Gặp Anh Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 52: Thịt Nướng




"Đây là giống sinh vật sống cộng sinh với Rừng Đen." Ông Trương dọi đèn pin vào trong vòm họng của một con thằn lằn mặt người đã chết. "Chúng chỉ ăn nội tạng của con mồi, bỏ lại thịt. Điều này vô tình cung cấp chất dinh dưỡng để nuôi cây, bù lại những cái cây sẽ cho chúng chỗ trú ẩn để săn mồi và làm tổ, tránh ánh nắng mặt trời." Ông ta nói tiếp.

Quạ giật khóe môi khi nhìn người đàn ông vẩy vẩy chiếc bút chì sau khi đã thọc nó vào sâu trong họng sinh vật kia. Hắn không thể tin nổi là ông ta còn định tiếp tục dùng tới nó nữa sau khi đã làm cái việc ấy.

"Vậy chúng ta an toàn chưa thưa học giả?" Quạ dang hai tay ra, hắn thực sự muốn đổi chủ đề chứ cứ nói mãi về cái lũ thằn lằn này thì không biết ông già còn định chọc thêm vào chỗ nào của con quái vật nữa. Hôm nay hắn còn chưa ăn tối.

"Rồi! Rồi! Ngài cứ yên tâm!" Ông Trương ngoác miệng cười đến tận mang tai, sau khi đã lau cái bút chì bằng áo của mình. "Bọn thằn lằn này có tập tính săn mồi theo bầy đàn, nếu còn sót lại một vài con chúng cũng không dám tấn công đâu." Ông ta nói, sau đó cất cái bút vào bên trong chiếc vali.

"Mỗi lần tấn công là chúng lại kéo cả đàn đi, chúng ta đã chặn đứng được cuộc tấn công rồi thì không lo chúng xuất hiện nữa. Rất may là không có thương vong, điều này rất đáng để ăn mừng!" Ông Trương cười nói.

"Đúng! Đúng! Nhất định phải ăn mừng!" Quạ cũng cười đáp. Hắn chờ mãi cái câu nói này.

Trăng đã lên cao, tròn vành vạnh. Đám người dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì tổ chức ăn mừng cho chiến thắng của mình tại Rừng Đen. Rất may là bọn họ có đem theo thịt cừu từ Điểm Trung Lập, bữa tối hôm nay sẽ có thêm món thịt xiên nướng.

Một vài người đi chuẩn bị, chẳng bao lâu hơn ba mươi xiên thịt đã được hoàn thành. Cả đoàn khảo cổ được phát mỗi người một xiên thịt, cộng thêm với một chiếc bánh mì. Bọn họ ngồi quây quần bên mấy đống lửa, rất nhanh mùi thịt nướng đã bốc lên thơm ngào ngạt.

Cầm lật qua lật lại xiên thịt trên bếp lửa. Cô liếm mép, nuốt nước bọt liên tục. Đôi mắt lấp lánh của cô dán chặt vào những miếng thịt béo ngậy, lớn bằng hai đầu ngón tay đang từ từ vàng ươm trên ngọn lửa. Thịt vừa chín tới, Cầm vội vàng đưa lên miệng thổi cho nguội bớt. Con mèo trắng kêu lên, cạ vào chân cô đòi ăn. Cầm rút nửa xiên thịt ra chia cho nó, sau đó bắt đầu đánh chén phần của mình.

Chẳng qua bao lâu, xiên thịt của cô đã không cánh mà bay. Cầm liếm lớp mỡ còn vương trên khóe môi, nhìn vào cái que trống không, tỏ vẻ luyến tiếc. Cô đặt sự chú ý của mình vào xiên thịt mới nướng xong của Quạ, bất giác cắn môi của mình. Quạ ngồi đối diện với Cầm ở phía bên kia đống lửa, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô thì hắn nhẹ nhàng xoay lưng lại, ăn như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô lại chớp mắt nhìn sang kẻ to xác ngồi bên cạnh hắn. Người này thì cô không quen, xin rất ngại. Cầm đưa ánh mắt của mình về phía đám lính đang ngồi cạnh đám lửa ở xa, nếu lấy thịt của họ thì cô không lỡ. Thế là giờ chỉ còn một đối tượng mà Cầm có thể xin được, đó là kẻ đang ngồi ngay cạnh cô.



Phấn ngồi trước đống lửa với xiên thịt của mình, có vẻ như cậu rất biết cách làm. Phấn chỉ nướng bằng sức nóng của than nên bây giờ xiên thịt của cậu là ngon nhất trong cả đám. Phấn thổi nhẹ thịt trên cái xiên đã được nướng lên thơm phức. Sau khi nó đã nguội bớt thì cậu đưa lên miệng muốn cắn một miếng.

"Gộp!"

Một tiếng động phát ra từ ngay cạnh, Phấn quay sang thì thấy cô gái ôm mèo đang ăn bánh mì. Cô ấy cầm chiếc bánh đã được nướng ròn tan bằng hai tay, cắn một miếng. Miệng cô ấy thì nhai nhưng ánh mắt lại đặt lên xiên thịt của cậu. Phấn chau mày, không hiểu cô ấy định làm gì. Cậu không để ý đến cô gái nữa, tiếp tục đưa xiên thịt lên miệng.

"Gộp!"

Cô gái lại cắn thêm một miếng bánh mì khô khốc, ánh mắt nhìn xiên thịt của Phấn đã trở nên lấp lánh. Cô nhai như người mất hồn, sau đó nuốt ực một cái thật mạnh. Phấn nhắm mắt, thở ra một hơi dài sau đó đưa xiên thịt sang bên cạnh.

"Cảm ơn!" Cô gái như đã tính trước được mọi thứ, cầm lấy xiên thịt trong tay cậu và ôm con mèo chạy đi mất dạng.

Quạ ở phía đối diện đã quay lại từ bao giờ. Ông ta ôm lấy bụng, có vẻ như không ăn nổi nữa. Người ông ta rung lên bần bật, miếng thịt trong miệng còn lòi ra qua kẽ răng. Cộng thêm với cái băng dán trên má thì hiện tại khuôn mặt của ông ta trông khá dị hợm.

"Không ngờ cuối cùng cũng có người tìm ra cách để nói chuyện được với cậu!" Ông ta cố gắng rặn ra được một câu trong cơn nhịn cười đến thắt ruột.

Phấn không để ý đến câu nói của Quạ mà cầm chiếc bánh mì của mình lên, sau đó bắt đầu ăn bữa tối.