Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 48: Dòng Cảm Xúc Lưu Lạc




Đêm đã khuya, bầu trời bên ngoài cửa sổ căn phòng nhỏ của Minh Hoàng chìm trong màn đen huyền bí, chỉ có vài ánh đèn đường leo lắt chiếu sáng lối đi. Minh Hoàng ngồi một mình trên ghế sofa, ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt nhẹ lên khuôn mặt trầm tư của anh. Trong lòng anh là một mớ cảm xúc hỗn độn, không rõ ràng, như những đám mây mù vẩn vơ trong tâm trí.

Cuộc trò chuyện với Gia Khải ngày hôm trước vẫn còn vang vọng trong đầu anh. Gia Khải luôn là người bạn đồng hành, người luôn ở bên khi anh cần. Nhưng ngay cả sự hiện diện của Gia Khải cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Minh Hoàng. Một khoảng trống mà anh không thể định nghĩa, nhưng nó luôn hiện hữu, như một vết cắt âm ỉ trong trái tim.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Minh Hoàng liếc nhìn màn hình, là Thảo Vy - người yêu cũ của anh. Anh chần chừ vài giây trước khi nhấc máy, giọng nói cố giữ bình tĩnh:

"Alo, Vy à?"

Giọng Thảo Vy nhẹ nhàng vang lên, nhưng có chút gì đó xa cách: “Chào anh, Hoàng. Em biết giờ này gọi cho anh là muộn, nhưng em muốn nói chuyện với anh.”

Minh Hoàng ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại, cảm nhận một chút đau đớn len lỗi trong lòng. “Không sao đâu Vy, em có chuyện gì muốn nói?”

Thảo Vy im lặng một lúc lâu trước khi lên tiếng: “Hoàng, em chỉ muốn biết... anh có khi nào hối tiếc về quyết định của chúng ta không? Về việc chia tay ấy.

Minh Hoàng lặng người trước câu hỏi của cô. Anh đã tự hỏi bản thân câu hỏi đó nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có câu trả lời rõ ràng. Tình yêu giữa anh và Thảo Vy đã từng rất đẹp, nhưng cũng đầy sóng gió. Họ đã cố gắng, nhưng cuối cùng không thể ở lại bên nhau.

“Vy, anh đã từng nghĩ về điều đó nhiều lần. Nhưng anh nhận ra rằng, nếu chúng ta không chia tay, có lẽ cả hai sẽ không bao giờ có cơ hội tìm thấy hạnh phúc thật sự. Anh không hối tiếc, vì anh tin rằng chúng ta đã đưa ra quyết định đúng đắn vào lúc đó.” Minh Hoàng nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Thảo Vy khẽ thở dài, giọng cô có chút buồn bã: “Em hiểu... Nhưng đôi khi em vẫn tự hỏi, nếu chúng ta cố gắng thêm một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác”

“Có thể là vậy, Vy. Nhưng cuộc sống không có chỗ cho những lời nếu như. Chúng ta phải chấp nhận hiện tại và hướng về tương lai” Minh Hoàng đáp, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi nói ra những điều này.

Thảo Vy im lặng, rồi cô cười nhẹ: “Anh nói đúng. Em biết mình phải tiếp tục bước đi. Nhưng dù sao, em vẫn muốn cảm ơn anh vì những kỷ niệm đẹp mà chúng ta đã có. Em sẽ không quên chúng”

“Anh cũng vậy, Vy. Những kỷ niệm đó là một phần của cuộc đời anh, và anh sẽ luôn trân trọng chúng.” Minh Hoàng đáp, giọng anh trầm ấm, đầy sự chân thành.

Cả hai người đều im lặng, chỉ còn nghe tiếng thở nhè nhẹ của nhau qua điện thoại. Minh Hoàng cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng khi kết thúc cuộc trò chuyện này. Đôi khi, việc đối diện với quá khứ giúp anh hiểu rõ hơn về chính mình và những gì mình thực sự cần trong cuộc sống.



“Vy, anh chúc em sẽ tìm thấy hạnh phúc mà em xứng đáng có được. Dù thế nào, anh luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em.” Minh Hoàng nói, cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn.

“Cảm ơn anh, Hoàng. Em cũng chúc anh mọi điều tốt đẹp. Tạm biệt anh.” Thảo Vy nói, giọng cô dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.

Minh Hoàng cúp máy, thở dài một hơi. Anh biết rằng cuộc trò chuyện này không chỉ là một lời tạm biệt, mà còn là sự khép lại của một chương trong cuộc đời anh. Một chương đầy những kỷ niệm ngọt ngào lẫn cay đắng, nhưng giờ đây đã thuộc về quá khứ.

Minh Hoàng ngồi lặng yên trong căn phòng tối, nhưng lòng anh đã không còn nặng nề như trước. Anh biết rằng, dù quá khứ có đẹp để hay đau buồn, nó cũng chỉ là một phần của cuộc đời, không thể thay đổi và không thể quay lại. Điều quan trọng là phải tiếp tục bước đi, tìm kiếm hạnh phúc trong hiện tại và tương lai.

Anh đứng dậy, bước ra ban công, nhìn xuống thành phố đang lấp lánh ánh đèn. Đêm khuya, nhưng phố phường vẫn nhộn nhịp, như thể cuộc sống không bao giờ ngừng lại. Minh Hoàng hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái lạnh của gió đêm thấm vào da thịt, làm anh tỉnh táo hơn.

Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, lần này là từ một số lạ. Minh Hoàng nhíu mày, do dự một lúc trước khi nhấc máy.

"Alo?"

Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm ấm, quen thuộc nhưng anh không thể nhận ra ngay lập tức: “Chào anh Hoàng, em là Thuỳ Dương. Không biết anh còn nhớ em không?”

Minh Hoàng ngạc nhiên, trí nhớ anh nhanh chóng quay lại hình ảnh của một cô gái với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng ngời. Thuỳ Dương, người mà anh đã gặp trong một chuyến công tác vài năm trước. Họ đã từng có một vài cuộc trò chuyện ngắn nhưng đầy ý nghĩa, nhưng sau đó mất liên lạc.

“Dương à? Tất nhiên là anh nhớ. Em thế nào? Lâu rồi không gặp.” Minh Hoàng nói, giọng anh vui vẻ hơn.

“Em vẫn khỏe, cảm ơn anh. Em vừa trở lại thành phố, nghĩ ngay đến anh nên gọi điện hỏi thăm. Anh có thời gian gặp nhau không? Em muốn mời anh một ly cà phê.” Thuỳ Dương nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự tự tin.

Minh Hoàng mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của cô. “Được thôi. Anh cũng muốn gặp lại em. Em chọn địa điểm đi, anh sẽ đến.”

“Anh vẫn nhớ quán cà phê nhỏ mà chúng ta từng đến không? Em đang ở đó. Nếu anh rảnh, chúng ta có thể gặp nhau ngay bây giờ” Thuỳ Dương đề nghị, giọng cô pha chút hồi hộp.

Minh Hoàng nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm, nhưng anh không cảm thấy mệt mỏi. “Được, anh sẽ đến ngay.



Cúp máy, Minh Hoàng nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi nhà. Khi lái xe qua những con phố vắng vẻ, anh cảm thấy một cảm giác hồi hộp mà anh chưa từng có trong một thời gian dài. Gặp lại Thuỳ Dương, người mà anh đã từng có những khoảnh khắc vui vẻ và thoải mái, có lẽ sẽ mang lại cho anh điều gì đó mới mẻ.

Quán cà phê nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh, nơi ánh đèn vàng ấm áp từ bên trong hắt ra ngoài qua khung cửa kính. Minh Hoàng bước vào, ngay lập tức nhìn thấy Thuỳ Dương đang ngồi ở góc quán, với một cuốn sách mở trước mặt. Khi nhìn thấy anh, cô mỉm cười rạng rỡ, khiến trái tim anh đập nhanh hơn một chút.

“Dương, em vẫn không thay đổi gì nhiều.” Minh Hoàng nói, nụ cười anh cũng nở trên môi.

“Còn anh thì trông vẫn lịch lãm như xưa. Thuỳ Dương đáp, ánh mắt cô lấp lánh sự vui vẻ.

Minh Hoàng ngồi xuống đối diện cô, cảm thấy sự thoải mái lan tỏa khắp cơ thể. Họ bắt đầu trò chuyện, từ những chuyện công việc, cuộc sống, cho đến những kỷ niệm của những lần gặp gỡ trước đây. Cả hai đều cảm thấy như thời gian chưa bao giờ trôi qua, như thể họ chỉ vừa mới gặp lại nhau sau một thời gian ngắn xa cách.

“Hoàng, anh đã bao giờ nghĩ đến việc thay đổi cuộc sống của mình chưa? Ý em là, thử làm điều gì đó khác biệt, hoặc đến một nơi xa lạ để bắt đầu lại từ đầu?” Thuỳ Dương hỏi, đôi mắt cô đầy tò mò và hy vọng.

Minh Hoàng suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Anh cũng từng nghĩ đến điều đó. Có lẽ đôi khi chúng ta cần một sự thay đổi để tìm lại bản thân mình. Nhưng anh vẫn chưa có cơ hội để thực hiện nó.”

Thuỳ Dương nhìn anh, nụ cười cô trở nên bí ẩn hơn: “Có lẽ đây là lúc anh nên suy nghĩ nghiêm túc về điều đó. Em nghe nói có một dự án lớn ở Đà Lạt, cần người quản lý có kinh nghiệm như anh. Anh có muốn thử thách bản thân không?”

Minh Hoàng bất ngờ trước lời đề nghị của cô. Đà Lạt, một thành phố mà anh yêu thích, nơi anh có thể tìm thấy sự yên bình và mới mẻ. “Dương, em biết anh yêu thích Đà Lạt sao?”

Thuỳ Dương cười lớn: “Em chỉ đoán thôi, nhưng có vẻ em đã đoán đúng rồi. Nếu anh thật sự muốn thay đổi, em có thể giúp anh liên hệ với người quản lý dự án đó.”

Minh Hoàng nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, cảm thấy một luồng năng lượng mới trong lòng. Có lẽ đây chính là cơ hội mà anh đã chờ đợi, một sự khởi đầu mới, một hành trình mới để tìm lại chính mình.

“Anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc về đề nghị của em, Dương. Cảm ơn em đã mang đến cho anh một cơ hội như vậy. Minh Hoàng nói, giọng anh tràn đầy sự quyết tâm.

Thuỳ Dương mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm vui và hy vọng. “Em tin rằng anh sẽ làm được. Và nếu anh quyết định đi, hãy cho em biết. Em sẽ rất vui khi có thể giúp anh trong hành trình mới này.

Minh Hoàng gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cuộc trò chuyện với Thuỳ Dương không chỉ mang lại cho anh niềm vui mà còn mở ra cho anh một cánh cửa mới, một cánh cửa dẫn đến tương lai mà anh chưa từng nghĩ đến. Khi bước ra khỏi quán cà phê và nhìn lên bầu trời đầy sao, Minh Hoàng cảm thấy trái tim mình như được làm mới, sẵn sàng đón nhận mọi thử thách phía trước.