẳn nó trông cũng đẹp lắm.”

Tớ cảm thấy em ấy khóc như sạc lỡ đất ấy.

Nguyễn Tứ nghĩ thầm.

“Làm sao bây giờ?” Tần Tung vừa đến đã đi theo cậu chơi, không quan tâm thì sẽ khóc, vừa khóc thì giống như vòi nước được mở ra.

Lúc Nguyễn Thắng Lợi cầm ghế xếp nhỏ trở về nhìn thấy Nguyễn Tứ ngồi dưới lều thở dài, ông lão lấy mũ rơm xuống, chân khẽ đá mông Nguyễn Tứ một cái, hỏi: “Than thở cái gì? Trẻ con không được thở dài.”

“Ông nội.” Nguyễn Tứ nắm tóc buồn rầu nói, “Sắp có lũ lụt rồi.”

Nguyễn Thành tới muộn, Nguyễn Tứ đã đi ngủ rồi. Trong mơ mơ màng màng cậu nghe được giọng nói của cha mình, nhưng mà quá buồn ngủ, quả thực không thể mở mắt ra nổi. Gối đầu bên kia hơi lún xuống, chăn đắp bị kéo qua một chút. Sau nửa đêm càng nóng hơn, Nguyễn Tứ ngủ mà trên lưng toàn là mồ hôi, cậu đạp chăn, đá trúng một cục bông mềm mềm.

Cục bông mềm mềm đó nhỏ giọng gọi: “Nhuyễn Nhuyễn.”

Chân Nguyễn Tứ đặt trên chăn, lăn mình ngủ ngon, mảy may không nghe thấy. Người nọ kéo chăn không được, cũng không khóc nháo, bọc một chiếc chăn nhỏ dưới người, yên lặng mà đếm cừu.

Ngày hôm sau tấm chăn của Nguyễn Tứ bị mất một nửa, lúc cậu bị ánh nắng đánh thức còn có hơi cáu kỉnh khi rời giường, lật người buồn bực chui vào dưới gối.

Rồi nghe có người nói: “Gấu Winnie!”

Phía sau quần đùi của cậu có hình con gấu Winnie, Nguyễn Tứ nghe tiếng giật mình một cái, cảnh giác mở mắt ra, che mông cau mày nói, “Gấu Winnie thì có gì mà ngạc nhiên!”

Lúc tỉnh táo lại thì thấy Tần Tung ôm chó săn nhỏ ngồi bên cạnh, cậu á một tiếng, nói: “Em đến khi nào đấy?” rồi nói tiếp: “Nhìn cái gì vậy! Em còn mặc Tigger kìa.”

Tần Tung vuốt mắt, xoay mình qua cho cậu nhìn, nói, “Đúng là Tigger. Em đến hồi tối hôm qua… Nhuyễn Nhuyễn, xin chào!”

“Bạn nhỏ Tần Tung”. Nguyễn Tứ nói: “Gọi anh coi.”

Tần Tung đã tìm được chiếc vớ của mình trên cái ghế nhỏ bên cạnh giường, vừa mang giày vừa gật đầu, nói: “Xin chào Nhuyễn Nhuyễn.” Lại gật gù đắc ý nói: “Gặp mặt nói Hello, tạm biệt là Goodbye, buổi sáng nói…”

Nguyễn Tứ ngồi dậy, nhìn chằm chằm cậu, nói: “Buổi sáng nói Goodmorning, anh biết rồi. Đừng quay lại, em thành thật nói coi, buổi tối hôm qua em có đạp anh không?”

Tần Tung lắc đầu, đứng lên mặc quần yếm nhỏ của mình.

Nguyễn Tứ nói: “Không nói dối chứ hả?”

Tần Tung không đeo dây được, nó bị quấn thành nút thắt, cậu nói: “Không gạt người… Nhuyễn Nhuyễn, quần của em hỏng rồi.”

Thế nhưng Nguyễn Tứ nhanh nhẹn mặc áo thun vào, trượt xuống giường rồi buộc dây giày không để ý tới cậu. Cậu kéo mạnh dây đeo, “hic hic” một tiếng quỳ xuống mép giường, dọa cho Nguyễn Tứ hết hồn.

“Quần hỏng rồi.” Vành mắt Tần Tung phiếm hồng, vô cùng đáng thương nói, “Nhuyễn Nhuyễn.”

“Nín!” Nguyễn Tứ lập tức đứng dậy, đưa tay run rẩy nói: “Em nghẹn lại coi, đây anh nhìn thử, anh xem giúp em, không cho em khóc! Hỏng ở đâu?”

Tần Tung khóc nức nở: “Kéo, kéo không lên.”

Nguyễn Tứ giẫm lên giày nói với cậu: “Em xoay qua chỗ khác để anh xem.”

Tần Tung xoay người, Nguyễn Tứ kéo móc treo lên treo cho cậu, nói: “Không có hư, chẳng phải còn tốt sao. Đừng nằm sấp, em nằm xuống làm gì!”

“Chặt.” Tần Tung quay đầu hai mắt đẫm lệ mông lung, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, siết chặt quá.”

Nguyễn Tứ nới lỏng cho cậu, hai tay chống trên lưng của cậu, hét lớn một tiếng: “Hiện tại tại hạ đã truyền công lực suốt đời cho ngươi, ngươi chính là đại hiệp, đại hiệp không thể khóc.”

Tần Tung còn không biết “đại hiệp” là cái gì, cậu thẳng sống lưng, nói: “Thế nhưng tôm bự… Anh đã nhìn thấy tôm bự khóc rồi à?”

“Đại hiệp, là đại —— hiệp(*).” Nguyễn Tứ lập tức cảm thấy khoảng cách thế hệ giữa bọn họ quá sâu, thế là cậu nói: “Em chưa xem Thiên Long Bát Bộ à!”

(*) Đại hiệp/大侠 [Dà xiá] – Tôm bự/大虾 [Dà xiā]

Tần Tung lắc đầu.

“Anh Hùng Xạ Điêu?”

Tần Tung tiếp tục lắc đầu.

“… Shin Seiki Evangelion?” (2)

Tần Tung hỏi: “Đây là cái gì?”

Nguyễn Tứ đột nhiên khoa tay làm tư thế bưng pháo, nói với Tần Tung: “Nhìn siêu năng điện tử pháo của ta! Vô cùng ngầu! Vô cùng mạnh! Xuyên thấu tất cả…… Cái này em cũng chưa xem?”

“Không có…” Tần Tung nghe cậu hứ một tiếng, lại chần chờ nói: “Em… Em xem rồi.”

Nguyễn Tứ không tin, nói: “Em nói hai câu thoại cho anh nghe xem.”

Tần Tung cúi đầu nhìn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tứ, ánh mắt trông rất luống cuống. Nguyễn Tứ buộc giây giày một lần nữa, nói: “Chưa xem thì thôi, anh mang…”

“Nhìn, nhìn ta đây! Siêu năng điện tử pháo, vô cùng, vô cùng ngầu, vô cùng mạnh!” Tần Tung vụng về học theo động tác lúc nãy của Nguyễn Tứ, cuối cùng còn ‘hít’ một tiếng.

Nếu không có nước mũi thì càng tốt đẹp hơn.

“…Anh mang đĩa cho em xem.” Nguyễn Tứ cúi đầu buồn cười, rút khăn giấy trên bàn, nói với Tần Tung: “Em lau nước mũi đi.”

Tần Tung bị cậu bóp mũi, dùng sức phát ra tiếng “hic hic”, Nguyễn Tứ ghét bỏ nói: “Là để mũi của em xì ra, không phải miệng.”

Tần Tung ủy khuất: “Anh bóp rồi.”

Nguyễn Tứ: “…”

Cậu hít thật dài một hơi, làm cho Tần Tung nhìn, nói: “Haaaaaaaa ——”

Tần Tung “xì” ra một đống, Nguyễn Tứ chán ghét cầm giấy nhanh như chớp đi ra ngoài ném vào thùng rác. Quay đầu nhìn Tần Tung đã xuống giường, kéo lấy dây giày “cộp cộp” mà đi phía sau cậu. Cậu vung tay xuống, lại phải quay trở về buộc dây giày cho Tần Tung.

(1) “Cô bé đối diện nhìn qua đây” – Nhậm Hiền Tề, lời dịch mạn phép dùng của video này.

(2) Thiên long bát bộ: tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung.

Anh hùng xạ điêu: là một trong những tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung được đánh giá cao, được Hương Cảng Thương Báo xuất bản năm 1957.

Shin Seiki Evangelion: là một trong những anime nổi tiếng nhất ở Nhật Bản, thường xuyên có mặt trong top 10 những anime hay nhất mọi thời đại mặc dù đã phát hành hơn 22 năm trước.