Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 42: Người đi trà lạnh




Chỉ có kẻ uống nước, mới có thể cảm nhận được nước ấm hay lạnh.

Có lẽ khó mà nói hết được cảm giác trong lòng Hạ Dương lúc này.

Đại điện trong cung Kỳ Phong không rộng lắm, lúc này cộng thêm cả vài cung nhân và yêu tinh đang dọn tới lui các món ăn cũng chỉ vỏn vẹn có mấy người.

Mà không khí thì lại trầm lặng một cách khó hiểu.

Vân Tình ngồi bên cạnh anh, hàng mày cô cau thành hàng dài, môi mím lại, cơn giận dù bị anh kiềm chế bằng cách giữ chặt một tay vẫn âm ỷ bốc ra ngoài. Trong khi đó, Điệp Y lâu nay không ra khỏi cửa, lúc này ngồi cạnh Vân Tình chỉ mỉm nụ cười nhếch môi nhẹ.

Hỏi cô không vui sao được, khi cô ngày ngóng đêm trông cũng chỉ muốn nhìn thấy Hân Vũ có ngày hôm nay.

Đây là cung điện của Kỳ Phong, yến tiệc lại do hắn mời, thế nên việc hắn ngồi ở vị trí chủ tọa là không có gì đáng ngạc nhiên. Điều ngạc nhiên là, bên cạnh hắn lúc này lại là một cô gái tiên tộc.

Quân Tuyết bắt gặp cái nhìn đầy địch ý của Vân Tình, chỉ bình thản mỉm cười đáp lại. Cô biết, kịch hay vẫn còn chưa bắt đầu. Những người ngồi đây nói cho cùng cũng chỉ là khán giả mà thôi.

Nụ cười nhoẻn miệng hơi hé ra khi Kỳ Phong đặt một tay lên tay cô, thoáng cái, ánh nhìn hắn dành cho cô lại tràn ngập ấm áp. Trái tim cô vì thế mà lại khẽ khàng rung động. Đã bao lâu, cô mới có lại cảm giác này?

Người đàn ông bên cạnh đã không còn vẻ nông nổi ngây ngốc như những ngày đầu cô gặp nữa. Ở y vừa toát ra khí khái của một vị tướng quân danh xứng với thực, lại mang chút trầm ổn thành thục. Y mặc trang phục màu vàng kim, áo choàng dài tùy tiện rũ xuống mặt đất, mái tóc lòa xòa trông lại càng quyến rũ khác thường. Cô nhìn mãi nhìn mãi vào mắt y, đột nhiên nhận ra cho dù cả đời này bị ánh mắt ấy giam cầm, cô cũng cảm thấy xứng đáng.

Phút giây ấy, tất cả những day dứt trong lòng đều tan biến. Cô biết, cho dù thời gian có thể quay lại một lần nữa, hoặc thậm chí trả giá cho hành động này là hồn phiêu phách tán, mãi mãi cũng không thể siêu sinh, cô vẫn không hối hận.

Cứ cho là cô dùng thủ đoạn thì đã sao chứ? Tình yêu của mỗi người con gái đều quyết liệt như vậy, ngay cả khi biết mình chỉ là con thiêu thân lao vào lửa cũng cố chấp hóa thân thành con thiêu thân ấy. Thứ cô cần chỉ là kết quả. Chỉ cần hắn ở bên cô thế này, cho dù phạm phải tội ác tày trời hơn cô cũng làm, trách chi chút mưu mẹo nhỏ nhoi ấy.

Kỳ Phong cũng cảm nhận được tình ý trong ánh mắt Quân Tuyết. Hắn vươn tay, khẽ vén vài sợi tóc rối trước trán cô sang một bên, bất giác nở nụ cười nhẹ nhàng.

Chính hắn cũng không rõ, cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào. Chẳng hiểu tại sao chỉ sau một giấc ngủ tỉnh dậy, vừa nhìn thấy cô gái trước mặt, hắn lại chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tựa như cô gái này sinh ra là dành cho mình.

Dường như, mọi tế bào trong cơ thể hắn đều ngừng hoạt động khi nhìn thấy cô. Từng ánh mắt, nhíu mày, mỗi cử chỉ nét mặt cô đều khiến trái tim hắn quặn thắt. Giống như cô quan trọng hơn cả cuộc sống của hắn, tựa như hắn đã yêu cô sâu nặng như thế, yêu đến mấy kiếp rồi.

Vậy mà vẫn chẳng hiểu sao, dù ngồi bên cạnh cô, nhưng đâu đó trong sâu thẳm trái tim hắn vẫn có một mảnh trống rỗng. Hắn càng nghĩ càng thấy khó hiểu, nhưng bản thân lại không cách nào giải đáp được.

Không khí trong điện cứ trầm mặc như thế, mỗi người chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, nhìn bề ngoài thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thực chất chỉ là chờ đợi bão lớn kéo đến.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài điện đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp của nam cung nhân dẫn đường. Trán y thẫm ướt một hàng mồ hôi, ánh mắt hết lướt sang nhìn Kỳ Phong, Quân Tuyết lại đến bọn Hạ Dương đang ngồi rồi mới cúi đầu thông báo: “Công chúa Hân Vũ vừa đến.”

Hàng mi dài của Kỳ Phong bất chợt run rẩy, có lẽ chính hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có biểu cảm như vậy. Quân Tuyết bên cạnh thì chỉ cười trừ.

Xem đấy, tiết mục cô mong đợi nhất rốt cuộc cũng đến rồi.

Thật ra Hân Vũ vẫn đến trễ hơn cô nghĩ một chút. Vốn cô đã cử người đến tận cung Hân Vũ thông báo, nhưng người hầu báo lại, cô ta đã ra ngoài từ sáng vẫn chưa về. Thế nên lời thông báo vẫn bị hoãn đến tận giờ. Quân Tuyết cũng chẳng vội vàng gì. Theo lý Hân Vũ là người có quyền hạn cao nhất trong cung, đợi cô ta đến rồi mới khai tiệc cũng là đúng với lẽ thường.

Cổng đại sảnh chưa kịp đóng lại bấy giờ lại bị một lực rất mạnh va vào. Thứ đập vào mắt họ trước tiên là dáng vẻ lạnh nhạt của Hải Kỳ. Y vốn rất chú trọng cách ăn mặc, bộ trang phục peplos trắng toát mọi khi đã độc đáo hơn rất nhiều so với quần áo của tầng lớp quý tộc, lại còn được cách điệu bởi những lát cắt nơi tay áo. Chiếc áo choàng sau lưng y phất phới nhẹ, làm tôn thêm dáng vẻ cao quý mà lại lịch lãm như một hiệp sỹ thời cổ. Đáng chú ý là, trên tay y lại đang cầm một chiếc áo choàng lông thú dày khác, mà kiểu áo thoáng nhìn hoàn toàn giống với loại Hân Vũ thường dùng.

Hân Vũ đứng cạnh y, sắc mặt vẫn không rõ tâm tình. Ánh mắt cô nâng lên rồi hạ xuống vị trí Kỳ Phong đang ngồi, trầm tĩnh mất một lúc mới nhẹ nhàng cất giọng: “Không biết tướng quân tổ chức tiệc nên đến trễ, ngài không trách chứ?”

Vẻ mặt cô hết sức xa lạ, việc này càng khiến bọn Hạ Dương, Vân Tình rét lạnh. Mà điều bọn họ chú ý là, Hân Vũ ngoài mặt thì đang nói chuyện với Kỳ Phong, nhưng lời lẽ lại chẳng có chút nào giống như đang nói với Kỳ Phong cả.

Chí ít là, trước giờ cô chưa bao giờ gọi hắn là “ngài”.

Sau phút ngẩn ngơ lúc đầu, Kỳ Phong cũng dần lấy lại tâm tình, trong khi Hân Vũ lại thản nhiên như không có chuyện gì, chỉ lẳng lặng bước đến chỗ ngồi đối diện với Hạ Dương. Hải Kỳ ngồi cạnh cô. Ánh mắt Hạ Dương tỏ vẻ lo lắng, song Hân Vũ cũng chỉ ra hiệu cho anh giữ im lặng.

Chỉ có kẻ thần trí không bình thường mới không nhận ra rằng không khí trong điện này quái dị đến mức nào.

Đợi cung nhân rót cho mình một tách trà, Hân Vũ mới cầm tách lên, bình thản hắng giọng: “Chẳng biết lý do ngài mời chúng tôi đến là có chuyện gì?”

Vẻ mặt Kỳ Phong vừa thận trọng lại pha chút hồ hởi, tựa như không nhận ra thái độ kỳ lạ của mọi người. Y nở nụ cười gượng, đoạn chậm rãi nắm lấy tay Quân Tuyết, chộn rộn đứng dậy nói: “Đúng là tôi có việc phải thông báo thật. Mấy ngày nữa Quân Tuyết có việc phải trở về rừng Địa Đàng, vì thế công chúa à, tôi có một nguyện vọng mong cô đồng ý.”

Cảnh tượng này vốn không hợp lễ nghi, bởi Kỳ Phong và Quân Tuyết đứng trên bục cao, còn Hân Vũ lại ngồi bên dưới bàn thấp. Thế nhưng trước giờ Phong cũng chẳng để ý mấy chuyện này, Hân Vũ càng không chấp nên không ai phản đối. Chỉ thấy Hân Vũ nhàn nhạt uống một ngụm trà, bình thản nói: “Anh cứ nói thử xem, nếu hợp lý dĩ nhiên tôi không có gì phải từ chối.”

Thái độ lạnh lẽo như thế, song chỉ có Hải Kỳ nhận thấy, bàn tay đỡ dưới tách trà của cô đang run rẩy.

“Công chúa à, tôi biết tôi nói ra điều này cô nhất định sẽ trách tôi.” –Kỳ Phong lại lên tiếng nói –“Nhưng Quân Tuyết đã vì tôi mà đợi chờ bao nhiêu năm, tôi không thể phụ cô ấy được. Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ theo cô ấy về rừng Địa Đàng kết hôn. Chuyện đã hứa với cô tôi vẫn sẽ làm. Sau khi kết hôn bọn trở lại để giúp Kiến Phi giành lại Thanh Thành, cô thấy có được không?”

Hắn vừa dứt lời, tách trà trên tay Hân Vũ đã rơi xuống đất. Âm thanh thanh thúy vang lên khiến tất cả mọi người trong điện lúc này đều không chịu đựng nổi nữa. Hải Kỳ nắm lấy cánh tay đỏ ửng vì bỏng của Hân Vũ, liên tục xoa xoa tay cô đầy chua xót, trong khi Vân Tình từ bàn bên kia cũng vội vã chạy sang. Hạ Dương dù cố trấn tĩnh đến lúc này cũng vô dụng. Anh đứng bật dậy, đá chiếc bàn đất khiến nó ngã kềnh ra, bực dọc nói: “Kỳ Phong, tôi xem cậu là anh em nên nhịn cậu. Nhưng cậu đối với Hân Vũ thế này là thế nào?”

Nhận thấy không khí trong điện thay đổi, Kỳ Phong lúc này mới kéo tay Quân Tuyết bước xuống, ánh mắt hắn cúp xuống, song giọng nói tràn đầy cương quyết: “Tôi biết làm thế này là không đúng. Công chúa, thất hứa với cô là tôi không đúng. Nhưng tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Chuyện của tôi và Quân Tuyết không thể chần chừ quá lâu được nữa.”

Đến nước này thì cả Hạ Dương cũng thầm nguyền rủa trong lòng. Anh vung tay, vừa định đấm Kỳ Phong thì Quân Tuyết đã nhẹ nhàng can thiệp. Tay cô vừa phất, cả thân mình Hạ Dương đã bị làn gió mạnh đập vào cột trụ cách đó mười thước, vẻ mặt tươi cười nhìn Hân Vũ tiếp: “Tôi tưởng mọi việc thế là đã giải quyết xong rồi chứ? Hân Vũ, đừng quên cô đã thỏa thuận gì với tôi. Cho dù Kỳ Phong lựa chọn ai, cô cũng không có quyền phản đối. Chẳng qua anh ấy cảm thấy có lỗi với cô, nợ cô một lời hứa nên mới muốn giúp cô đoạt lại Hỏa Thành thôi. Cô còn ở đây giả vờ để người ta thương cảm gì chứ?”

Hạ Dương bên kia mới lúi cúi đứng dậy. Thân thể quỷ tộc phục hồi chấn thương rất nhanh nên Hân Vũ cũng không mấy lo lắng cho anh, chỉ thanh lãnh giương mắt nhìn Kỳ Phong, lại nhìn đến Quân Tuyết đang cười đầy đắc ý, rốt cuộc gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”

Hải Kỳ đứng bên cạnh cô, cánh tay y đang nắm lấy tay cô cũng bất giác buông lỏng. Y ngẩng mặt nhìn cô như thể không tin vào tai mình. Vậy mà Hân Vũ cũng chỉ cười nhạt.

“Tuy nhiên tôi có một đề nghị. Hiện giờ chuyện liên minh vừa hoàn thành, mà chuyện Hỏa Thành lại đang gấp như thế. Chi bằng hai người hoãn việc kết hôn lại một thời gian, cùng nhau giúp loài người giành lại Hỏa Thành. Sau khi lấy được Hỏa Thành rồi, tôi cũng sẽ đích thân đến rừng Địa Đàng chúc mừng hai người. Hai người thấy có được không?”

Kỳ Phong đưa mắt nhìn Quân Tuyết, hắn vừa định lên tiếng phản đối thì đã bị Hân Vũ ngắt ngang: “Nói cho cùng thì hai người đã tâm đầu ý hợp, chỉ cần ở bên nhau là được, thời gian kết hôn sớm hay muộn có thành vấn đề gì?”

Kỳ Phong ngập ngừng: “Nhưng Quân Tuyết đã chờ lâu như vậy, anh sợ…”

“Không sao, có lời này của công chúa Hân Vũ, tôi còn có gì phải e dè nữa.” –Quân Tuyết đột nhiên nhoẻn miệng cười, tay lại nắm lấy cánh tay Kỳ Phong nhẹ nhàng xoa –“Anh yên tâm, em đã chờ anh 300 năm, chỉ chờ thêm ít ngày nữa thì có vấn đề gì? Có điều Hân Vũ à, tôi mong cô tuyệt đối giữ lời. Lễ cưới của chúng tôi nhất định phải có mặt cô đấy.”

“Chuyện đó là đương nhiên.” –Hân Vũ đưa mắt nhìn Kỳ Phong –“Nhưng cũng mong hai người nhớ lấy điều kiện của tôi. Hỏa Thành, tôi nhất định phải lấy lại.”

Nụ cười trên môi Quân Tuyết lại càng rạng rỡ hơn. Cô cảm thấy cô gái trước mặt thật sự kiên cường đến mức ngu ngốc. Nhưng cô lại thích sự ngu ngốc này. Một thành trì đối lấy tiết mục xuất hiện của Hân Vũ trong lễ cưới của cô và Kỳ Phong, tính ra cô vẫn còn hời chán.

Mà lúc này, đám người Hạ Dương, Vân Tình chỉ lặng lẽ nhìn nhau, nỗi bất an và khó hiểu chậm rãi hòa lại thành một.



Hải Kỳ không nghĩ rằng mình tìm Hân Vũ khắp nơi trong cung, rốt cuộc lại tìm thấy cô trong trà viên, xung quanh là mấy con quái thú thân thiết kéo từ đảo Rùa đến. Hân Vũ ngồi bên bàn đá, tứ phía là những cây anh đào được phù phép xếp thành hàng dài, không khí lả tả cánh hoa phiêu bay. Bé Ngốc có thân mình nhỏ hơn thì ngồi vắt chân trên bàn đá, hai con Bé Cưng và Nhóc Tì vì thân hình quá khổ mà cam chịu đứng lui phía sau, cặp mắt hau háu nhìn xuống bóng dáng Hân Vũ bên dưới. Nhìn thấy Hải Kỳ đến, bọn chúng giống như cũng biết sợ, tự giác lùi ra sau ba bước.

Hải Kỳ thấy thế cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhẹ hắng giọng rồi bước đến ngồi chỗ ghế trống, chống cằm nhìn vẻ mặt Hân Vũ đang chăm chú pha trà.

Nói đến việc hình thành cái trà viên này, hẳn không thể không nhắc đến Tần pháp sư. Năm đó ông ta từ thế giới hiện đại trở về, lại mang theo một loạt những tư tưởng quái dị như súng pháo, đồng hồ dây cót, thư pháp, và đặc biệt là thứ nghệ thuật trà phá hoại tiền của này.

Sở dĩ nói phá hoại tiền, vì thứ nghệ thuật trà do Tần pháp sư dấy lên rất tốn kém. Chẳng những phải có một người uyên bác hiểu về các loại trà, phải dụng tâm pha chế, phải có trà thất đẹp như tranh vẽ, ai nhiều tiền hơn lại chế tác cả một trà viên chỉ phục vụ cho mục đích uống trà. Phong trào trà đạo này năm đó rất nổi bật ở Lam thành, hầu như các gia đình quý tộc đều có riêng một trà thất cho mình. Riêng trà viên, thì chẳng nơi đâu đẹp và rực rỡ bằng hoàng cung.

Hân Vũ không có nhiều say mê với trà. Thật ra lúc nhỏ Hân Vũ cũng nhiều lần bày tỏ thái độ không hài lòng với nơi được gọi là trà viên xa hoa này. Cô cảm thấy chỉ vì uống một chén trà mà phải chờ đợi mấy lần lửa, dụng cụ pha trà phải thuần chất, rồi phải tận hưởng trong một không gian được phù phép rực rỡ như hoa nở thì chẳng có gì phung phí hơn. Ngược lại, Hoàng hậu lúc sinh thời lại là một tín đồ của trà.

Bởi vì mẹ thích thưởng trà, thế nên Hân Vũ dù muốn dù không cũng ép mình phải biết một chút, dần dần đi theo Tần pháp sư, cái một chút này lại dày lên thêm chút nữa. Nhưng mặc kệ nơi đây có thể xem là nơi ấm áp nhất hoàng cung, bao năm rồi mà Hân Vũ vẫn không quay lại đây. Thế nên Hải Kỳ mới khó tìm ra cô đến thế.

Lúc Hải Kỳ ngồi xuống thì Hân Vũ vừa pha xong một ấm trà bốn chén. Cô tuần tự cho nước vào mỗi chén, bông hoa diên vỹ thêu trên ống tay áo theo chiều nước đổ xuống, lại phất phới theo gió bay bay.

Hải Kỳ xoa chiếc quạt trong tay, cười cười cầm một chén lên, chẳng ngờ tay vừa giương ra đã nghe thấy giọng Hân Vũ nhàn nhạt nói: “Chén đó là của Bé Ngốc.”

Hải Kỳ hơi nhướng mày khó chịu. Song y cũng chuyển đối tượng sang chén cạnh bên. Hân Vũ lại nói: “Chén đó là của Bé Cưng.”

Hải Kỳ cau mày, hơi ngẩng đầu nhìn con Nhóc Tì to bằng tòa nhà hai tầng giễu cợt: “Em đừng nói chén kia là của Nhóc Tì luôn nhé.”

“Anh nói thử xem?” –Hân Vũ nhướng mày, vẫn điềm nhiên rót trà mà không hề liếc mắt nhìn y .

Đến nước này thì Hải Kỳ cũng chẳng muốn hơn thua nữa. Y thản nhiên với tay lấy chén trà trước mặt. Vì là mùa xuân nên thân chén đều chạm trổ hoa văn hoa anh đào rực rỡ, càng nhìn càng chói mắt. Y chậm rãi thổi phù phù lên làn nước sóng sánh trong chén, vào thẳng vấn đề chính: “Không đùa nữa. Em định giải quyết chuyện Kỳ Phong ra sao? Chẳng lẽ để bọn họ đi như vậy?”

Nói ra những lời này, thật sự Hải Kỳ cũng có chút khâm phục khả năng thích nghi của Hân Vũ. Đừng nói cô vốn chẳng biết đầu đuôi mọi chuyện thế nào, ngay cả y là người trong cuộc, hiểu rõ mọi thứ mà vẫn bất ngờ trước những hành động của Kỳ Phong. Thế mà từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ im lặng, thậm chí chưa từng đề ra với y bất cứ suy đoán nào, đừng nói đến chuyện kinh ngạc hay sửng sốt gì đó.

Hân Vũ lúc này đã rót xong trà. Cô nâng một tách đến trước mặt Bé Ngốc, để con thố điểu này nhảy lò cò quay tách. Nó có vẻ buồn bực vì độ ấm của trà không vừa ý, đưa mũi ngửi ngửi mặt chén rồi lại giương mắt sang nhìn Hân Vũ một cách đáng thương. Hân Vũ cho rằng nước còn quá nóng, bèn đặt gáo múc trà xuống, đoạn tự nâng chén lên thổi giúp nó. Mắt cô lúc này mới liếc nhìn Hải Kỳ:

“Anh nghĩ nếu là em thì anh phải làm sao?”

Hân Vũ rất thích đặt câu hỏi giả định với người khác, Hải Kỳ biết vậy song vẫn bị cô làm bực mình: “Nếu là anh á? Giết cả đôi gian phu gian phụ, thế là xong.”

“Ý kiến này có vẻ không tồi.” –Hân Vũ vẫn thổi phù phù vào chén, lại nhăn mày nghĩ ngợi –“Em không chắc sẽ đối phó được với Quân Tuyết. Anh giam cô ta lại nhé. Em đi giết Kỳ Phong.”

Hải Kỳ nghe thế thì suýt chút phun cả nước trà ra: “Em không nói thật đấy chứ?”

Hân Vũ ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Tối qua quả thật có nghĩ đến.”

Lúc này thì Hải Kỳ chẳng thốt ra từ nào nữa.

Thật ra sau buổi tiệc tối với Kỳ Phong, thái độ của Hân Vũ rất lạ, không mặn không nhạt, lại cho đóng cửa cung chẳng muốn gặp ai. Vân Tình lo lắng cho cô, không biết phải làm thế nào bèn vội vã chạy đến chỗ Hải Kỳ nhờ y giúp đỡ. Tuy nói Vân Tình và Hân Vũ là chị em ruột, song thật sự thì tình cảm của họ bao năm nay cũng không quá thân thiết. Trong cung lúc này mà nói, chẳng có ai hiểu Hân Vũ hơn y cả.

Hải Kỳ cũng chẳng vội vàng gì. Y an tâm tìm chỗ ngủ một giấc, chờ đến trưa mới từ tốn đi tìm Hân Vũ. Thật ra tính cách cô bé này cũng chẳng khó đoán lắm, chẳng qua, cô cần một chút không gian để suy nghĩ mà thôi.

Quả nhiên đợi y ngẩn người một lúc lâu, cô lại lên tiếng nói: “Hải Kỳ, anh đã từng nghe câu chuyện về đoạn kết của cuộc đời Thiên đế rồi chứ?”

Thiên Đế là vị anh hùng của loài người, cũng là vị vua đầu tiên của Nhân Quốc. Thời đại của Thiên Đế không mấy chênh lệch với thời điểm Hải Kỳ được sinh ra. Y hơi nghiêng đầu, cảm thấy khóe mắt Hân Vũ ánh lên chút khó hiểu.

Cô kéo cái tách trống vốn dành cho Bé Cưng ra đặt ở cạnh bàn, bình thản tiếp: “Thuở xa xưa, sau khi thống nhất các quốc gia nhỏ của loài người, lập ra Nhân quốc, Thiên Đế đã giúp loài người yên bình được trong thời gian rất dài. Nhưng mấy mươi năm sau đó, lại có truyền thuyết nói rằng ông ấy từng yêu một tiên nhân. Yêu đến mức cuồng si, thậm chí vì cô ta mà không ngại bỏ rơi hoàng hậu, người vợ đã cùng ông vào sinh ra tử khắp chiến trường, chịu biết bao vết thương lớn nhỏ, người giúp ông điều binh khiển tướng, lại vì ông sinh hạ hai đứa hoàng tử kế nghiệp. Cô gái tiên nhân kia ra điều kiện chỉ đồng ý lấy Thiên đế nếu ông phế truất hoàng hậu. Thế là Thiên đế nhẫn tâm phế hoàng hậu, lập tân hậu mới. Trong ngày đại hôn của Nhân Quốc, hoàng hậu loài người bị bắt vì có ý định sử dụng tình dược đối với Thiên đế. Ông tức giận ném thẳng bà vào trại giam, hạ lệnh xử tử.”

“Tương truyền, vào ngày phán quyết hoàng hậu năm đó, đất trời tối đen một mảnh, sấm chớp khắp nơi. Hai vị hoàng tử đang học pháp thuật ở phương xa vội vã trở về, nhưng tất cả đã quá muộn. Họ đến nơi thì hoàng hậu đã bị hình phạt cung bắn mà chết. Thế nhưng, chuyện kỳ lạ vẫn chưa dừng lại ở đó. Bởi sau khi Thiên hậu mất, đột nhiên Thiên đế lại tỉnh ngộ, nhận ra người mình yêu nhất là Hoàng hậu. Ông ấy rời bỏ buổi lễ kết hôn cùng cô gái tiên tộc kia. Nhưng đến nơi thì đã thấy hai vị hoàng tử đang ôm xác mẫu hậu của mình, căm phẫn nhìn ông.”

“Sự việc dần được hé lộ. Lúc này Thiên đế mới nhận ra người thật sự sử dụng tình dược chính là cô gái tiên tộc kia. Bởi muốn điều chế tình dược phải có quả Sinh Mệnh. Thứ quả này vốn không thể người bình thường nào có được, vì vị trí cây Sinh Mệnh cũng là bí mật của tiên tộc. Ông ta anh minh một đời, sáng lập ra biết bao chiến tích, rốt cuộc lại vì hồ đồ mà tự tay hại chết người vợ mình yêu quý nhất. Đại Hoàng tử vì trả thù cho mẹ, đã quyết đấu sống còn với cô gái kia. Sau đó cả hai cùng hồn phi phách tán. Nhị hoàng tử cũng hận ông, dù bị thương nặng vẫn quyết tâm rời khỏi Nhân quốc tu luyện pháp thuật, không bao giờ trở về nữa. Trong một đêm, Thiên đế từ vị anh hùng của loài người, có vợ hiền con thảo, bỗng nhiên không còn lại thứ gì. Ông ấy bèn nhường ngôi cho một vị tướng quân đã cùng mình khai quốc, sau đó tự sát, lập di chiếu rằng sau khi mình chết phải được chôn bên cạnh Thiên hậu.”

Thấy Hân Vũ đã kể xong câu chuyện, hờ hững nhìn lên, lúc này Hải Kỳ mới ngẩng đầu ra khỏi tách trà đang cầm trong tay, khó khăn hỏi: “Em thích đọc sử thi từ lúc nào vậy?”

“Rảnh rỗi nên tìm hiểu thôi.” –Hân Vũ thờ ơ đáp.

“Rốt cuộc trọng điểm câu chuyện của em là gì?”

“Em nghĩ là anh phải đoán ra rồi chứ?”

Cô không trả lời câu hỏi của y, nhưng ánh mắt lại khẽ cong cong ánh lên hình trăng lưỡi liềm kỳ dị. Hải Kỳ đăm đăm nhìn ánh mắt ấy mãi một lúc, sau cùng chỉ còn cách thở dài: “Người có thể biết quá nhiều thứ cũng không phải là chuyện tốt.”

“Em chỉ muốn biết một đoạn trong truyền thuyết ấy là có thật không thôi.” –Hân Vũ đặt tách xuống, lặng lẽ giương mắt nhìn con thố điểu trên bàn đang mở chùi chân vào bàn đá –“Anh biết em muốn hỏi gì mà.”

“Tình dược đúng là có thật.” –Y cũng buông chén xuống, nhẹ nhàng đáp –“Nhưng anh không biết cách giải dược. Thực chất cho dù sở hữu tình dược trong tay anh cũng không chắc bản thân mình có thể tìm ra cách giải hay không.”

Nghe y nói vậy, sắc mặt Hân Vũ thất vọng thấy rõ. Rốt cuộc Hải Kỳ không chịu được, đành giả vờ hỏi: “Sao em lại đột nhiên nghĩ đến tình dược?”

Nước trong chén trên tay Hân Vũ có vẻ đã đủ ấm. Cô đặt chén bên cạnh Bé Ngốc, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn nó vục đầu uống nước. Cái miệng nhỏ nhắn vừa uống một ngụm, cổ đã vội ngẩng lên, đôi mắt đen láy long lanh nhìn cô như oán trách.

Hân Vũ lúc này quyết định hoàn toàn ngó lơ nó, lại ngẩng đầu nhìn Hải Kỳ: “Bởi vì em tin anh ấy.”

Hải Kỳ nhếch môi. Có một số chuyện y không nói ra không có nghĩa là không để tâm đến. Y biết, Hân Vũ tin tưởng Kỳ Phong, chỉ là cái y không ngờ lại là lòng tin của cô đối với hắn lại lớn đến thế.

Còn nhớ, trong điện tối hôm ấy, cho dù nhìn thấy thái độ Kỳ Phong đột nhiên thay đổi, trở nên lạnh nhạt với mình, song cô vẫn rất ôn tồn, tuyệt đối không làm lớn chuyện. Khi đó y chỉ nghĩ cô quan tâm đến thể diện của mình. Hóa ra không phải. Chẳng qua vì cô tin Kỳ Phong đến mức suy xét ra trăm ngàn lý do cho sự phản bội của hắn. Tin rằng cho dù có bất kỳ điều gì xảy ra, hắn cũng không thể ngừng yêu cô được.

Kỳ Phong đột nhiên thay đổi, người tỉnh táo có thế nhìn thấu ngay vài giả thuyết. Có thể hắn bị ép buộc, bị ai đó điều khiển, bị xóa ký ức, dùng tình dược thật ra chỉ là giả thuyết có vẻ khó nghĩ đến nhất mà thôi. Thế nhưng thái độ của Kỳ Phong đêm hôm trước không giống người mất ký ức, cũng không có vẻ gì là bị điều khiển. Trong trường hợp ép buộc, Hân Vũ càng không nghĩ ra khả năng nào khác. Quân Tuyết liệu có thể dùng thứ gì để ép một gã con trai chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất như hắn kia chứ? Suy đi nghĩ lại, việc chọn ra giả thuyết tình dược hẳn cũng tốn không ít tâm tư của cô.

Tay Hải Kỳ xoa xoa nhẹ lên chén gốm. Nước trà sau khi uống vào thì không còn đắng nữa, song chẳng hiểu sao y vẫn cảm thấy cổ họng chan chát.

“Nếu em đã thử tìm hiểu, chắc cũng biết rằng, tình dược là không có thuốc giải. Muốn thoát khỏi tác dụng của nó chỉ có hai khả năng, một là người bỏ dược chết, hai là, người mà kẻ bị bỏ dược yêu thật sự chết đi, như thế bùa chú mới tan biến. Ngàn năm trước, cô gái tiên tộc đó vì không ngờ đến nửa sau của vấn đề nên mới ép Thiên Hậu đi đến cái chết. Nếu cô ta chỉ giam Thiên Hậu lại, thì hẳn câu chuyện này cũng chẳng truyền đến tai của em rồi.”

Sắc mặt Hân Vũ hơi sa sầm: “Nghĩa là thật sự không có cách?”

“Có thể. Nếu như tình cảm của Kỳ Phong quá sâu nặng, tiếp xúc với người hắn ta yêu lâu ngày sẽ dần dần nhớ lại một số tình cảm trước đây. Anh nghĩ có lẽ vì vậy nên Quân Tuyết mới muốn rời khỏi cung càng sớm càng tốt. Cô ta không muốn Kỳ Phong có dịp gần gũi em.”

Thấy đôi mắt cô dần tối đen một mảnh, Hải Kỳ lại cảm thấy xót ruột xót gan, không kìm được thở dài nói: “Được rồi, được rồi, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh. Anh sẽ thử cố gắng xem còn cách nào nữa không.”

Hân Vũ thừ người ra mà không đáp lời, mắt lại lơ đãng nhìn xuống bóng hoa rơi phảng phất rơi trên mặt chén. Ngón tay hơi nâng chén lên, chậm rãi uống một ngụm. Hải Kỳ nhăn mặt nhưng không lên tiếng, lặng lẽ nhìn cô.

Chỉ có kẻ uống nước, mới có thể cảm nhận được nước ấm hay lạnh.

Y đã không cho cô biết rằng, cô ngồi suốt buổi như vậy để nấu trà, nhưng thực chất than dưới lò đã cháy cạn khô từ rất lâu rồi.

Tay y bất giác lại xoa xoa chiếc chén rỗng chạm khắc hoa anh đào. Chiếc chén cũng như lòng bàn tay, vốn vẫn lạnh ngắt, chưa từng ấm bao giờ.



Đêm khuya thanh tĩnh.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, thứ ánh sáng duy nhất có thể lọt vào góc phòng bấy giờ chỉ chỉ là vài tia sáng heo hắt từ ánh trăng khổng lồ bên ngoài cửa sổ. Vài tàn trúc khô héo gãy rụng bị thứ gì đó đạp lên. Âm thanh thanh thúy vang lên giữa đêm khiến Kỳ Phong thoáng bừng tỉnh, giật mình khỏi cơn ác mộng.

Hắn ngồi dậy, mồ hôi ướt sũng trên bờ vai trần nhỏ thành giọt tí tách thấm vào chăn. Cả mái tóc hắn cũng bị nước thấm ướt đến thảm hại. Hắn lặng người định thần, dùng tay xoa xoa mái tóc ướt. Trong đêm tối, dường như hình ảnh chập chờn của giấc mơ đó lại nhấn chìm hắn vào tận cùng đau đớn một lần nữa.

Hắn nhất thời không rõ cô gái trong mơ là ai. Hình ảnh cuối cùng của cô trong mắt hắn chỉ là ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Bờ môi cô mấp máy, nhưng mãi mà không thốt lên được lời nào. Rốt cuộc thì ở đoạn cuối giấc mơ đó, cô ngã xuống không gian không đáy, để mặc hắn kêu gào, đau xót vì cô.

Hắn chẳng thể nào quên được, trên bờ vai cô khi đó thấm đẫm màu máu. Vị trí nơi trái tim đang đập thậm chí còn ghim hẳn một con dao bạc, càng nhìn càng chói mắt.

Mà cảnh tượng này, lạ thay, lại khiến hắn vô cùng đau lòng.

Hắn sờ sờ quả tim mình một lúc lâu. Khi trấn tĩnh lại, ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mặt suýt chút nữa đã làm hắn rợn tóc gáy. Bởi bấy giờ hắn không chỉ một mình trong phòng. Căn phòng vốn không có ánh đèn, lúc này lại bị ánh trăng rọi vào, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh một cô gái chân trần đứng bên cửa sổ. Ánh trăng hắt lên gương mặt cô, khiến cô có chút mờ ảo mơ hồ, dáng vẻ phiêu dật tựa thiên tiên, song đôi mắt lại ánh lên sát khí nồng nặc.

Hắn cau mày, hồi lâu mới thốt được thành tiếng: “Công chúa?”

Đáy mắt Hân Vũ lúc bấy giờ mới nâng lên, hàng mi khẽ động.

Kỳ Phong ngủ rất sâu, cô cũng lặng yên quá lâu rồi, đến mức không hề nhận ra rằng trăng đã đi từ vị trí khuất bóng lên đến tận lưng chừng trời, soi sáng cả vị trí cô đang đứng. Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, cô lại nhìn thấy chiếc bóng mình trải dài lên tấm thảm màu đỏ như máu, vừa mang chút sắc thái kinh hoàng, vừa có cảm giác không thật.

Mà lúc bấy giờ, Kỳ Phong mới nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Y gượng người định đứng dậy, nào ngờ Hân Vũ đã bước lên mấy bước, ánh mắt hững hờ nhìn y.

Ánh mắt cô thật sự rất lạnh. Trong thoáng chốc, Kỳ Phong cảm giác được một cơn lạnh tràn qua gáy. Nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, hắn chẳng nhận ra được chút tình cảm nào, thậm chí nếu có cũng chỉ là một mảnh trống không. Vẻ mặt cô lúc này thật sự khiến hắn liên tưởng đến một bộ phim kinh dị. Nhân vật nữ chính cũng là một kẻ sát nhân, mỗi đêm lại cầm dao đến bên giường nạn nhân của mình, lấy máu làm thỏa mãn, lấy giết người làm thú vui.

Thế nhưng, hắn lại mơ hồ cảm thấy liên tưởng này có đôi chút không đúng. Cho dù là ác quỷ, cũng không thể xinh đẹp đến nhường ấy được. Cô gái trước mặt chỉ mặc một chiếc áo mỏng để lộ cả đôi tay trần, mái tóc xõa đơn giản xuống lưng, đôi mi dài cong cong vừa kiêu sa vừa tà mị. Nhìn kỹ rồi, lại khiến hắn có chút xuất thần.

Đây thật sự là Hân Vũ sao?

Phong vốn còn định hỏi, tại sao cô lại đến phòng hắn vào giữa đêm thế này. Song câu hỏi chưa kịp bật ra khỏi miệng đã thấy cô gái trước mặt cúi xuống. Trước sự kinh ngạc của hắn, đôi môi xinh đẹp chầm chậm hé ra, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi hắn.

Kỳ Phong bị hành động này làm kinh hãi đến mức không thốt nên lời.

Hân Vũ nhận ra ngay phản ứng của hắn. Cặp mày mỏng khẽ nhăn lại nhưng vẫn không dừng động tác. Tay cô choàng sang ôm lấy cổ Kỳ Phong, nhiệt tình dùng tất cả những gì mình biết để hôn hắn. Cô vốn không phải là người có tài ăn nói. Nếu bảo cô trong thời gian ngắn nhất có thể giải thích cho Kỳ Phong hiểu, hoặc giả lôi kéo hắn về phía mình là chuyện không thể được. Cô suy nghĩ suốt đêm, điều duy nhất cô có thể thử chỉ là thế này.

Người dạy cô hôn là hắn, người duy nhất cô từng hôn cũng chỉ có hắn. Cô có một niềm tin rằng, đây là cách nhanh và trực tiếp nhất để hắn nhận ra cô.

Mặc dù, bản thân cô cũng không thể phủ nhận, hành động lúc này của mình đê hèn lắm thay.

Nếu là Hân Vũ của trước đây, hoặc giả người trước mặt cô là một người khác, cô hẳn sẽ chẳng bao giờ bán đứng tự tôn của mình để đổi lấy một cơ hội mong manh như thế. Hân Vũ cô là người kiêu ngạo đến mức nào? Thế nhưng bởi vì là hắn, cô chẳng cách nào rút lui cả.

Nếu không có hắn, kiêu ngạo, tự tôn gì đó cũng chỉ là một thoáng gió bay. Có thể vì từ trước đến giờ, luôn là hắn bỏ ra, cô chưa từng hy sinh bất cứ điều gì nên chỉ đơn giản là nhận lấy tình cảm đó. Thế nhưng lúc này cô lại nhận ra nếu mình không cố gắng một lần, có thể hắn sẽ rời xa cô mãi mãi.

Thì ra, cô có thể từ bỏ tất cả, từ tấm thân đến cả lòng tự trọng của mình, thế nhưng lại không thể không có hắn.

Kỳ Phong bị cô hôn đến ngây ngốc. Hắn hơi ngửa người ra sau, hai tay chống lấy thành giường, trơ mắt nhìn cô gái trước mặt tận tình tấn công môi mình. Nụ hôn của cô mang một chút ngây ngô, lại chẳng hề có chút kỹ thuật nào, nhưng vẫn đủ để khiến hắn tê dại.

Trong thoáng chốc, từng tế bào trong cơ thể hắn hầu như đau nhức, vẫy vùng kêu gọi hắn phải đáp lại cô. Dường như trái tim hắn đang từng chút từng chút một được một dòng nước ấm áp lấp đầy, xua tan đi khoảng trống khó chịu trong cơ thể. Thế nhưng cánh tay hắn chỉ dợm giương lên, sau cùng vẫn giằng lòng ghìm xuống.

Hắn biết, nụ hôn này càng kéo dài bao lâu, thì lại càng sỉ nhục Hân Vũ bấy lâu.

Ấy vậy mà, bản thân hắn lại chẳng có chút sức lực nào để đẩy cô ra cho được.

Rốt cuộc rồi nụ hôn của Hân Vũ cũng dần trở nên tuyệt vọng. Môi cô tách khỏi môi hắn, nhịp thở hỗn hễnh, gò má kề sát, mi mắt thậm chí còn suýt chạm phải nhau.

Thời gian, tựa như dừng lại rất lâu trong khoảnh khắc đó.

Đôi mắt Hân Vũ thoáng ngơ ngác, lại có chút không tin được. Hàng mi cô khẽ chớp nhẹ, nhưng khóe môi lại giương ra một nụ cười cay đắng.

Nhìn thấy thái độ của hắn, cuối cùng cô chỉ buông ra một câu như có như không.

“Xin lỗi.”

Hân Vũ loạng choạng đứng bật dậy, chạy như bay ra khỏi căn phòng nhạt nhòa ánh sáng. Bóng dáng xiêu vẹo của cô đã rời đi rất lâu rất lâu, ấy vậy mà Kỳ Phong vẫn ngơ ngác như thuở ban đầu.

Mãi sau đó, hắn mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm phải một giọt nước đã dần khô lạnh đọng trên gò má.

Tim hắn đột nhiên đau như vừa bị giã hàng trăm tiếng trống.

Sao lại đau như vậy? Dẫu sao đó cũng chẳng phải nước mắt của hắn cơ mà?

Bước chân của Hân Vũ cứ lảo đảo, chân nọ đạp vào chân kia, chẳng biết bằng cách nào cũng chạy ra được đến bờ suối. Rốt cuộc cô vấp phải một viên đá, loạng choạng ngã xuống, gương mặt ngập chìm dưới làn nước trong vắt.

Nước lăn tí tách, nhấn chìm cả nửa gương mặt cô. Cô lật người, để bản thân mình nằm ngửa bên bờ suối, mái tóc xõa ra tán loạn như bị neo giữa dòng nước, ánh mắt giương lên nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, nhìn mãi nhìn mãi mà vẫn không có dấu hiệu muốn gượng dậy.

Nước trong nghẹn ngào, bỗng nhiên, cô lại nhớ đến lần đầu tiên mình gặp hắn. Khi đó, ấn tượng của cô về hắn cũng chẳng rõ ràng lắm, mãi cho đến khi hắn lầm tưởng cô là Eden, đột nhiên hôn cô. Khi đó hắn đã nói: “Lần này anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa.”

Lúc hắn mạo hiểm, bất chấp tất cả xông vào lăng Thiên Đế cứu cô, hắn hôn cô cuồng nhiệt, sau đó lại bật cười bảo: “Nếu em chết trong lúc hôn anh thì biết làm thế nào?”

Trên đảo Rùa, hắn nói: “Không biết từ lúc nào, trong lòng anh chỉ có em, chỉ lo cho em.”

Đình Nguyên mất. Hắn lại ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói với cô: “Có khóc cũng chỉ được khóc trên vai anh.”

Thật ra, cô chưa từng muốn nhớ, cũng chưa từng chú tâm ghi nhớ bất cứ thứ gì. Nhưng giờ ngẫm lại, thì ra những lời hắn nói đã vô thức đi vào lòng cô lúc nào chẳng biết. Thậm chí từng dáng vẻ, từng nét mặt khi hắn nói, cô cũng chẳng bao giờ dám quên.

Cô chưa bao giờ nói yêu hắn, chưa bao giờ nói thương hắn. Nhưng tất cả những gì cô làm, thâm tâm cô biết, hắn cũng biết. Nếu nói trên đời này có một người không phải người thân ruột thịt có thể khiến cô để tâm, vậy thì người đó chỉ có thể là hắn, chỉ duy nhất là hắn.

Thế nhưng, cả hắn cũng chẳng cần cô nữa rồi.

Nước mắt theo dòng chảy con suối, bất giác bị cuốn trôi. Bấy giờ cô cũng chẳng bận tâm gì nữa, cứ thế cuộn người lại khóc một cách nghẹn ngào, khóc cho vơi đi tất cả nỗi lòng của mình.

Bên dưới ánh trăng vằng vặc, bóng dáng một người con gái yếu ớt thê lương nằm co quắp bên bờ càng trở nên rõ ràng. Ánh trăng tưới xuống làn da trắng ngần một màu xanh huyền ảo yêu dị, khiến bức tranh buổi đêm trông bi thảm đến tận cùng.

Mà lúc này, bên vực đá cách đó không xa, toàn bộ cảnh tượng này đều bị một bóng người thu vào mắt. Gió nhè nhẹ thổi qua, áo choàng bay phấp phới, khóe môi cô gái cũng không tránh được một nụ cười vui sướng.



Bên trong gian điện trống, Kỳ Phong ngồi thẫn thờ một lúc mới hoàn hồn. Khi sực tỉnh, hắn đờ đẫn đứng dậy, đôi mắt không còn sức sống, cố gắng chống cự nhịp tim cứ giáng xuống từng nhịp liên hồi. Cửa phòng sau khi Hân Vũ bỏ đi vẫn còn rộng mở, hắn chậm rãi bước đến, tay kéo cửa nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng không biết nửa mảnh hồn mình đã thơ thẩn nơi đâu.

Lúc quay người lại, đã thấy một bóng người áo trắng ngồi đủng đỉnh cạnh bên giường, Phong nhướng mày, thoáng chốc lấy lại trấn tĩnh: “Hải Kỳ tiên nhân, chẳng hay người đến phòng tôi lúc này có chuyện gì?”

Hải Kỳ nheo mắt, mày phải nâng lên quá nửa so với mày trái. Y quan sát bốn bề một lúc, cẩn trọng đánh giá, rốt cuộc cũng lười giả vờ với Kỳ Phong, chỉ uể oải tựa người vào vách tường, nhàn nhạt nói: “Bên ngoài không có người. Cô ta đi rồi, không cần phải làm bộ làm tịch nữa.”

Nghe vậy, dáng vẻ như người mất hồn của Kỳ Phong mới hoàn toàn biết mất. Ánh mắt hắn hơi nâng lên, thấp thoáng chút thần sắc phức tạp.



LTG: Thật ra, ở chương này có một phân cảnh khiến tôi đắn đo rất lâu. Đó là lúc Kỳ Phong đi theo Quân Tuyết, Hân Vũ đến phòng anh ta.Lúc đầu, ý nghĩ trong tôi là Hân Vũ sẽ nảy sinh ý định muốn giết Phong. Bởi cô ấy yêu anh thật, nhưng trong nội tâm vẫn là một cô gái kiêu ngạo, thậm chí rất dứt khoác. Tôi nghĩ, với tính cách của Hân Vũ, việc nảy sinh ý nghĩ muốn giết kẻ phản bội mình cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên.

Tuy vậy, sau khi thăm dò ý kiến của người đọc, tôi lại nhận ra ý kiến này chẳng khả thi tí nào. Có lẽ trong cơn xúc động, tôi đã quên bén đi rằng Hân Vũ có thể kiêu ngạo, lạnh lẽo, nhưng sâu thẳm trong nội tâm cô ấy lại không phải là loại người tuyệt tình, huống chi cô lại yêu Kỳ Phong đến thế.

Vậy mà, tôi vẫn rất tiếc với ý định lúc ban đầu đó.

Có lẽ, trong nội tâm tôi vẫn có một bản ngã khác, bản ngã đó hy vọng Hân Vũ sẽ làm ra một chuyện chẳng ai ngờ đến như thế thật. Hoặc giả tôi hy vọng sẽ có một cảnh như thế để xua tan nỗi uất ức trong lòng tôi.

Ừ, có lẽ nghe hơi bạo lực thật, nhưng tiếc rằng đấy chỉ là mong muốn của bản tôi chứ chẳng phải của Hân Vũ…