Gặp Quân Thời Khắc

Gặp Quân Thời Khắc - Chương 39




Lúc Hứa Ước trở lại yến hội, trợ lý bên trong đã xoay chuyển bốn, năm vòng -- thật vất vả mới tìm thấy ông chủ, vội vã chạy tới.



"Lục Thù Đồng đâu?" Hứa Ước hỏi.



"15 phút trước Lý San rời hội trường, Lục thiếu cũng theo sau cô ta" Trợ lý nhìn bốn phía, khom lưng thấp giọng nói bên tai ông chủ.



Hứa Ước ra hiệu anh đẩy mình đến nơi kín đáo, lại hỏi: "Bọn họ hàn huyên cái gì anh nghe nghe được chứ?"



"Có" Trợ lý giải quyết xong những khách mời đáng ghét nọ, bắt gặp ông chủ đang cùng Lý Tuân Ngọc trò chuyện, liền qua bên Lục thiếu nghe trộm, "Lý San hình như bởi vì gần đây sự nghiệp xuống dốc, tổn thất không ít sản nghiệp nên muốn lôi kéo Lục thiếu, hi vọng cậu ấy hợp tác với mình lấy lại quyền lực. Cô ta ngoại trừ trả thù lao hằng năm còn tự nguyện dâng hiến 25% tổng thu nhập."



Hứa Ước nhíu mày: "Hào phóng như vậy? Còn nói gì nữa?"



"Không rõ ràng lắm, họ cố ý tránh người khác, ở vị trí hẻo lánh trò chuyện, tôi khó nghe được âm thanh."



"Ừ" Hứa Ước đáp, "Mấy giờ rồi?"



"Tám giờ bốn mươi lăm tối."



Hứa Ước tính toán thời gian Lục Thù Đồng giải quyết Lý San, nói: "Khoảng một giờ nữa chúng ta trở về."



"Không chờ tiệc rượu kết thúc sao? Như vậy có thể.... che giấu tai mắt" Trợ lý đề phòng, "Không dễ dàng bị hoài nghi"



Hứa Ước liếc anh: "Tiệc rượu này quá nhàm chán. Về sớm một chút nghỉ ngơi hoặc làm việc, tốt hơn ở lại lãng phí thời giờ."



"Vâng" Trợ lý lấy điện thoại bắt đầu liên lạc cùng tài xế.



Hứa Ước quay đầu ngắm nhìn ban công vừa nãy.



Cửa kính nơi đó chẳng biết lúc nào đã bị đóng lại, rèm dài kéo căng ngăn trở mọi tầm mắt.



Hứa lão bản nhớ những ý tứ không rõ Lâm Dịch Hằng nói, lại nhìn cánh cửa đóng chặt, nở nụ cười rất khẽ.



***





Lục Thù Đồng lái xe theo sau Lý San, vừa duy trì khoảng cách 100 mét vừa gọi cho Triệu Di: "Ở đó chứ?"



"Có" Tai nghe truyền đến giọng nữ mơ hồ, "Tôi đang quan sát vị trí mục tiêu."



Triệu Di đeo kính, từ đầu tới chân phủ màu đen núp trong bóng tối. Cô ngồi tại ghế tài xế của chiếc xe chở hàng lớn, nhàn nhã tự tại ăn khoai chiên nhìn định vị trên vi tính.



- - thừa dịp Lý San cầu cạnh mình, Lục Thù Đồng đã lén thả thiết bị lên người cô, gồm máy ghi hình và quay phim mini, đồng bộ truyền tới Triệu Di.



"Chờ mục tiêu cách cô 200 mét liền phát tín hiệu, rõ chưa" Lục Thù Đồng dặn dò.



"Biết rồi biết rồi" Triệu Di gật đầu, "Trước đây làm chuyện nguy hiểm cỡ nào cũng chẳng thấy anh để bụng, lần này giúp Hứa Ước nhà anh lại khẩn trương như vậy à."



Lục Thù Đồng hơi nhếch miệng: "Không phải nên như thế sao, ngài ấy là người tôi thích, đương nhiên phải cố gắng biểu hiện."



"...." Triệu Di thở dài, luyến ái thật đáng sợ mà. Cô cầm lấy miếng khoai chiên đang muốn bỏ vào miệng, điểm đỏ trên màn ảnh đột nhiên chuyển biến, rẽ sang hướng khác.



"Đến rồi."



Triệu Di buông tay, ném túi khoai sang bên cạnh, nổ máy xe.



Lý San trong xe nghe thư ký nói chuyện đàm phán cùng đối tác Hà Lan.



"Bởi vì ngài cho thời gian quá ít, chỉ ba ngày. Khoảng thời gian này Hà Lan vừa vặn là điểm nóng, rất nhiều nhà cung cấp "hàng" sợ bị cảnh sát tra ra nên chẳng dám nhận đơn."



"Tôi nói tiền thù lao tăng lên 25%, có người đáp ứng chứ?"



"Đương nhiên có" Thư ký đem tập văn kiện mỏng tới trước mặt cô, "Sau khi ngài lên máy bay hẵng xem qua. Đây là những thương gia sau khi xét điều kiện của bên ta thì đồng ý hợp tác. Có bốn nhóm, mỗi tháng cung cấp 80kg ma tuý qua đường biển. Chúng ta có người công tác trong hải quan bên kia, nếu thuận lợi sẽ không bị phát hiện."



"Tốt" Lý San hài lòng, "Tôi sang đó sẽ tỉ mỉ đàm luận với bọn họ. Lục Nhân Sâm thế nào?"



Thư ký trả lời: "Đỉnh gia mấy ngày nay phá hỏng năm đơn làm ăn của ngài, tổn thất gần 70 triệu đô la Mỹ.




Lý San chau mày: "Lão bất tử kia muốn làm gì, đã cùng Lục Ninh cuỗm mất phân nửa hợp đồng của tôi, vẫn muốn cướp những thứ còn dư. Lòng tham chưa khiến gã chết no sao?" Cô nói, lại hơi nghi hoặc nhìn trợ lý, "Gần đây xảy ra chuyện gì à, hai người kia sao lại "nuốt" nhiều thế?"



Thư ký suy nghĩ vài giây: "Hay là... Lục Phú Sinh chết, lập tức kích thích ông ấy và Lâm thúc manh động, muốn đoạt quyền soán vị?"



"Đoạt quyền soán vị?" Lý San cười gằn, "Gã không nhìn thấy Lục Thù Đồng sao. Làm sao đoạt, làm sao soán?"



"Ngài trò chuyện với Lục thiếu, hắn đáp ứng chăng?"



"Không" Lý San nói tới đây ngữ khí càng tức giận, "Khéo léo đưa đẩy êm tai, nhưng thực tế chính là chẳng muốn vươn tay chút nào."



"Như vậy..."



Cả hai đang nói chuyện, xe bỗng chậm rãi dừng lại.



Thư ký nhìn phía trước: "Sao thế Trần thúc?"



"Con đường này hình như đang thi công, chúng ta tìm đường khác."



Lý San ngước nhìn: "Xa không?"



"Không đâu, từ đây quẹo phải là được. Cũng là đại lộ, bất quá rất ít xe ngang qua vì chẳng có đèn đóm."




"Chả sao" Lý San chẳng chút nào để ý, thuận miệng nói, "Chỉ cần đến sân bay đúng giờ thôi."



Cô bây giờ nặng nề tâm sự, đối với sự nghiệp gặp vấn đề vô cùng bất an, một lòng chăm chăm cùng thư ký chăm chú thảo luận kế hoạch kế tiếp.



Xe tiến vào lối rẽ, ở đèn xanh đèn đỏ thì ngừng. Sau một phút khởi động máy, bật đèn trước.



Lý San đang cúi đầu lật văn kiện, đột nhiên nghe được tiếng kèn sắc bén khiến màng tai như đâm thủng. Cô buồn bực ngẩng đầu nhìn hướng bên phải ngã tư -- một chiếc xe container mất khống chế mang tốc độ 120km/h lao tới!



Xe riêng cao cấp văng lên không trung, lăn lộn mấy vòng rồi bị quăng ra mười mét ngay góc giao lộ. Nóc xe lật ngửa, bánh xe lơ lửng bị khống chế chuyển động.




Mấy phút sau, Triệu Di tháo dây an toàn, gỡ kính đen và khẩu trang xuống xe gọi cho Lục Thù Đồng: "Tôi xong việc, có máu từ xe chảy ra, nhưng không xác định mục tiêu chết chưa. Anh đến rồi chứ?"



"Sắp rồi."



Lục Thù Đồng phóng nhanh trên chiếc moto, chạy như bay trên con đường đen kịt, tạt ngang xe chở hàng đối diện Triệu Di, nhưng cũng chỉ thấy nhau qua máy ghi hình, ở vị trí cách chiếc xe riêng nọ mười mét dừng lại.



Y đồng dạng mặc một thân quần áo đen bó sát, đội mũ bảo hiểm chuyên dụng, lấy ra cây đoản đao chừng hai mươi centimet, hướng tới chiếc xe đã vỡ nát thành đống sắt vụn.



Nửa người dưới Lý San bị ngăn chặn, lục phủ ngũ tạng hầu như lệch lạc đi kịch liệt va chạm, đau đến suýt rách cả mí mắt. Đè mạnh cửa xe biến dạng, Lý San ra sức đẩy vật lớn đang nằm trên thân thể.



Tia sáng trước mắt đột nhiên bị che khuất, có ai đó đứng trước mặt cô.



Lý San kinh hỉ vạn phần, tai nạn đột nhiên xảy ra tựa hồ đem đầu óc cô tạm thời đánh bay, hoàn toàn chẳng ý thức khi buổi tối an tĩnh không người, lại có kẻ xuất hiện là chuyện bất thường cỡ nào. Nữ nhân tóc tai bù xù, ho khan cầu xin: "Cậu có thể... giúp tôi chứ? Gọi 120 hoặc... đẩy đồ vật đè người tôi ra."



Lục Thù Đồng bên trong mũ bảo hiểm nhếch môi -- nữ nhân ngu xuẩn này thế nhưng coi y thành vị cứu tinh.



Y rất tốt bụng lách qua bên trái, để ánh trăng chiếu vào đao trên tay.



Lý San nheo mắt, ngẩn ra, mấy giây sau mới nhận rõ nguy hiểm sắp tới, nhất thời rít gào: "Không... không... không!" Cô như phát điên lăn lộn đạp xuống cự vật trong người. Đến khi Lục Thù Đồng xem xét, đối phương đã chìm nghỉm trong hằng hà sa số thứ lộn xộn, giãy giụa thế nào đều phí công.



Lục Thù Đồng ngồi xổm, giơ tay chém xuống, đem người giải quyết gọn gàng.



Sau đó, y kiểm tra hai người còn lại trên xe, xác định đã chết thì vòng ra gầm xe phá hoại thùng xăng, để chất lỏng đen ngòm chảy ra.



"Keng-- "



Bật lửa bị vứt chỏng chơ trên mặt đất.



Tiếng nổ mạnh phía sau Lục Thù Đồng vang lên.



Thái Tỷ: Ha ha ha ha ha A Lục của chúng ta thật soái!