Gặp Anh Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 45: Căn Phòng Trên Gác Mái




Tiếng súng K54 vang lên ròn rã, một băng đạn tám viên bị xả hết trong vòng năm giây. Cô gái tháo thiết bị kháng âm ở hai bên tai xuống, mở miếng ngắm bịt mắt ra. Người đàn ông bên cạnh nhấn vào một cái nút, tấm bia từ từ được kéo lại.

Hắn cầm tấm bia làm từ bìa chuyên dụng, biểu cảm pha trộn giữa khen ngợi và không thể tin được. "Bất cứ gã đàn ông nào muốn hẹn hò với em cũng sẽ phải suy nghĩ rất kĩ đấy." Hắn nói, sau đó vứt tấm bia có hồng tâm bị bắn cho nát bấy ra một góc.

Cô gái cười, lẳng lặng đặt khẩu súng xuống và khóa chốt an toàn lại cho đúng kỹ thuật. "Có một người thầy giỏi, dĩ nhiên là sẽ tiến bộ nhanh." Cô nói khách sáo.

Người đàn ông với cơ thể săn chắc cười khoe hàm răng trắng bóc. Hắn ngồi lên bục tập bắn mà trêu chọc cô: "Tối nay em rảnh không?"

Hàm ý của hắn phải hiểu từ hai câu nói gộp lại, đương nhiên là cô gái biết điều đó, có điều cô chỉ cười. Sau khi tháo tất cả những gì liên quan tới buổi tập và đặt lên bục, cô đáp: "Tối nay em có hẹn rồi," sau đó quay người đi về phía cánh cửa.

Người đàn ông cảm thấy hơi thất vọng một chút, hắn nhìn theo bóng dáng của cô gái đang rời đi. "Anh thật sự rất muốn biết gã đàn ông may mắn đó là ai đấy!" Hắn cười, nói vọng theo.

"Anh sẽ không muốn biết đâu." Cô đáp thật lòng.

Cô gái rời khỏi trường quân sự, bước ra bãi đỗ xe và bước lên chiếc Mercedes màu trắng của mình. Chiếc xe nhanh chóng khởi động, bỏ lại mọi thứ ở sau lưng mà trở về nhà.



Tám giờ tối, trong phòng tắm của căn hộ cao nhất trên thành phố vang lên tiếng nước chảy, bốc ra hơi nóng. Cô gái bước ra với một chiếc khăn tắm ở trên người. Cô sấy tóc và bắt đầu cắt móng. Sau khi đã uống nước sinh tố và ăn thêm một quả chuối, cô kiểm tra lại khóa cửa rồi tắt đèn trong phòng khách. Có vẻ như cô sống một mình.

Cô thay một bộ đồ nhưng không vội đi vào phòng ngủ mà đi ra hành lang dẫn ra ban công. Cô kéo chiếc thang bí mật nằm ở trên cùng của mái vòm xuống. Nếu không phải cô mà đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không biết tới sự tồn tại của chiếc thang này. Cô gái nhanh chóng leo lên gác mái. Ở đây còn một căn phòng khác, có vẻ như nó được thiết kế khá đặc biệt.

Căn phòng bên trên gác mái được bố trí đơn giản, ngoài một chiếc bàn, một chiếc ghế và một cái két sắt bảo mật ra thì chẳng còn thứ gì. Cô gái bước lên từ chiếc thang, tiến tới và mở ô cửa sổ để cho ánh trăng lùa vào trong phòng. Tòa nhà đã rất cao, vậy mà mặt trăng cũng chẳng gần hơn chút nào cả. Cô ngắm ánh trăng rồi thở ra một làn khói nhẹ, trời thế mà đã sắp vào đông rồi.

Cô gái ngồi xuống bàn, lấy từ bên trong ngăn kéo ra một tờ giấy và một cây bút. Sau khi kéo chiếc ghế lại gần hơn, cô ngồi xuống và bắt đầu viết. Cây bút máy khiêu vũ trên trang giấy, bàn tay khéo léo của cô như nhạc trưởng của một dàn hòa âm. Chẳng mấy chốc, từng dòng chữ nhỏ nhắn hiện ra đều tăm tắp. Cô viết rất cẩn thận, mực của cây bút như được trộn lẫn với cả tâm tư của cô. Chỉ là thi thoảng, cô sẽ dừng lại và ngắm mặt trăng ở ô cửa kính trước. Đôi môi cô cong lên khi tâm hồn cô đang phiêu du ở một miền ký ức xa xôi lắm. Cô cúi xuống rồi tiếp tục viết, ngòi bút của cô hơi run lên khiến một số con chữ hơi xiêu vẹo. Có điều cô cũng không chú ý tới điều đó. Sau nửa tiếng thì cuối cùng bức thư cũng được hoàn thành.

Cô đặt cây bút xuống và cầm bức thư lên để đọc lại, đôi mắt của cô vậy mà đã đỏ hoe từ bao giờ. Sau khi đọc xong, cô đặt bức thư xuống để cho ráo mực. Cô gái lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ như vừa nhìn thấy một thứ gì đó thân thương lắm. Tưởng chừng nếu mặt trăng có ở đây, cô gái sẽ ve vuốt nó bằng bàn tay của mình.

Cô chợt đưa tay lên và bắt đầu cởi nút áo, bộ quần áo nhanh chóng được trút xuống. Cô phơi bày toàn bộ cơ thể của mình dưới ánh trăng, để cho làn da tiếp xúc với thứ ánh sáng lạnh lẽo ấy. Ngón tay trỏ của cô chạm vào môi, đâm sâu vào kẽ răng. Cô nhắm mắt, cắn lấy nó. Năm đầu ngón tay trượt dần xuống cổ, xuống xương quai xanh, rồi xuống sâu hơn nữa. Hơi thở của cô tăng lên theo từng chuyển động. Thế rồi bỗng nhiên, không hiểu vì chuyện gì mà gương mặt của cô nhanh chóng méo đi, hai hàng nước mắt ứa ra từ đôi mi đã nhắm chặt. Cô nấc lên, và tất cả những kìm nén bấy lâu nay bộc phát.

Cô úp mặt xuống và khóc, khóc rất lớn nhưng không thành tiếng. Chỉ có đôi vai đang run rẩy mới hiểu được cho tâm trạng cho chủ nhân của mình lúc này. Ký ức càng ôm trọn lấy cô, cô khóc lại càng thêm dữ dội. Cô đã thử nín mấy lần rồi mà không được. Từng giọt nước mắt trượt dài theo đôi chân của cô, hiện ra dưới ánh trăng như muốn phơi bày một nỗi nhớ đến vô cùng vô tận.