Gặp Anh Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 24: 24: Ba Tuần Cuộc Sống Trong Thành Phố Cô Gái Ngắm Trăng




Cô gái đào bới lớp cát bằng đôi tay của mình. Móng tay cô đã bật máu nhưng cô vẫn không ngừng lại. Cô ấn hai bàn tay của mình vào trong cát, sau đó kéo mọi thứ lên. Cát chảy qua kẽ ngón tay cô, rồi lại đổ xuống. Lớp cát dày tưởng chừng đến vô cùng vô tận.

Đào bới một lúc thì cô phát hiện ra được xác người đàn ông ở trong cát. Cả thân thể của cậu ấy không còn nhìn ra hình dạng gì nữa, đôi mắt mở to, trợn ngược.

Cô giật mình tỉnh giấc trong căn phòng tối, hơi thở dồn dập. Cô đờ đẫn một lúc mới ôm lấy hai đầu gối, khóc lên nức nở. Ở bên ngoài trăng treo trên cao, ngọn hải đăng cũ trên biển cũng không còn phát sáng nữa.

_____

Đã qua ba tuần kể từ khi cô tới thành phố. Cuộc sống của thành phố vẫn vậy, chỉ có với cô là khác. Cô không còn là nô lệ, là mặt hàng bị trói chân tay đưa đi khắp nơi nữa. Giờ cô đã có một thân phận đặc biệt.

Hàng ngày, ngoài giúp Dương sắp xếp công việc trong thành phố cô còn hỗ trợ hắn nghiên cứu. Cô trở thành thư ký của Dương. Đây là công việc trước kia của cô từng làm nên hiện tại không có một ai làm tốt hơn cô cả.

Sau buổi tối ngày hôm đó, cô nói với Dương là muốn ra khỏi thành phố một thời gian. Lúc ấy hắn nhìn vào cô với đôi mắt chứa đầy nghi vấn. Tuy nhiên hắn cũng không hỏi rõ, chỉ đơn giản là từ chối.

Hắn nói tạm thời cô không nên ra ngoài, hãy đợi cho mọi chuyện lắng xuống. Hiện tại bên ngoài kia ai cũng biết là có một người phụ mới tới thành phố này, cô ra ngoài đó rất nguy hiểm. Hắn cũng đề nghị trong thời gian ở đây thì cô hãy làm thư ký cho hắn. Bây giờ thành phố đang tái cấu trúc, công việc dồn dập nên một mình hắn làm không xuể, hắn đang cần cô giúp. Đứng trước lời khuyên và yêu sách của Dương, cô đã đồng ý.

Từ ngày đó thì cô không còn gặp hắn nhiều nữa. Hắn phải ra ngoài nhiều hơn, thời gian ở tòa thị chính thì cũng toàn ngồi trong phòng làm việc của mình. Cô vẫn lảng tránh ánh mắt của hắn, ngại tiếp xúc với hắn. Hắn cũng không thắc mắc về chuyện đó. Hắn cho rằng cô đang bị ám ảnh tâm lý về khoảng thời gian trước kia nên cũng không có ép buộc cô. Mỗi lần cô lên đưa tài liệu cho hắn, hắn chỉ đơn giản nói "cảm ơn em" sau đó tiếp tục công việc, không hề giữ cô lại.

Dương sắp xếp cho cô một căn phòng ở tầng hai của tòa thị chính, ngay bên dưới phòng làm việc của hắn. Thành ra toàn bộ thời gian mà cô gặp hắn là ở trên cầu thang, hoặc là trong căn phòng kia. Chỉ trừ có chủ nhật. Khi ấy, Dương sẽ gọi cô lên dùng bữa với hắn.



Những ánh mắt tò mò vẫn hướng về tòa thị chính. Cô rất hạn chế đi ra ngoài. Khoảng thời gian cô ở ban công cũng ít. Chủ yếu là cô ở trong phòng với đống giấy tờ của mình. Nếu quá buồn chán quá thì cô sẽ đi dạo bên trong tòa thị chính. Tòa nhà này được canh giữ như một pháo đài vậy, lúc nào cũng có một nhóm lính canh năm người túc trực ở bên ngoài, không có bất cứ kẻ lạ mặt nào có thể lọt vào.

Cô cũng đã biết được tên của hai kẻ đã áp giải cô về đây. Một người được gọi với biệt danh là "Gấu", một người là "Quạ". Bọn họ là hai người nắm giữ trị an, giúp bảo vệ cho thành phố này. Khi biết tin cô trở thành thư ký cho "ông chủ", thái độ của cả hai đối với cô đã khác. Họ tỏ ra kính trọng cô chứ không coi cô là tù binh như trước. Quạ còn tự mình tới gặp cô, hắn cúi đầu xin lỗi vì lúc trước đã đối xử với cô không đúng. Hắn vui vẻ thanh minh rằng hắn không biết cô là một người rất quan trọng với ông chủ. Cô chỉ nói là mình không để bụng, ngoài ra cũng không muốn nói chuyện gì khác với hắn. Quạ hoàn toàn chiều ý của cô. Từ đó trở đi cô cực hiếm khi nhìn thấy hắn trong tầm mắt của mình.

Trong vòng ba tuần thì thành phố cũng đã xảy ra một số chuyện, điển hình như có xác sống mò tới. Bọn chúng là một bầy khá đông, tuy nhiên cũng không thể vượt qua bức tường được. Quân đội chỉ mất nửa tiếng là diệt sạch hết tất cả. Buổi chiều khi những nô lệ dọn dẹp xác của chúng, mùi khét của thịt cháy còn bay vào tận phòng của cô làm cô ho sặc sụa.

Dương rất giỏi, một mình hắn có thể làm hết công việc của cả một nhóm với thời gian chỉ bằng một nửa. Trong vòng ba tuần mà những thứ quan trọng trong thành phố đã gần như hoàn thiện, điển hình nhất là hệ thống tạo năng lượng từ sóng biển và cống thoát nước ngầm. Mô hình lọc nước cũng đã có tiến triển, tuy nhiên bởi vì biển đã bị ô nhiễm nên cũng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.

Dương nói sau khi đã ổn định về mặt năng lượng và xã hội hắn sẽ bắt đầu cải tạo chính trị và phân cấp của thành phố. Hắn cũng sẽ xóa bỏ hệ thống nô lệ và buôn bán con người ở đây. Có điều để thay đổi cả một hệ tư tưởng thì không phải chuyện tối nay nghĩ ra mà sáng mai có thể thực hiện ngay được. Hắn cũng chỉ mới có ý tưởng như thế, còn làm được đến đâu thì làm. Cô thực sự khâm phục hắn. Tuy nhiên đối với những chuyện hắn làm thì cô lại tỏ ra không quan tâm lắm, chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình.

Sau khi bận rộn một thời gian, tâm trạng của cô gái cũng khá hơn, mặc dù thỉnh thoảng cô vẫn đứng trên sân thượng của tòa nhà mà ngắm trăng ở đấy. Mỗi lần như vậy cô đều đứng rất lâu, có khi đến nửa đêm vẫn chưa chịu về phòng. Khi Dương biết chuyện đó thì hắn đều cố gắng tiếp cận cô, có điều hắn không thể làm được. Mỗi khi cô gái ở trên sân thượng, thế giới như chỉ có một mình cô ấy. Giữa cô và hắn lúc đó có một bức tường vô hình ngăn cách. Hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chạm tay vào được. Dương cảm thấy rất đau lòng về chuyện này, cứ như cô không còn thuộc về hắn nữa vậy.

Cho đến một buổi tối khi cô đang xử lý số liệu ở trong phòng, hắn đã gọi cô lên gặp hắn.

"Em lên phòng của anh một chút nhé."

Hắn đã nói như thế.