Gặp Lại Sau Năm Năm - A Phì A

Chương 52




Hoắc Mộ nghe cô nói thế ngón tay hơi khựng một chút, sau đó lại chậm rãi lau đi nước mắt cô, dịu dàng dỗ: “Cho anh một lý do tại sao em muốn chia tay? Nếu không hợp lý anh sẽ không đồng ý.”

Cận Quan Quan khóc càng thương tâm, gương mặt thấm đẫm nước mắt. Cô không hề giữ hình tượng trước mặt Hoắc Mộ, nước mắt nước mũi chảy ra giàn giụa.

Cô nói: “Anh còn hỏi tại sao muốn chia tay, anh không biết sao? Em xin lỗi, là em đã hại anh, chính em đã hủy hoại tiền đồ của anh. Nếu năm đó em không đi tìm anh, anh sẽ không giết ông ta và cũng không chịu án tù giam. Tất cả là tại em. Hoắc Mộ, em xin lỗi, hu hu, em không muốn vậy đâu.”

Cận Quan Quan vừa khóc, thân thể thì run run, đôi lúc lại ho khan vài tiếng, ngữ điệu nghẹn ngào. Trông thật sự rất đáng yêu.

Hoắc Mộ không ngại cô bẩn, giơ tay lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi, trực tiếp phản bác: “Lý do này không hợp lệ nên anh không chia tay. Hơn nữa em có rất nhiều cách để đền bù cho anh, chẳng hạn như cùng anh kết hôn, sau đó sinh con cho anh. Em không thấy cách này tốt hơn sao?”

“Chuyện năm đó anh cũng có lỗi với em, nếu anh không cố chấp ở bên em, nếu anh không có gia đình tồi tệ như vậy, em sẽ không phải chịu khổ. Em mới là người bị hại, cũng là người đau khổ nhất, cho nên đừng khóc được không?”

Cận Quan Quan duỗi tay ôm lấy anh, khóc đến chết đi sống lại:

“Hoắc Mộ, em xin lỗi. Em không muốn chia tay, chỉ muốn ở cạnh anh, kết hôn với anh, rồi sinh con. Em không muốn bỏ lỡ anh lần nữa. Anh là của em, cả đời này là của em.”

Hoắc Mộ vui mừng, nở nụ cười ôn nhu vuốt tóc cô, nói một câu: “Được.”



Trước ngày Hoắc Mộ đồng ý lời tỏ tình với Cận Quan Quan, hai người đã cãi nhau một trận.

Kể từ lần Hoắc Mộ cõng Cận Quan Quan về nhà, quan hệ giữa hai người dần hòa hảo. Cô bắt đầu vui sướng theo đuổi Hoắc Mộ lần nữa.

Còn chơi trò ‘nghé con không sợ cọp’ đi tìm giáo viên chủ nhiệm xin đổi lại chỗ ngồi cũ với lý do phải ngồi cùng Hoắc Mộ cô mới học được.

Cô giáo chủ nhiệm và mẹ Cận cũng coi như quen biết, nghe Cận Quan Quan xin liền đồng ý cho cô về chỗ cũ.

Thư Lâm tuy không muốn nhưng không có cách nào, đành không cam lòng rời đi.

Cận Quan Quan được về chỗ cũ, cô càng vui vui vẻ vẻ cùng Hoắc Mộ đi học.

Hôm nay Ôn Chính lại đến tìm Cận Quan Quan, quan hệ gia đình giữa hai bên khá tốt. Cận Quan Quan không tỏ ra kiên dè với cậu ta là vì mẹ hai người là bạn thân. Tuy nhiên, sau vài lần thân cận, cô nhận ra cậu ta có chút thích mình, nhưng vẫn không phá vỡ tầng giấy mỏng, chỉ là ngày nào cũng đến tìm cô.

Cận Quan Quan thấy hai người thật sự không ổn, cô đã có người mình thích, nên quyết định giải thích cho rõ ràng: “Ôn Chính, từ nay cậu đừng đến tìm mình nữa. Tuy chúng ta quen biết, nhưng không thân đến mức đó. ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, cậu đến tìm mình, người khác sẽ nói lung tung. Mình cũng thích một người, nếu để cậu ấy thấy thì không ổn.”

Ôn Chính cười nói: “Vậy được rồi, sau này tôi sẽ không đến tìm cậu. Đáng tiếc tôi chưa kịp ra tay đã thất bại. Tôi cam đoan sẽ không dây dưa với cậu, nhưng tôi có thể ôm cậu một chút được không?”

Cận Quan Quan vừa định mở miệng cự tuyệt, nhưng không đợi cho cô nói, cậu ta đã ôm chầm lấy cô.

Chờ đến khi Ôn Chính buông tay, cô cảm giác có một cổ khí lạnh thường trực sau lưng mình, nên xoay người xem xét.

Không biết Hoắc Mộ đã xuất hiện đằng sau hai người từ lúc nào. Lúc này, cả ba đang đứng ở hành lang, ba người nhìn nhau khiến không khí dần rơi vào xấu hổ.

Cận Quan Quan sợ hãi nhìn anh, biết là anh đã hiểu lầm, cho nên muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng đối phương đã sớm đi xa, căn bản không muốn nghe cô nói.

Hoắc Mộ không để ý đến cô cả ngày hôm nay, bất kể cô nói gì anh cũng không thèm đáp lời, cả người tỏa ra khí lạnh vô cùng đáng sợ.

Đến buổi chiều tan học, cô vội chạy theo Hoắc Mộ.

Hoắc Mộ đang giận cô bắt cá hai tay, thấy cô tự dâng tới cửa, liền rống lên: “Cận Quan Quan, sau này đừng tìm tôi, tôi không muốn làm lốp xe dự phòng gì đó của cô. Tôi không có thời gian cùng cô chơi trò bắt cá hai tay.”

Cận Quan Quan đột nhiên bị anh mắng một tràng như vậy, cảm thấy ủy khuất vô cùng, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, nói: “Không phải, cậu hiểu lầm rồi. Mình không có xem cậu là lốp xe dự phòng. Mình thích cậu nên mới theo đuổi cậu, mình không có bắt cá hai tay. Chuyện sáng nay là do cậu hiểu lầm. Mình cùng cậu ta không có gì hết.”

Nét mặt Hoắc Mộ biến sắc, không nhận thức được lời nói của mình có bao nhiêu nhẫn tâm: “Nữ sinh các người ai cũng vậy hết sao? Đã bắt cá hai tay còn ăn nói đứng đắn. Hai người đã ôm nhau mà còn nói không có quan hệ gì. Cô vừa theo đuổi tôi vừa kết giao với người khác. Đây mà là thích sao? Tình cảm của cô thật rẻ mạt, chỉ cần là đàn ông thì cô thích ngay.”

Không biết có phải lòng tự trọng bị anh vũ nhục hay không, đáy lòng cô cực kỳ đau buồn, không khống chế được khóc nấc lên: “Sao cậu nói mình kiểu đó? Mình thích cậu, nỗ lực theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu chỉ vì hiểu lầm chuyện sáng nay mà kết luận mình là loại phụ nữ đó. Hoắc Mộ! Đồ hỗn đản.”