Gặp Lại Sau Năm Năm - A Phì A

Chương 12




Edit by Mon

Cận Quan Quan quay lại cửa tiệm váy cưới với gương mặt tràn đầy tâm sự nặng nề, lời nói vừa nãy vẫn còn tồn đọng trong đầu cô.

Hoắc Mộ không phải là chồng của cô ấy mà chỉ là em họ thật sao?

"A a a!"Cận Quan Quan thấy mình sắp điên mất rồi, cô tức giận đến mức nắm lấy tóc, ngã lên bàn, nằm sấp xuống.

Chuyện gì đây?Nếu Hoắc Mộ đúng là em họ của cô ấy, đồng nghĩa với việc hai người họ không có kết hôn, hơn nữa cũng không phải quan hệ vợ chồng sắp cưới.

Hoắc Mộ vẫn còn độc thân sao?

Vậy có nghĩa là cô đã hiểu lầm?

Cận Quan Quan càng nghĩ càng thấy đau đầu, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Mà cô lại không thể hỏi một cách rõ ràng, bởi vì không ai trả lời cho cô.

Nhân viên trong tiệm chắc chắn cũng không biết, Tiểu Ngọc hẳn là thấy hai người họ ân ái, nên máu 'đẩy thuyền' nổi lên, mặc định họ là một cặp.

Không lẽ cô phải đi hỏi Hoắc Mộ?

Vừa nghĩ đến điều này cô đã mở Wechat, nhưng sau đó lại trầm tư, cô đã đưa Hoắc Mộ vào danh sách đen, sao có thể nhắn tin cho anh được?

Nếu cô trực tiếp nhắn tin, việc này cũng không đúng lắm.

Chính miệng cô bảo anh không được quấy rầy cô, cuối cùng cô lại là người quấy rầy anh.

Nếu vậy cô có khác nào đang tự vả đâu.

Cận Quan Quan nghĩ nghĩ, ngón tay lướt trên màn hình tìm Wechat lớp trưởng hồi năm ba cao trung của lớp cô.

Quan hệ giữa cậu ta và Hoắc Mộ cũng không tệ lắm, nên chắn là biết ít nhiều đi.

[Lớp trưởng, tôi muốn hỏi cậu một chút, mấy năm qua cậu có liên lạc với Hoắc Mộ không?Cậu ta bạn gái không?Đã kết hôn chưa?Những chuyện này cậu có biết không?]

Cô gửi Wechat, rồi thấp thỏm chờ đợi hồi âm.

Nửa giờ sau, người bên kia gửi lại: [Không biết, từ hồi tốt nghiệp tôi không liên lạc với Hoắc Mộ nữa, nghe nói cậu ta đi du học, sau khi đi cậu ta liền cắt đứt liên lạc với bạn học, cũng không biết hiện tại thế nào. Sao cậu còn hỏi tin tức của cậu ta, không phải định tái hợp đấy chứ?]

Cận Quan Quan nghe thế bỗng ngây ngốc, cô sao có thể tái hợp với anh ta?

Năm đó bị đá một lần còn chưa đủ à?

Cô thấy quá mất mặt, đành trả lời một câu có lệ: [Không phải, lúc nãy đang ngủ thì nằm mơ thấy một người, nghĩ nửa này mà không nhớ ra người đó là ai, tính tò mò nổi lên, cho nên tò mò hỏi vậy thôi.]

Lớp trưởng :...

Cận Quan Quan biết tính cách mình có chút tùy tiện, một khi tính tò mò nổi lên sẽ truy hỏi đến cùng, bây giờ mọi thứ còn quá mức mập mờ khiến cô cực kỳ không thoải mái.

Cô nhìn tờ quảng cáo trên bàn, bỗng nghĩ ra một ý tưởng, bắt đầu ghi một dòng chữ, gửi cho Hoắc Mộ: [Tin vui, tin vui, để mừng hai năm khai trương, cửa tiệm sẽ có ưu đãi đặt biệt! Nếu đặt ảnh cưới trong thời gian này sẽ được giảm giá 2000 nguyên!]

Sau khi gửi tin nhắn này đi, cô đợi vài phút, rồi gửi thêm một tin nữa: [Thật ngại quá, cửa tiệm tôi có ưu đãi, vừa rồi tôi không cẩn thận nên gửi nhầm cho anh luôn rồi. Bất quá, ưu đãi lần này rất lớn, nếu lần sau anh còn muốn kết hôn, có thể tìm đến cửa tiệm chúng tôi, vì anh là khách quen nên chúng tôi sẽ có mức giảm giá đặc biệt.]

Cận Quan Quan thấy bên kia chưa phản hồi cho cô, cảm thấy bản thân mình thật ngốc, chỉ vì muốn tìm đề tài để nói, cuối cùng lại thành ăn vạ.

Cô ngây ngốc một hồi, đột nhiên nghe tiếng chuông báo vang lên, sợ đến mức click mở ra xem: [Không cần, đời này tôi sẽ không kết hôn nữa, cô tự mình dùng đi.]

Cận Quan Quan:...

Cô muốn hỏi anh. người phụ nữ đó có phải vợ anh không?Anh kết hôn chưa?Hay vẫn còn độc thân?

Cô muốn hỏi Hoắc Mộ rất nhiều câu, chỉ kém không thể hỏi luôn cả lý lịch thân phận của anh.

Cận Quan Quan cảm thấy cô thật nực cười, tự hỏi liệu có nên từ bỏ không.

Trong lúc này, một tin nhắn mới bỗng hiện ra, người gửi là lớp trưởng: [Đúng rồi, Quan Quan, cậu hỏi tôi chuyện này mới làm tôi nhớ ra, năm đó Hoắc Mộ thi đậu trường đại học Thanh Đại nhưng cuối cùng cậu ta lại không nhập học? Tôi là giáo viên ở trường chúng ta, trước đây có gặp giáo viên chủ nhiệm lớp mình, nhắc đến chuyện của Hoắc Mộ thầy ấy còn cảm thấy tiếc hận.Kỳ thi đại học, Hoắc Mộ cùng toàn tỉnh tranh đua, nếu cậu ta nhập học, chắc chắn trường chúng ta cũng được vẻ vang không ít.]

Cận Quan Quan nghi hoặc, ngón tay nhấn bàn phím, hỏi: [Anh ta đậu Thanh Đại khi nào?Không phải anh ta đã chọn trường ở nước ngoài để đi du học, không có ý định đăng ký trường đại học trong nước sao?]

Bên kia lập tức gửi qua một icon biểu cảm nghi hoặc: [Không thể nào, lúc Hoắc Mộ điền nguyện vọng tôi có thấy qua, một khi đã nộp lên thì không thể sửa lại. Nguyện vọng đầu tiên của cậu ta là trường Thanh Đại, nguyện vọng hai là Hoa Khoa, giống hệt bảng nguyện vọng của cậu. Tôi lúc ấy còn trêu chọc cậu ta đang muốn cùng cậu có đôi có cặp. Thật sự tôi luôn nghĩ người cao lãnh như cậu ta sẽ không biết cười đâu, không ngờ cậu ấy lại cười rất vui vẻ.]

Cận Quan Quan nhìn tin nhắn này, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.

Năm đó, anh điền nguyện vọng giống hệt cô thật sao?

Không có khả năng, năm đó anh nói những lời ngạo mạn làm cô ghi hận nhiều năm như vậy, cô nhớ không lầm.

"Cận Quan Quan, đừng bất ngờ, tôi không nghĩ cô lại tin vào những lời nói dối của tôi đến vậy. Tôi sao có thể cùng cô vào đại học được? Tôi căn bản không có ý định vào trường đại học trong nước, nguyện vọng của chúng ta khác nhau hoàn toàn. Cô xem lại chỉ số thông minh giữa tôi và cô đi, tiền đồ của tôi sau này không thể để cho cô tùy tiện phá nát được. Trong nước không mang đến cho tôi cơ hội học tập đàng hoàng, nên tôi vẫn luôn chuẩn bị cho dự định xuất ngoại, trường bên kia cũng đã gửi thông báo cho tôi rồi. Tôi đã được thông qua, ngày mai tôi phải rời nước sang nước ngoài du học."

Cho dù anh nói lời tàn nhẫn, nhưng dựa vào lời của lớp trưởng, hai người họ rõ ràng chọn trường đại học y hệt nhau, vậy tại sao anh lại nói dối cô?

Cô muốn hỏi Hoắc Mộ rốt cuộc anh làm vậy là vì cái gì? Tại sao có rất nhiều điều không như những gì cô đã nghĩ?

Lời anh nói năm đó có phải thật hay không?

Cận Quan Quan phân vân do dự một hồi lâu, nhưng vẫn lựa chọn không hỏi, chỉ có thể xem như chưa có việc gì.

Cô không còn là Cận Quan Quan của năm xưa, thời gian trôi qua khiến cho tuổi của cô càng lớn, cũng càng nhát gan hơn, cô đã sớm qua cái tuổi thiếu niên điên cuồng, nồng nhiệt, không cảm thấy sợ hãi con người lạnh nhạt nghiêm túc kia.

Lúc này, sự can đảm trong cô như bị lắng đọng, không còn dũng cảm như xưa.

____

Hôm nay mình định up 3c do 2c sau có H, nhưng vừa edit chương này xong máy tính của tui đã đi đời nhà ma.Thôi mn đành đọc 1c này vậy(T_T)