Đến khi tôi hết bệnh, trường học mới bắt đầu tuần lễ chào đón sinh viên mới.
Ngày nào cũng nhộn nhịp hết, đủ mọi câu lạc bộ, đủ mọi hoạt động. Trong khuôn viên trường luôn đầy nhóc những người khác màu da đến từ các nước trên thế giới, cảnh tượng đó khiến tôi sâu sắc cảm thấy như gặp đồng hương nơi xứ lạ vậy.
Tôi cũng chẳng ngồi không, đi khắp trường, thấy cái gì thú vị thì sà vào xem.
Vừa khéo hôm đó tôi đi lang thang ở khu vực câu lạc bộ, chợt bắt gặp một người mặc áo vest, thì ra là Joseph, anh ta đang bưng mấy ly cocktail cam và vài ly Highball[1].
[1]: Highball là một thức uống có cồn được pha trộn từ đồ uống chưng cất cùng một tỷ lệ hỗn hợp không chứa cồn lớn hơn. Ví dụ bao gồm the Seven and Seven, Scotch và soda và rượu rum với Coke. Một ly highball thường được phục vụ gồm đá lạnh trong ly cao bằng thủy tinh hoặc ly CollinsSau khi nhìn thấy tôi, Joseph vui vẻ giơ tay chào hỏi, rồi đưa cho tôi một ly để nếm thử, lúc tôi uống xong, anh ta mới hỏi: “Cậu có muốn tham gia vào câu lạc bộ Cocktail không? Bình thường mọi người cũng chỉ chia sẻ với nhau cách pha chế rượu, hoặc là kỹ xảo nhâm chi rượu thôi. Mỗi thứ bảy đều có party ở The Black Horse, sao, có hứng thú không?”
The Black Horse là quán bar ở trung tâm thành phố, khi đi mua đồ, tôi đã đi ngang qua đấy mấy lần, nhưng chưa từng vào xem.
Thật ra tôi không thích uống rượu cho lắm, lúc còn học đại học chỉ uống khi đi ăn với bạn bè thôi, bình thường thì không dính lấy một giọt rượu nào.
Nhưng vì đây là lần đầu nhìn thấy một câu lạc bộ “Không đứng đắn”, thêm cả việc Joseph sử dụng chiêu thức quấy rầy kết hợp ép buộc, cuối cùng không hiểu vì sao tôi lại mơ màng ghi tên mình vào danh sách của câu lạc bộ đó nữa.
Ghi tên xong, Joseph vỗ bả vai tôi, anh ta nói thứ bảy tuần sau sẽ có party, bảo tôi bắt buộc phải đến.
Haizz, đi thì đi vậy.
Tạm biệt Joseph xong, tôi đi thêm mấy vòng nữa, thấy có một cái bàn bày rất nhiều đai bảo vệ cổ tay, trông có vẻ là câu lạc bộ xe đạp.
Tôi tìm một thành viên mặc đồ hội viên màu đỏ để hỏi, đúng như tôi đoán.
Tôi thấy vui ghê ấy, lại hỏi xem họ có yêu cầu tự chuẩn bị xe đạp không, họ nói tốt nhất là tự chuẩn bị, nhưng họ có thể cung cấp chỗ thuê xe.
Thì ra đơn giản như vậy. Tôi dứt khoát điền tên mình vào đơn đăng ký, điền xong mới phát hiện ở hàng trên có một dòng chữ rất quen thuộc, tôi xem kĩ lại, trên đó ghi KEZHI LU*.
(*: Lục Kha Tri ( pinyin: Lù Kē Zhī) => KEZHI LU.)Sao trùng hợp quá vậy, lại là Lục Kha Tri?
Tôi chợt thấy hơi buồn cười, khi còn học đại học nhờ câu lạc bộ xe đạp mới quen biết rồi yêu nhau, nào ngờ sau khi chia tay, không hề bàn bạc trước nhưng vẫn cùng đăng ký vào câu lạc bộ xe đạp.
Cái duyên phận thối nát gì đây.
Nhưng duyên phận nát của tôi chưa dừng lại ở đó, tôi nhớ tôi từng nói qua Lục Kha Tri giống như linh hồn luôn lẽo đẽo theo sau lưng tôi vậy, chỉ cần tôi nhắc đến hắn, hắn sẽ lập tức xuất hiện trước mặt tôi.
Lần này cũng vậy, tôi điền xong tên của mình, đúng lúc nhìn thấy Lục Kha Tri đang cầm chai nước ngọt đứng ở khúc rẽ nói chuyện với một chàng trai da trắng.
Tôi chủ động lên tiếng chào Lục Kha Tri, hắn trông thấy tôi, nhếch khóe miệng lên, sau đó không biết nói gì với chàng trai da trắng kia mà cứ chỉ chỉ tôi, rồi vẫy tay tạm biệt đối phương, đi đến chỗ tôi.
Hắn vừa cười vừa nói: “Anh còn tưởng em sẽ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, anh định đi thăm dò khắp nơi, sau đó quay về kể em nghe mấy thứ thú vị.”
Tâm trạng tôi rất tốt, bông đùa nói: “Ôi, quan tâm thế cơ à?”
Tôi còn nghĩ Lục Kha Tri sẽ nói nhảm như mọi ngày, không ngờ hắn lúng túng mấp máy môi, vươn tay gãi đầu: “Anh vẫn luôn thế mà.”
Hắn nói vậy khiến tôi hơi bối rối.
Tôi nhớ lại, nếu bỏ qua những lúc chúng tôi gây gổ, thì hắn thật sự rất săn sóc.
Không phải kiểu săn sóc như là mang đồ ăn sáng hay là giục đi ngủ, mà là loại săn sóc hiểu rõ tôi muốn gì.
Ví dụ như khi tôi nhìn chằm chằm một đồ vật nào đó, hắn có thể biết được tôi thích hay ghét nó, hoặc hắn có thể biết tôi muốn gì dù tôi không mở miệng nói ra.
“Em có việc gì không? Không thì đi cùng nhé?”
Hồi ức của tôi bị câu hỏi của Lục Kha Tri cắt đứt, cắt đứt cũng tốt, tôi toàn suy nghĩ vu vơ về những việc trước kia thôi.
Tôi đã nói bỏ qua quá khứ, nhưng sau khi nhận cuộc gọi của mẹ, tôi đã thông suốt một chuyện, đó là: “Trong tình huống nào thì cũng phải đối mặt với trái tim mình, dù kết quả không như mong đợi thì vẫn nên đối mặt với nó.”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười thoải mái đến mức tôi có thể tự cảm nhận được: “Được thôi, cùng nhau đi.”