Edit by Mon
Cận Quan Quan cứ thế bước ra ngoài trong khi không mặc quần lót.
Thời điểm cô ra khỏi phòng thử đồ, Hoắc Mộ và vị hôn thê đã rời đi.
Cô thầm nghĩ, rồi nhìn sang nhân viên trang điểm vẫn còn đang chìm trong sự hâm mộ, hỏi:
"Tiểu Ngọc, chắc em cũng biết ít nhiều về cặp tình nhân vừa nãy phải không? Anh ta tự tay mua áo cưới cho vị hôn thê, mặc âu phục đắt tiền, đã vậy còn chi trả cho cửa tiệm chúng ta một số tiền lớn. Anh ta là tổng tài thật sao?"
Cô nhớ Hoắc Mộ trước kia rất nghèo, đến mức quần jean của anh bị giặc nhiều đến bạc màu, bữa ăn cũng không được đầy đủ, tiền trong túi bao giờ cũng chỉ có mấy đồng. Không xa hoa như bây giờ, chắc hẳn trong thời gian xuất ngoại công việc của anh cũng thăng tiến không ít.
Cô nhân viên tên Tiểu Ngọc gật đầu, nói: "Đúng rồi, em có tìm hiểu qua, nghe nói anh ấy xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành công mở một công ty lớn, thậm chí còn rất có tiếng trong thành phố, hình như là kinh doanh về thiết bị điện tử. Mình không biết cụ thể anh ấy làm giàu như thế nào. Hơn nữa, nghe nói vị hôn thê của anh ấy cũng rất giàu, cũng là thiên kim tiểu thư của ông lớn nào đó, hai người họ đúng là rất xứng đôi, môn đăng hộ đối."
Môn đăng hộ đối cái gì chứ?
Phải là thiên kim tiểu thư thì mới xứng đôi với anh ta ư?
Nhà cô cũng có rất nhiều tiền, nhưng cũng bị anh ta đá phăng đấy thôi.
Cận Quan Quan không hề hứng thú với chuyện của hai người họ, hạ thân cô còn ướt dầm dề, cô không quen cảm giác trống trải không có gì che đậy, cho nên Cận Quan Quan nhanh chóng về nhà.
Nhà của Cận Quan Quan ở một tiểu khu cao cấp tại trung tâm thành phố, trước đây bố mẹ và cô sống cùng nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học cô quyết định tìm một ngôi nhà để ở riêng, với lý do tự xây dựng sự nghiệp. Tuy nhiên, cô thì làm gì có tiền, ngôi nhà cô đang ở là bố mẹ cô mua cho, họ nói rằng nó là của hồi môn sau này của cô.
Cận Quan Quan cảm thấy làm người giàu thật tốt.
Cô mở cửa, đổ một ít thức ăn cho mèo vào bát. Bé mèo tên là Mộ Tư, thuộc giống mèo anh lông ngắn. Cô thấy ở nhà một mình quá cô đơn, cho nên quyết định nuôi một con mèo và cùng nó đắm chìm trong cách sống lười biếng của cô.
Dần dần, cô trở nên béo lên, bụng dần dần tích tụ mỡ, mà bé mèo cũng béo theo chủ, thân hình tròn vo như bánh bao.
Trong khi mèo đang ăn, cô vuốt ve đầu của nó, nghĩ một lúc rồi nói: "Mộ Tư, Hoắc Mộ đã trở lại, người ba vô trách nhiệm trong truyền thuyết của con đã quay về rồi đấy. Ba con muốn kết hôn, mami cho rằng mình đã quên anh ta từ lâu, nhưng thật ra mami không thể quên được. Vợ sắp cưới của ba con rất xinh đẹp. Không nói đến việc mami có xinh đẹp hay không, nhưng chắc chắn mami không ôn nhu, nhã nhặn như cô ấy."
Cô nói xong, liền nghĩ đến chuyện Hoắc Mộ thường hay quát mắng cô: "Cận Quan Quan, cô có thể câm miệng được không? Thật là phiền phức, cô là quạ đen hay sao?"
Cận Quan Quan đem hết nỗi uất ức trong lòng nói ra, tâm sự một hồi, nhưng không thấy bé mèo đáp lại mà chỉ lo ăn, vì thế cô giành lấy bát ăn nhỏ, nói: "Con béo quá rồi, đừng ăn nhiều như vậy, giảm béo đi!"
Mèo: "..." meo meo meo???
...
Tâm trạng Cận Quan Quan vẫn luôn trong trạng thái sa sút cho đến tối, sau khi ăn cơm xong, cô tắm rửa, nằm dài trên giường, vươn tay cầm lấy Ipad xem phim truyền hình giết thời gian.
Đúng lúc tiếng chuông thông báo đột nhiên vang lên, cô cầm điện thoại thì thấy có người gửi lời mời kết bạn cho cô, ảnh đại diện là hình trắng đen kẻ sọc, nickname chỉ có một chữ H.