Thì ra thím Yến vốntên là Hồ Yến Ny, là vợ cả của danh nhân nổi tiếng Thượng Quan Diên Nho, bởi vì con trai Thượng Quan Sùng Hàn hoang đường vô dụng, khiến bà cảm thấy xấu hổ vô cùng, mới có thể thương tâm muốn chết bỏ nhà trốn đi.
Đi lần này chính là hai năm, thỉnh thoảng bà mới gọi điện cho Nguyễn Phiêu Bình nói mình vẫn ổn, khi biết Thượng Quan Sùng Hàn tên này vẫn khôngngừng phá của tuyệt không chú ý đến sự sống chết của bà, vẫn không cóchí tiến thủ, đắm mình, bà nản lòng thoái chí, đã sớm coi nhà trọ MaTước chính là nhà của mình, không muốn trở về tính toán.
Hai nămnay bà không ngừng thương tâm, dẫn tới bị chứng bệnh đau thắt tim, mặcdù bác sĩ thường xuyên khuyến cáo bà, không nên để những nỗi buồn phiền ở trong lòng, nhưng mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác so với con mìnhcòn hiểu chuyện hơn, thì tâm tình của bà liền buồn bực tới cực điểm.
Nhờ có Thượng Quan Sùng Tự giới thiệu, thím Yến được bác sĩ tim mạch giỏinhất ở đây kiểm tra cẩn thận, Nguyễn Phiêu Bình đi cùng bà, Thượng QuanSùng Tự cùng Hách Nhạc Đế cũng vì vậy mà có thể ở chung một chỗ.
"Thực xấu hổ, mẹ tôi thân thể luôn luôn không tốt, vì phải dỗ dành bà đếnbệnh viện gặp bác sĩ, tôi cơ hồ đã đem tất cả tâm tư đặt ở việc trên, đã nói sẽ gọi điện thoại cho cô rồi lại thất tín, tôi thật sự xin lỗi." Đi tới vườn hoa nhỏ của bệnh viện, Thượng Quan Sùng Tự giải thích vì saomấy ngày qua lại im hơi lặng tiếng.
Hô, nguyên lai là bởi vìbệnh của mẹ anh, anh mới không có thời gian liên lạc với cô, hại cô cảtuần nay tinh thần không có tập trung được, cho rằng anh hứa gọi cho côchỉ là lời ứng phó mà thôi.
"Không sao ..., tôi cũng rất bận mà,những tiểu quỷ ở nhà trẻ kia, luôn khiến tôi phải đau đầu, về đến nhàchỉ muốn ngủ ngay, căn bản cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyệnkhác." Cô nói xong cũng giật mình, nói thế giống như từ sau bữa ăn tốidưới nến, cô cũng chưa từng nhớ tới anh, hai người liền giống như ngườixa lạ, như chưa bao giờ gặp mặt.
"Cô thật sự đã quên?" Thượng Quan Sùng Tự nghiêm túc hỏi.
Trời ạ! Câu hỏi này khiến cô không khỏi chột dạ cúi đầu, thật ra thì cô nhàn rỗi đến nỗi có thời gian đi đập muỗi còn ngồi phân biệt đâu là con đựccon cái, còn mỗi ngày ở đó lo sợ không đâu, nghĩ đến anh tại sao khônggọi điện cho cô; lại suy nghĩ muốn gọi điện cho anh, lại lo lắng anh chỉ là nói đùa, lo đông, lo tây, cả ngày tinh thần hoảng hốt.
"Tôi,tôi nói sợ anh lại cười." Đôi tay lo lắng xoa bóp, cô có nên hay khôngnói ra lời trong tim, để cho anh biết tấm lòng của cô?
"Sẽ không, tôi cũng không phải người dễ dàng bị chọc cười như vậy, cô hãy nói đi!"
"Thật ra thì. . . . . . Ngày đó sau khi ăn tối với anh cảm giác rất tốt, tôivẫn nhớ ở trong lòng." Cô không biết lời này có phải hay không gọi là tỏ tình, nhưng tâm trạng của cô giống như một con sóng lăn tăn, ở trongtim cô không ngừng rung động .
Nghe vậy, Thượng Quan Sùng Tự nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, khiến tầm mắt hai người đối diện nhau.
(mình xin phép đổi cách xưng hô từ bây giờ)
"Thật ra thì. . . . . . Ngày đó khi nghe em kể những câu chuyện cười kia tôicũng có cảm giác rất tốt, tôi vẫn nhớ ở trong lòng." Hắn nói lại câu của cô, chỉ sửa đi mấy chữ. Hắn muốn để cho cô biết, trong lòng của hắncũng có suy nghĩ giống như cô.
Nghe những lời này của anh, vốntrong lòng của cô, không khí trầm lắng nặng nề, như một đóa hoa sắp khôhéo, tất cả đều sống lại.
"Công việc cùng chuyện nhà, cơ hồ chiếm đoạt hơn nửa thời gian cuộc sống của anh, thời còn là học sinh vì việchọc, vì muốn có thành tích tốt, mọi người trong nhà tất cả đều kỳ vọngvào anh, không nói dối em, đối với phụ nữ, anh không có một chút hiểubiết nào, anh thậm chí đến bây giờ cũng không biết nên làm sao để mởmiệng nói cho em ba cái chữ kia!" Đôi tay để ở trong túi, anh như cóđiều suy nghĩ, chỉ là trên mặt vẫn mỉm cười.
Ba chữ? Là anh yêu em sao?
Không, không thể nào! Mới biết nhau không bao lâu, anh đã muốn tỏ tình sao?
Có phải hay không anh không có kinh nghiệm nên cho rằng cần phải nói bacái chữ kia, mới bày tỏ quyết tâm yêu một người? Chỉ là cô không vội a,tình cảm từ từ bồi dưỡng, cô không có cưỡng bách anh nhất định phải hứahẹn điều gì.
"Em nghĩ nếu anh muốn biết tâm ý của đối phương, anh vẫn nên nói ra ba chữ kia."
Hách Nhạc Đế luống cuống nghĩ một đằng nói một nẻo. Không phải chứ, ở vườnhoa nhỏ của bệnh viện? Nơi này không khí không tốt, ánh đèn không đẹp,bốn phía đều là những tiếng ho than thở bệnh hoạn, tỏ tình ở chỗ này cóphải hay không quá qua loa?
"Anh muốn nói với em là, là. . . . . ."
"Không biết em có tin lời anh hay không. . . . . ."
"Em cực kỳ ngọt!"
"Đây thực sự là cảm giác của anh ──" Sống lưng của cô thẳng đứng, hai mắt tỏa sáng, "Đợi chút, anh mới vừa nói cái gì?"
Nhìn phản ứng kịch liệt của cô, Thượng Quan Sùng Tự còn tưởng rằng mình phạm vào điều kiêng kỵ gì.
"Anh không biết phải ca ngợi phụ nữ như thế nào, ý của anh là dáng dấp củaem rất ngọt, vốn là anh muốn nói em dáng dấp rất đẹp, chỉ là cái từ nàyquá phổ biến cũng quá tục khí, hơn nữa khi em cười lên, thật rất giốngquả dâu tây bọc đường, không biết anh hình dung như vậy, có phải quáđáng quá hay không ?" Hắn chưa từng nghiêm túc đánh giá một cô gái, hắnsợ hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Uh, nguyên lai là muốn khen cô, hại cô hiểu lầm, còn tưởng rằng anh muốn nói i love you, hại cô cao hứng xuống.
Chỉ là, nói cô rất ngọt, cảm giác cũng khá tốt! Còn nói cô giống như quảdâu tây bọc đường, thật không biết anh học được ở đâu, trong phim thầntượng cũng không có những câu này.
Lúc này, điện thoại Thượng Quan Sùng Tự vang lên, là Nguyễn Phiêu Bình gọi tới.
Bà nói với hắn đã lâu không gặp mẹ lớn, có rất nhiều lời muốn tán gẫu, còn muốn đi chỗ khác ngồi một chút, muốn hai người bọn họ về trước.
"Mẹ anh gọi tới? Có hay không nói thím. . . . . . Không, kết quả kiểm tra của mẹ lớn anh có tốt hay không?"
"Bác sĩ nói tình hình của mẹ lớn coi như đã ổn định, trước mắt phương pháphữu hiệu nhất, chỉ có thể lấy thuốc khống chế. Tối nay, mẹ anh muốn cùng mẹ lớn ôn chuyện, hơn nữa ngàn giao phó, vạn dặn dò, muốn anh khoản đãi em thật tốt." Hắn nói xong rất thận trọng, "Mẹ anh còn nói, nếu khôngphải là em kéo mẹ lớn lại, nói không chừng hai chị em họ đến bây giờcũng còn không có biện pháp đoàn viên, em bây giờ là đại công thần, muốn anh vô luận như thế nào cũng phải báo đáp em."
"Cảm ơn em?" Hách Nhạc Đế rất ngạc nhiên.
"Không sai, cho nên lúc này, anh trân trọng muốn mời Hách Nhạc Đế tiểu thư,tối nay đến nhà hát quốc gia thưởng thức dàn nhạc giao hưởng Berlin biểu diễn, không biết có cái vinh hạnh này hay không?"
" Dàn nhạc giao hưởng Berlin?" Oa cô kêu lên một tiếng."Vé của buổi biểu diễn này cực kỳ khó mua, cũng cực kỳ đắt tiền!"
"Rất may mắn, anh vừa cặn có hai tấm vé quý, chỗ ngồi lại rất tốt." Hắn tìmtrong túi áo, lấy ra hai tấm vé víp. Vốn là muốn dẫn mẹ của hắn đithưởng thức, nhưng việc đời khó liệu, mẹ lớn xuất hiện, khiến mẹ vui vẻđến nỗi bỏ qua cơ hội quý giá như vậy.
Trái lại , lại tạo cơ hội cho hắn và cô ở bên nhau.
Hách Nhạc Đế vui vô cùng, không khỏi than thở ông trời đối cô quá tốt.
Từ khi vừa mới bắt đầu gặp nhau, càng về sau cơ hồ giống như là bị sétđánh trúng liên tục giành giải nhất, bởi vì thầy Cáp không rảnh, cho nên nhờ cô đưa thím Yến tới bệnh viện xem bệnh, tất cả quá trình, cũngkhiến cho cô cảm thấy "Duyên phận" thật là một điều bí ẩn của cuộc sống.
Trong nhà hát Quốc gia, đã không còn chỗ trống.
Có lẽ tìm được mẹ lớn thất lạc đã lâu đã giúp Thượng Quan Sùng Tự bỏ đimột khối đá lớn trong lòng, tâm tình của hắn tối nay có vẻ cực kỳ sángsủa.
"Hôm nay có khúc Haydn Symphony No 86 ' bản giao hưởng địnhmệnh’ và bản giao hưởng của Richard Strauss Heldenleben ‘cuộc đời củangười anh hùng’. . . . . ." Hắn giới thiệu cho Hách Nhạc Đế các tiết mục tối nay, lại phát hiện cô đang rất hứng thú, không ngừng ùa vào đámđông.
"Thật không nghĩ tới, Đài Loan tiêu chuẩn sống ngày càngcao, em không tin bọn họ nghe mà hiểu được." Vì nói quá lớn tiếng, khiến cho những người xung quanh đều quăng ánh mắt về phía cô.
Ngayvào lúc này, có hai vợ chồng trung niên từ trước mặt bọn họ đi qua, nghe cô nói lời này, bọn họ mặc dù chỉ có quan hệ sơ sơ với gia tộc ThượngQuan, thế nhưng bốn con mắt vẫn bắn thẳng tới đây, khiến cho Thượng Quan Sùng Tự cảm giác có áp lực.
"Thượng Quan tổng giám đốc, đã lâu không gặp, vị này là. . . . . ."
Thượng Quan Sùng Tự không e dè, cũng không để ý những lời cô vừa nói có thểhay không khiến hắn mất thể diện, cánh tay rất tự nhiên liền hướng trêneo của cô kéo đi.
"Họ là. . . . . ." Hách Nhạc Đế xấu hổ kêu lên.
Hắn hướng cô nháy mắt mấy cái, muốn cô đừng lên tiếng, cứ để cho hắn xửlý."Cô ấy là bạn gái của tôi, Nhạc Đế, vị này là Đổng Sự Trưởng của ngân hàng Thịnh Thái, vị có khí chất nữ sĩ bên cạnh này, là phu nhân củaông."
Thượng Quan Sùng Tự biểu hiện rất thong dong tự tại.
"Xin chào hai vị, tôi tên là Hách Nhạc Đế, rất nhiều người nhầm thành HáchNhạc Địch, may mà tôi không phải họ Tiền, bằng không tôi thật sự sợ ôngnội tôi đặt tên là Tiền Quỹ, tên này rất khó nghe, mọi người thấy cóphải hay không?"
Cô nói xong ba người kia cũng không có phản ứng lại.
Thượng Quan Sùng Tự cổ họng có chút khô ho nhẹ hai tiếng. Xem ra sau này hắncòn phải dạy cô nhiều rồi, trong một số trường hợp, không nên kể nhữngcâu chuyện cười vô vị như vậy .
"Ách. . . . . . Không buồn cười có đúng hay không? Vậy tôi sẽ kể tiếp một câu chuyện khác. . . . . ."
Thượng Quan Sùng Tự len lén lôi kéo áo của cô, ám hiệu cô dừng lại, đừng mở miệng nữa.
"Bàng Đổng Sự Trưởng, chúng tôi không phiền nhã hứng của hai người nữa !" Hắn vội vã cáo từ lôi cô đến chỗ ngồi, dặn dò nói: "Bọn họ đã có tuổi rồi,kể cái loại chuyện cười đó bọn họ nghe không hiểu đâu, về sau, nếu gặptrường hợp này, chỉ cần mỉm cười, gật đầu, nhiều lắm thì nói xin chào,như vậy là được rồi."
"Nhưng những phụ huynh của vườn trẻ tới đón con, đều muốn cùng em nói chuyện phiếm, có một lần tán gẫu thậm đã chíquên thời gian tan học. Có một lần, toàn bộ các bạn nhỏ trong vườn trẻđã về hết, cũng chỉ còn lại có em và vị phụ huynh kia, nếu không phải là con của họ nhắc nhở, bọn em cũng không biết đã hàn huyên lâu như vậy."
"Xem ra, công việc em làm bây giờ rất tốt, có rất nhiều người quý em sao?"Nói hay như vậy, lại cười ngọt ngào như vậy, không hấp dẫn người ta mớilà lạ.
"Vâng, cũng không tệ lắm á..., mọi người chỉ cần nhìnthấy em là liền vui vẻ, không giống như cô giáo ngoại tịch Mỹ Kỳ trongvườn trẻ, các bạn nhỏ đều không thích cùng cô ấy ở một chỗ, bởi vì ấy a. . . . . ." Hách Nhạc Đế suy nghĩ một chút, đây là cô đang đi nói xấungười ta rồi còn gì."Thôi, em vẫn không nên nói chuyện cô chơi thần công xếp gỗ ra, tránh cho. . . . . ."
"Thần công xếp gỗ?" Hắn nghe ra chữ mấu chốt.
"Nguy rồi!" Đã bảo không nói, tại sao lại lỡ lời rồi?
"Anh rất tò mò, em mau nói đi."
"Vậy anh đảm bảo sẽ không nói cho ai biết đi!" Nhất cử nhất động của cô đều không khác gì một đứa trẻ.
Thượng Quan Sùng Tự cũng theo cô chơi tiếp."Tất nhiên rồi!"
"Vậy chúng ta ngoắc ngoắc tay, còn phải đóng con dấu." Cô đưa ra ngón út, muốn anh thề.v
"Ở chỗ này?"
"Có cái gì không thể?" Không đợi anh đáp lại, cô đã bắt anh nâng ngón útlên ngoắc ngoắc, còn chủ động giúp anh đem tờ quảng cáo che đi, sau đóthần thần bí bí ghé vào lỗ tai anh nói: "Em nói cho anh biết, thần công xếp gỗ chính là cô ấy cầm miếng gỗ đồ chơi ném các bạn nhỏ, chỉ là côấy hơi mập, động tác rất chậm, mảng gỗ còn chưa có ném ra ngoài, ngườibạn nhỏ kia đã mau tránh ra rồi, cho nên cơ hội thành công của cô ấykhông tới 1%, ha ha ha!"
Chuyện này cũng không có gì đáng buồn cười, nhưng nhìn động tác, cử chỉ, điệu bộ của cô, cũng coi như thu hồi được giá vé rồi.
Đã rất lâu rồi hắn mới có cảm giác vui vẻ như vậy. Ở trên thương trường,hắn là năng lực trác tuyệt, là một tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao; ởnhà, hắn là bị cha mẹ ký thác kỳ vòng cao, là một người con ngoan; trong thế giới của hắn, giống như là một cái lồng sắt được chế tạo riêng chohắn, giam cầm cử động của hắn, chỉ có máu trong cơ thể là còn tự do hoạt động.
Chẳng bao lâu sau, máu của hắn như được tiêm thêm một loại sức sống mới, chỉ cần nghe tiếng cười của cô, tế bào toàn thân cũngnhảy lên, nhìn nét mặt của cô, lục phủ ngũ tạng cũng sống dậy, tim củahắn liền giống bị cô mang theo đám mây, giống như ở nóc tòa nhà cao nhất thế giới ngắm mây mù xung quanh, cô luôn khiến hắn vui vẻ, chỉ cần cócô ở bên người, không cần ngàn vạn ngôn ngữ, không cần kích tình xúcđộng, tâm tình giống như một con chim bồ câu trắng đang bay lên trờixanh vậy, niềm nở tự đắc như vậy .
Cùng cảm thấy như vậy, tronglòng Hách Nhạc Đế cũng cảm thấy có thể ở bên cạnh Thượng Quan Sùng Tự,tầm nhìn càng trở nên mở rộng hơn so với trước kia.
Có thể tớiđây nghe dàn nhạc giao hưởng Berlin, thật là khiến con người ta trở nênhưng phấn, còn có thể ngồi vào chỗ ngồi giá đến một hai vạn đồng, côcàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trước đây cô đã đượcnghe danh tiếng của ban nhạc giao hưởng này, lúc ấy cô đã rất muốn đếnthưởng thức, nhưng giá vé lại quá đắt nhất là lại chỗ ngồi tốt như vậy,cộng thêm tình cảnh của cô bây giờ, thanh liêm, túi trống trơn, tiền màcô vất vả dành dụm được cũng bị lừa sạch.
Cô cảm thấy mình thậtmay mắn hơn bao giờ hết, nhất là có thể cùng anh ngồi ở chỗ này, tronglòng không ngừng rung động. Cô thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn anh, mà anh cũng tủm tỉm nhìn lại, cái loại tâm hồn cùng trao đổi đó, khiến cholòng của cô sung sướng dư thừa .
Khi ban nhạc giao hưởng đã diễn được 1/3 thì cô cảm thấy tay phải của mình, có cái gì đó đụng vào.
Cô quay mặt qua, phát giác Thượng Quan Sùng Tự vội vàng rút tay về, sờ sờlỗ mũi, giống như đang rất chuyên tâm ở lắng nghe, một lát sau, đầu ngón tay út tay phải lại cảm thấy đã cảm giác có cái gì đó chạm vào, lúc này mới phát hiện ra anh đang sờ tay của cô..
Thiệt là, muốn nắm lấy tay của cô thì nắm đi, nhìn anh co quắp thành như vậy, lập tức trở lạivị trí cũ, giả vờ sờ sờ lỗ mũi, thanh thanh cổ họng, quả thật giống nhưlà người học nghề, thật không dám tưởng tượng đàn ông ưu tú như vậy, nói chuyện yêu đương lại giống như học sinh trung học một loại thanh thuần.
Người không biết chuyện, nhìn bề ngoài của anh, còn tưởng rằng anh là cao thủ tình trường. Chỉ là, nghĩ muốn nắm tay cô, cũng không biết phải làm như thế nào, lại có sức hấp dẫn mê người không nói ra được.
Khi anhlần thứ ba đem tay lặng lẽ đưa tới thì cô đổi khách làm chủ, đem tay của anh bắt được. Thượng Quan Sùng Tự cả kinh, phát hiện ra hành động buồncười của mình, không khỏi bật ra nụ cười, lấy ra sự kiên quyết của đànông, bàn tay nắm thật chặt, đem bàn tay ấm áp của cô ôm trọn ở tronglòng bàn tay. ( chẹp, mới gặp mặt có hai lần)
Đúng rồi, như vậy là được rồi!
Hách Nhạc Đế thầm ở trong lòng không ngừng ủng hộ anh cố gắng lên, anh càngchủ động, cô lại càng khẳng định mình ở trong lòng của anh có một tầmquan trọng nhất định.
Ánh trăng trên bầu trời như lưỡi liềm, gió đêm không ngừng thổi tới thật thoải mái.
Trải qua gần qua ba tiếng của buổi biểu diễn, Hách Nhạc Đế vẫn không cáchnào từ bỏ hứng thú, vẫn không ngừng lắc lư theo giai điệu.
Trong miệng cô vừa ngân nga giai điệu của bản nhạc "Cuộc đời của một người anh hùng ", một bên vừa đi vừa nhún nhảy .
"A a a a a a a . . . . . ." Cô ngâm nga theo nhịp, nhẹ nhàng múa.
"Cẩn thận một chút, em đi giày cao gót, như vậy chân rất dễ dàng bị trật ."Thật giống như một đứa bé, hắn không khỏi lắc đầu một cái.
"Thìra chỉ cần nghe bản hòa âm như vậy, lại có thể khiến lòng của tình trởnên sung sướng như vậy a! Ôi. . . . . ." Quả thật là một câu thành sấm,Thượng Quan Sùng Tự lời vừa mới dứt, chân Hách Nhạc Đế liền bị trẹo.
"Không phải đã nói với em đi giày cao gót không nên chạy nhảy như vậy, em xemem. . . . . ." Quan tâm lớn hơn chỉ trích, nhìn mặt cô nhíu lại vì đau,hắn không đành lòng trách móc nặng nề, liền đỡ cô đến một bên trên thềmđá ngồi xuống.
Mắt cá chân trắng như tuyết của cô đã bị sưng đỏ, nhưng cô cố cắn môi mình lại, không để cho mình đau kêu thành tiếng.
"Đau không? Anh xem vết thương cũng không nhẹ đâu." Hắn không dám quá thôlỗ, lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng chân của cô lên, cẩn thận xoa lấy.
"Không, không sao, cũng may, đợi chút, bên kia không nên đụng." Trong miệng nói cũng may, nhưng chân mày nhíu lên lại tiết lộ chân tướng.
Cô không muốn khiến cho anh lo lắng, sợ cô nói đau, anh sẽ lập tức gọi xe cứu thương.
Đến lúc đó, không mất mặt chết, chỉ bị trật mắt cá chân liền gọi xe cứu thương, không bị người ta cười chết mới là lạ.
"Có thể tự đi dược không?" Anh lại hỏi.
"Để, để em thử xem." Nhất định phải đi được, bằng không, anh sẽ càng lo lắng hơn.
Ai biết vừa đứng lên, một cỗ đau nhức từ mắt cá chân chạy đến đỉnh đầu, làm cô đứng không tới ba giây, lập tức lại ngồi xuống.
"Chờ thêm một chút nữa nha!" Mẹ ơi, đau quá đi mất!
Kết quả một phút. . . . . . Năm phút đồng hồ. . . . . . Mười phút đã qua ──
Mọi người tại cửa đại sảnh nhà hát Quốc Gia đều đã đi hết chỉ còn lại haiba người lao công đang thu dọn, lại nghe được Hách Nhạc Đế nói: "Có thể, chờ thêm chút nữa được không."
"Nếu chờ thêm chút nữa, thì trờiđã sáng rồi." Thượng Quan Sùng Tự đột nhiên ngồi xỗm trước mặt cô, lưngđưa về phía."Em lên đi."
"Lên làm gì?"
"Anh cõng em về! Nếu chờ thêm một chút nữa, anh nghĩ chúng ta có thể mua lều ở chỗ này đóng quân dã ngoại rồi."
"Anh muốn cõng em? !" Con ngươi tựa như bóng đèn Filip, sáng rực rỡ lên.
"Cái này thì có cái vấn đề gì, em cùng lắm cũng chỉ có 50 cân mà thôi." Chỉ nhìn qua, không biết có chính xác hay không.
"Thật quá đáng, em không có nặng như vậy, em chỉ có 49 cân rưỡi thôi." Nóiđến cân nặng, phụ nữ luôn luôn tính toán chi li, một hai lạng cũng phảichính xác.
" Được rồi 49 cân rưỡi, lên đây đi, không thành vấn đề."
Được Thượng Quan Sùng Tự ân cần thuyết phục, Hách Nhạc Đế không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh.
Cô cố hết sức trèo lên trên lưng hắn, mới giật mình lưng của anh lại rộng rãi như vậy, thật thoải mái.
Đợi khi tay cô quàng vào cổ anh, Thượng Quan Sùng Tự từ từ đứng thẳng lên.
Chỉ thấy anh giống như đang chịu một áp lực rất nặng.
"Anh, anh còn tốt đó chứ?" Trái tim đập thình thịch, có phải hay không gầnđây không biết tiết chế, thể trọng tăng lên cũng không biết.
"Em. . . . . . em có nói dối cân nặng không đó!"
"Thật rất nặng sao?" Trời ạ! Cô thề về sau Phan Đình có tìm cô đi ăn lẩu cay, cô nhất định chết cũng không đi.
Ai biết Thượng Quan Sùng Tự lập tức đổi sắc mặt nhẹ nhõm."Đùa em thôi, em nhẹ như yến."
Haz, thì ra vừa rồi cái vẻ mặt cật lực kia, tất cả đều là giả vờ!
Thật không nghĩ tới khối cọc gỗ này đã từ từ biết nói đùa, còn biết giỡn cônhư thế nào. Ha ha, đùa giỡn rất được, cô rất vui vì bị trêu ghẹo.
Anh chậm rãi bước đi, mặt của cô nhẹ nhàng dán lên lưng của anh, tay của cô xách lấy giày cao gót, thật là một cảnh tượng đẹp nha .
"Thượng Quan tiên sinh. . . . . ."
"Đợi chút, em gọi anh là Sùng Tự đi!" cách xưng hô kia khiến người nghe cảm thấy xa lạ, hắn nghe được cảm thấy không thoải mái.
"Sùng Tự? Hình như là hỏi người ta ‘ đang làm ’ công việc gì."
"Nhạc Đế, tên của anh mà em cũng có thể làm cho nó lạnh như thế, má ơi, emthật là không có chỗ nào không lạnh?" Hắn phát giác cô thật đi thi đốiđược, sức tưởng tượng phong phú, thật thích hợp đi với công việc dẫn dắt những bạn nhỏ kia.
Hắn cõng cô, cảm giác trên lưng đang gánh vác một cỗ ngọt ngào. Thật ra, lần đầu tiên gặp mặt thì hắn cảm thấy đượccô gái này cũng không tồi, suy nghĩ của cô giống như nữ chính trong Thủy Bình Kình Ngư, yêu Thiên Mã Hành Không, rất có ý thức làm việc, luônlạc quan yêu đời, là một người rất đặc biệt.
Mà phần đặc biệt này, khi lần thứ hai gặp mặt thì càng in sâu trong đầu của hắn.
Một ngày kia, thân thể và tâm của hắn đều mệt, anh trai thì lại gây sự,cộng thêm công việc không được thuận lợi, khiến cho lòng hắn không khỏimệt mỏi, nhưng hắn vẫn kiên trì đến nơi hẹn, không nghĩ người xuất hiệnthật sự là cô.
Cô sáng sủa, quét đi sầu lo của hắn; cô hoạt bát,đá đi mệt mỏi của hắn; cô kể chuyện cười rất lạnh rất lạnh, nhưng lạiđem tim của hắn hong được rất nóng rất nóng. Cô giống như thiên sứ, đemđi cuộc sống xám xịt lạnh như băng của hắn, giống như tiên nữ dùng sắcthái biểu cảm của mình, dẫn hắn đi vào cảnh giới vẻ đẹp của cô.
Mà thiên sứ đó giờ phút này đang ở trên lưng của hắn, om sòm kể những câuchuyện cười không buồn cười chút nào, nhưng từ trong miệng cô nói ra lại buồn cười như vậy, chỉ là, bỗng nhiên âm thanh dừng lại?
Hắnnghe thấy tiếng hít thở đều đều trên tai, cô giống như ở trong lòng mẹ,mút lấy ngón tay cái yên ổn mà ngủ. Hắn cõng cô đến trên xe, cẩn thậnđặt cô ngồi ở ghế trước, cài tốt dây an toàn, nhưng không nghĩ muốn đưacô trở về, cho dù hắn biết gọi cho mẹ lớn là có thể biết được chỗ ở củacô, nhưng trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một tâm tư riêng.
Cuối cùng lý trí đánh bại kích động, hắn lấy điện thoại của cô, lại không có người nhận, đang khi hắn vui vẻ chuẩn bị cắt điện thoại, đột nhiên,điện thoại lại thông rồi.
"Alo, mẹ lớn, mẹ còn chưa ngủ sao?"
Thanh âm thím Yến nghe rất vui vẻ, ân ân oán oán trong nhà, sau một hồi nói chuyện, lòng của bà đã nhẹ bớt được phần nào.
"Ta hiện tại đang cùng ở một chỗ với ba mẹ con." Nói xong, đột nhiên pháthiện cái gì, bà hỏi tiếp: "Nhạc Đế cùng ở một chỗ với con có phải haykhông, mẹ con nói với ta các con đi nghe nhạc, có phải hay không?"
"Vâng."
"Vậy làm phiền con đưa nó đến đây, ta với nó cùng nhau trở về."
Nghe xong câu này lòng hắn không khỏi như đưa đám, hắn cho tới bây giờ cũngchưa từng qua đêm với người phụ nữ nào, rất muốn tiến đến bước này, coinhư không làm ra cái gì, chỉ cần cảm thụ không khí ngọt ngào thôi cũngtốt, ai biết. . . . . . ai!
"Con biết rồi, con sẽ đưa cô ấy trở về."
Ấn xuống di động, nhìn Hách Nhạc Đế đang ngủ say trong xe, hắn không nhịnđược trên gương mặt mềm mại của cô hạ xuống, sau đó vội vàng đè nénxuống hormone phái nam quấy phá, lái xe đến nhà của cha mẹ mình.