Editor: Y.
Beta: Sn.
1.
Chuyến đi trải nghiệm tháng Sáu năm nay được quyết định đột xuất.
Dư Nhiễm hoàn thành xong một dự án, tranh thủ lúc xe buýt đỗ bến để đặt vé giường nằm. Về nhà, cậu vội vã lấy quần áo để thay, mang theo dụng cụ vẽ đơn giản và chiếc ghế nhỏ, nhét vừa một ba lô, rồi ra cửa đi thẳng đến ga tàu.
Dư Nhiễm không theo học ngành mỹ thuật, mặc dù từ nhỏ cậu đã bộc lộ khả năng hội họa xuất chúng. Cậu vốn hiền lành, ngoan ngoãn, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, sau nỗ lực thuyết phục của bố mẹ đã thành công làm cậu theo học ngành thiết kế sau khi thi đại học.
Sau khi tốt nghiệp, Dư Nhiễm cùng bạn cùng phòng thành lập một xưởng vẽ, qua vài năm hoạt động đã có quy mô nhỏ.
Dư Nhiễm vốn dĩ là người không coi trọng vật chất, nên mặc dù không đạt được nhiều thành công rực rỡ, cậu vẫn có đủ tiền dư dả để dành toàn bộ thời gian cho bản thân, sống với những mình muốn theo đuổi.
Giống như bây giờ, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể lên đường đến một thành phố khác với tư cách là "Họa sĩ Dư Nhiễm".
Dư Nhiễm đi chuyến tàu 6 giờ sáng mai, cậu chọn ngủ tạm một đêm tại ga tàu. Vài năm trước khi xưởng vừa mới mở, Dư Nhiễm bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, vì vậy cậu đã quen với việc ngủ qua đêm ở các ga tàu và sân bay.
Để hoàn thành dự án gần đây nhất, Dư Nhiễm đã thức trắng đêm ở công ty suốt một tuần, trước đó cậu đã gửi chú mèo về nhà cho mẹ chăm sóc, bây giờ trở về nhà riêng không có bất kỳ sinh vật sống nào ở đây.
Dư Nhiễm vốn không thích cô đơn, hôm nay sau khi hoàn thành công việc một cách suôn sẻ, thành phố Tây An bỗng đổ mưa vào chiều tối. Hít vào bầu không khí ẩm ướt, cậu bỗng không muốn đối mặt với căn nhà trống trải.
Cậu muốn đi ngắm biển. - wattpad: pod1803
Dư Nhiễm nằm tựa lưng trên giường, đặt quyển sổ vẽ dở dang sang một bên, vuốt ve ngón trỏ, dõi theo đoàn tàu rời khỏi từng ga, bỗng nhiên nhớ lại một lần thực tập mỹ thuật toàn khoa hồi đại học, hình như cũng đến Thanh Đảo.
2.
Dư Nhiễm chọn một nhà nghỉ trên núi, được cải tạo từ một công trình kiến trúc cổ cấp tỉnh, do đó cơ sở vật chất không được tốt lắm, nhưng cậu cũng không quá quan trọng, vì phần lớn thời gian cậu đều đi chơi bên ngoài.
Nhà nghỉ này ít người, ánh sáng và thông gió không tốt, đèn hành lang tối, khi đi lại có mùi ẩm mốc, mục nát.
Trên hành lang treo rất nhiều tranh, đều sử dụng gam màu tối trầm và phóng đại, tạo nên một tổng thể vô cùng u ám. Dư Nhiễm lại vô cùng thích, cầm điện thoại chụp mãi không thôi, hối hận vô cùng vì đã quên mang theo máy ảnh.
Dư Nhiễm đi xuống lầu khi đã là rạng sáng. Cậu tự quét mã, lấy trong tủ lạnh một chai nước suối, định ngồi trong phòng khách nhỏ một lát rồi mới lên lầu nghỉ ngơi.
Do ánh sáng hơi yếu, lúc quay người bước vào phòng khách nhỏ, Dư Nhiễm mới nhìn thấy trên ghế sofa có người đang ngồi. Cậu tiến đến gần mới phát hiện người đó đã ngủ thiếp đi.
Người đàn ông trước mặt có vẻ ngoài thanh tú, hay gọi là thanh niên nhỉ?
Dư Nhiễm hơi băn khoăn, tạm gọi là thanh niên vậy, nhìn kỹ thì có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, trên mặt có trang điểm, nhưng vì dính nước nên hơi phai đi.
Dư Nhiễm nhìn chăm chú vào thanh niên một hồi lâu, càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra gặp ở đâu.
Dư Nhiễm cười nhạt một tiếng, bỏ qua suy nghĩ ấy, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với thanh niên, mở nắp chai nước trong tay.
Mở nắp chai nước khoáng, Dư Nhiễm bỗng sực nhớ —
Đây là Thu Thừa Án. - wattpad: pod1803
Công việc của Dư Nhiễm đôi khi đụng chạm đến mảng thiết kế cho phim ảnh, nên cậu cũng có dịp gặp gỡ các diễn viên. Cậu từng gặp Thu Thừa Án cách đây khá lâu.
Cậu khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ: Thu Thừa Án rõ ràng không hòa hợp với nơi đây, nhưng điều đó không ngăn cản Dư Nhiễm cảm thấy hắn rất đẹp trai, xinh đẹp và tinh tế như một bức tranh.
Trên tường, chiếc tivi treo cao vẫn đang phát sóng bản tin buổi tối, âm lượng được cố tình chỉnh nhỏ, ánh đèn trên đầu u ám, tạo nên một chút dịu dàng cho vẻ ngoài và khí chất lạnh lùng của Thu Thừa Án.
Dư Nhiễm im lặng một lúc, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, vẫn chụp lại cảnh tượng này, đồng thời một lần nữa dặn lòng mình, lần sau nhất định phải nhớ mang theo máy ảnh.
Dư Nhiễm quyết định đợi ở đây cho đến khi Thu Thừa Án tỉnh dậy, hỏi hắn xem có thể cho phép mình giữ lại những bức ảnh vừa chụp hay không.
Bên cạnh chiếc ghế sofa nơi Thu Thừa Án đang ngồi có một chiếc lồng lớn, bên trong nhốt một chú mèo Nga màu xanh lam. Dư Nhiễm đợi lâu quá, đâm ra chán, bèn tiến đến gần ngó vào.
Dư Nhiễm nhìn chằm chằm vào chú mèo nãy giờ, quyết định phớt lờ dòng chữ "Mèo nhát, không được vuốt, cẩn thận bị cào" trên lồng, đưa tay ra định vuốt ve. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp thực hiện hành động tiếp theo, tay cậu đã bị ai đó nắm chặt.
"Đừng vuốt, con mèo này dữ lắm."
Dư Nhiễm giật mình, bị bức tranh "sống động" bên cạnh làm cho lóa mắt, nhất thời sững sờ, chỉ cảm nhận được bàn tay nắm lấy tay mình đeo rất nhiều nhẫn, cấn đến mức hơi ngứa.
Dư Nhiễm lấy lại bình tĩnh, ngượng ngùng đáp lại một câu cảm ơn gượng gạo.
Thu Thừa Án buông tay Dư Nhiễm, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Dư Nhiễm không rời.
Dư Nhiễm có chút xấu hổ, rụt rè lên tiếng hỏi Thu Thừa Án: "Chắc là em cũng ở đây nhỉ?"
Thu Thừa Án gật đầu, vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt luôn nhìn Dư Nhiễm với vẻ khó gần.
Dư Nhiễm hiểu rõ mình không nhạy bén trong chuyện tình cảm. Cậu không thể khẳng định biểu hiện của Thu Thừa Án có ẩn chứa sự thù địch hay không, vì vậy cậu chọn cách im lặng, không hỏi Thu Thừa Án xem có thể giữ lại những bức ảnh vừa chụp không, mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Đã muộn rồi, anh lên lầu ngủ trước đây."
Thu Thừa Án nghe vậy liền khẽ nhíu mày, gật đầu.
Dư Nhiễm vừa đi được hai bước thì nghe thấy Thu Thừa Án gọi cậu: "Anh ở phòng nào?"
Dư Nhiễm cảm thấy hơi khó chịu, không muốn trả lời, nhưng nhớ đến những bức ảnh mình đã chụp Thu Thừa Án mà không xin phép, bèn quay lại nói số phòng, rồi thêm một câu chúc ngủ ngon.
Xong xuôi việc vệ sinh cá nhân chuẩn bị tắt đèn ngủ, Dư Nhiễm bỗng nghe thấy tiếng mở cửa vang vọng từ căn phòng bên cạnh.
3.
Mèo nhỏ thức giấc.
Dư Nhiễm ngồi trên sofa, ăn cháo loãng, có chút không quen, vừa ăn vừa nhìn ông chủ đang trêu mèo nhỏ trong lồng một cách uể oải.
Ông chủ nói với Dư Nhiễm rằng đây là lần đầu tiên ông thấy mèo nhỏ thức dậy sớm như vậy, có vẻ như nó rất thích cậu.
Dư Nhiễm để bát cháo xuống, mỉm cười, nhìn mèo con đang quay đầu vươn móng vuốt về phía mình, ông chủ vỗ đầu mèo con, bảo nó ngoan ngoãn, đừng cào người, rồi đưa nó cho Dư Nhiễm ôm.
Dư Nhiễm đang chơi đùa vui vẻ với chú mèo, bỗng từ hành lang phòng khách có người khác bước ra. Ông chủ ở quầy lễ tân gọi lớn: "Chàng trai trẻ, chào buổi sáng!"
Dư Nhiễm nghe thấy tiếng gọi, ngước mắt nhìn lên.
"Chào buổi sáng." Khi không nói chuyện, Thu Thừa Án trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lúc này trả lời người khác, lại khiến Dư Nhiễm cảm thấy rất ngoan ngoãn.
Thanh niên ngồi xuống đối diện Dư Nhiễm, chào hỏi: "Anh ơi, chào anh!"
"Chào em." Dư Nhiễm không thể kìm nén được nụ cười, thầm nghĩ: "Đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn."
4.
Bầu trời hôm nay ảm đạm, Dư Nhiễm mở chiếc ghế xếp ở một góc quảng trường trước nhà thờ, lấy bút chì ra vẽ một cách đầy tiếc nuối. Hôm nay, chỉ có thể vẽ một bức tranh gam màu xám.
Mặc dù trời không đẹp nhưng quảng trường vẫn đông nghịt người.
Đối diện quảng trường nhà thờ Saint - Niel là cửa hàng chụp ảnh cưới, vì vậy quảng trường có thể bắt gặp những cặp đôi mới cưới mặc váy cưới đi chụp ảnh ở khắp mọi nơi, những đoàn du lịch lặp đi lặp lại những lời thuyết minh mà Dư Nhiễm có thể thuộc lòng, thỉnh thoảng có vài người vây quanh cậu vẽ tranh, khen cậu vẽ đẹp.
Dư Nhiễm lúc này lại cảm thấy mọi thứ đều rất tốt đẹp. Mọi người qua lại, lướt qua tầm mắt cậu, cậu vẽ bức tranh này, có sự kết nối với nơi đây, rồi sẽ có một ngày, một ngày không xa, cậu có thể lặng lẽ nói lời tạm biệt nơi này.
Một cô bé đi đến gần nhìn rất lâu, cô bé mới chỉ tám chín tuổi, líu lo hỏi anh trai vẽ gì vậy?
Dư Nhiễm mỉm cười định đáp lời, nhưng bỗng nhìn thấy dưới gốc cây khô cách xa không xa có một người đang ngồi.
Khí chất của Thu Thừa Án rất đặc biệt, Dư Nhiễm trong đám đông lập tức nhìn thấy hắn, còn có đôi mắt nhìn thẳng qua vành mũ thấp xuống của hắn, ánh mắt sắc sảo, Dư Nhiễm chỉ va chạm một lần mà cảm thấy như bị bỏng.
"Em ngồi đây bao lâu rồi?" - wattpad: pod1803
Dư Nhiễm dọn dẹp đồ đạc xong, đi đến chỗ Thu Thừa Án hỏi. Thật ra, cậu muốn hỏi Thu Thừa Án câu khác, tại sao một ngôi sao nổi tiếng như hắn lại rảnh rỗi đến vậy? Ngay cả khi nghỉ phép, việc ở đây xem cậu vẽ tranh cũng không phải là lựa chọn thú vị gì.
Thu Thừa Án nói mới vừa ngồi xuống được một lúc, thấy Dư Nhiễm bước đi, liền đi theo và hỏi: "Anh định đi đâu vậy?"
Dư Nhiễm muốn đi ngắm biển.
Nhưng Dư Nhiễm có chút chần chừ không nói, dự định sẽ đi một mình.
Lời từ chối đã đến bên miệng, Dư Nhiễm lại nói: "Đi dạo vòng quanh biển một chút, cùng đi không?"
"Được thôi." Thu Thừa Án lộ rõ vẻ vui mừng.
5.
Con đường đến bến du thuyền ven biển toàn là dốc, đường sá phức tạp.
Mặc dù đã bật định vị, Dư Nhiễm vẫn không thể đi đúng hướng, dọc đường phải hỏi đường mấy lần, nhưng đều được những du khách khác cho biết họ cũng đang đi du lịch, khiến Dư Nhiễm dở khóc dở cười.
Nhiều lần Thu Thừa Án bị thu hút bởi những quán bia tươi ven đường, đến khi Dư Nhiễm hỏi hắn có muốn uống không, Thu Thừa Án lại lắc đầu lia lịa.
Dư Nhiễm không giỏi uống bia, chỉ uống được một chai, vì vậy khi thấy Thu Thừa Án lắc đầu, cậu cũng không nói gì nữa.
Hai người đi qua khu mua sắm ngầm dưới lòng đất.
Dư Nhiễm không chút khách khí vơ vét mọi thứ: nào là ốc biển được bày bán từng mớ, nào là bia La Sơn xếp hàng trong tủ lạnh, nào là đủ loại hải sản khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Khi hai người bước ra ngoài, Dư Nhiễm nhìn Thu Thừa Án đang ăn ngon miệng bên cạnh, cảm thấy vô cùng may mắn vì tối qua khi lướt web tìm kiếm thông tin về Thu Thừa Án, cậu đã nhớ ra rằng hắn không ăn được cay.
Buổi chiều, mặt trời ló rạng, bờ biển tấp nập người.
Thu Thừa Án chỉ vào bảng hiệu lặn biển hỏi Dư Nhiễm có muốn thử không, Dư Nhiễm lắc đầu kéo Thu Thừa Án ra khỏi màn chào hàng của các bác lớn tuổi.
Vòng tay qua vai Thu Thừa Án, Dư Nhiễm với giọng điệu anh trai quan tâm em trai nói rằng lặn biển ở Thanh Hải không xứng đáng, muốn lặn ít nhất cũng phải đi đảo Hải Nam, lại sợ Thu Thừa Án không vui nên nói thêm: "Sau này đi vùng nhiệt đới rồi anh sẽ đi lặn cùng em."
Thu Thừa Án từ khi bị Dư Nhiễm kéo đi cả người đều cứng đơ, nghe đến câu này mới nghiến răng nói một chữ "Được".
Dư Nhiễm giật mình, thầm nghĩ hay là thằng bé giận cậu rồi?
6.
Hai người thong thả bước trên cầu, ngắm gió biển trong một thời gian dài. Khi đến bến du thuyền ở đầu cầu, thật không may, thuyền đã rời bến, họ trở thành du khách đầu tiên đến bến nhưng lại không được lên du thuyền.
Dư Nhiễm cảm thấy rất tiếc, nhưng cũng đành chịu.
Quay đầu lại tìm Thu Thừa Án, cầu gỗ chen chúc người, nhưng Dư Nhiễm chỉ lướt mắt một cái đã nhìn thấy Thu Thừa Án.
Thu Thừa Án dựa vào lan can sắt, gió trên cầu rất lớn. Hắn cởi mũ, nhìn về phía Dư Nhiễm, gió thổi bay mái tóc trước trán, đôi mắt lộ ra sau khẩu trang cong thành một đường tuyệt đẹp.
Dư Nhiễm cũng cười, nhìn Thu Thừa Án bước về phía mình.
Mặc dù khoảng cách khá xa và tiếng sóng rất lớn, nhưng Dư Nhiễm biết Thu Thừa Án đang gọi mình.
Anh.
Dư Nhiễm cảm nhận được âm thanh ồn ào náo nhiệt bao trùm lấy mình, đó đều là do Thu Thừa Án mang đến.
=========