Gắp Thú Gắp Luôn Bạn Trai

Chương 2




4.

Thấy tôi đi tới, họ vây lấy tôi, "Ahh. Chung Hi, mày và Lục Bắc Thần hẹn hò từ khi nào thế? Trời ơi! Nói thật đi!"

Tôi yếu ớt co đầu lại, "Nghe tao giải thích... không có..."

Họ dường như không quan tâm đến những gì tôi nói, và kéo tôi bằng một ánh mắt nhiệt tình, "Tất cả ảnh hẹn hò của mày ở trường hôm nay đều đã được đăng, mà mày vẫn muốn giấu bọn tao."

"Nói cho bọn tao biết, yêu nam thần cảm thấy như thế nào? Lục Bắc Thần có được không?" 😃

Được rồi?

Mấy bà dữ vậy luôn mà không biết!

Bah, tôi cũng muốn biết!

Đây không phải là điều đàng kinh ngạc nhất, điều đáng kinh ngạc là mạng lưới khuôn viên trường nhộn nhịp ngày nay, rất nhiều bài đăng về tôi và Lục Bắc Thần đột nhiên xuất hiện trong một ngày, và tiêu đề ngày càng bắt mắt.

“Nam thần đốn tim của Cao Lăng bị một con gà con vô danh chiếm được, cô ấy có gì đặc biệt?”

Khóe miệng tôi giật giật, tay nhấp vào dòng link.

Chủ nhà phân tích tôi từ trên xuống dưới, từ nét mặt đến dáng người, từ điểm số đến tính cách của tôi, và cuối cùng đưa ra kết luận, "Một nữ sinh viên đại học bình thường."

Haizzzz...

Tôi đặc biệt giỏi trong việc gắp thú bông, được chứ?

Chủ nhân bài viết ngày càng bối rối, một lúc sau mới đăng bài đăng mới: "Chẳng lẽ cô gái nhỏ này là em gái thất lạc từ lâu của Lục Bắc Thần? Tôi thực sự không hiểu tại sao Lục Bắc Thần lại có hứng thú với cô ấy. "

Cười không được, những người này ăn cà rốt cũng không lo!

Ngay cả khi đó có là em gái của Lục Bắc Thần, xét theo gen của anh ấy, thì em gái hẳn phải là một tiểu mỹ nhân đi? Chả có lấy một xu quan hệ với tôi luôn?

Cả những bài viết khác, trên dưới trong ngoài đều nói rằng tôi và Lục Bắc Thần - bông hoa của Cao Lăng ở cùng một chỗ thực gây sốc.

Tôi... tôi thực sự chẳng là gì cả.

Woooooo Tôi rơi vào trạng thái tự kỷ, ôm đùi và trốn trong phòng tắm khóc lóc thảm thiết.

Điều khó chịu nhất là bạn cùng phòng của tôi sau khi nghe tôi giải thích vẫn ném cho tôi một cái nhìn sắc con dao, "Vậy thì anh ta đối với mày hẳn là chỉ chơi đùa thôi. Không ngờ Lục Bắc Thần là người như vậy…"

Những lời đó như đâm thẳng vào trái tim tôi.

Tại sao!

Bên ngoài đồn đại như vậy, tôi đáng bị chê trách sao?

5

Bạn cùng phòng vỗ vai tôi, "Tao nói cho mày biết, nhân cơ hội này trực tiếp tỏ tình đi! Xem anh ta thái độ như thế nào, nếu hắn viện cớ tiếp cận mày không phải vì thích mày thì bỏ đi… Hãy là chính mình, vui vẻ lên, tụi tao sẽ không bao giờ tha thứ cho loại đàn ông này!"

Lời nói của họ làm tôi bừng tỉnh, tuy nghĩ Lục Bắc Thâm không thể là người như vậy nhưng trong lòng vẫn muốn biết kết quả nên tôi lại bắt đầu loay hoay không biết có nên thổ lộ tình cảm hay không, thổ lộ như thế nào. Nó...

Tối hôm đó, Lục Bắc Thần chủ động gửi tin nhắn cho tôi.

"Mai đến nhà anh, anh nhớ em."

TÔI?!

Cẩn thận đọc lại từ đó mấy lần, sau khi xác định mình không phát âm sai chữ nào, tôi mới hoàn toàn chấn động, thẳng thắn như vậy nga, ôi nam thần!

Nhưng chả phải việc này là quá nhanh rồi sao ...

Tôi chưa biết nên trả lời thế nào thì anh đã gọi video đến.

Tại sao anh ấy lại nghĩ đến việc gọi video chứ?

Lý trí muốn từ chối, mà tay tôi đã nhanh chóng vuốt thẳng mái tóc của mình trước khi nhặt nó lên, lặng lẽ để lộ nửa khuôn mặt. Ui trời, góc nghiêng của Lục Bắc Thần ở phía đối diện trông mơ hồ mà lại vô cùng đẹp trai.

Anh cau mày nhìn camera, điều chỉnh lại bản thân, trịnh trọng giơ điện thoại lên, vẫy vẫy tay trước màn hình, "Chào buổi tối."

Tôi cũng vẫy vẫy tay, trên mặt có chút do dự, đang muốn hỏi về tin tức vừa rồi, thì một cái đầu nhỏ cúi xuống trước màn hình, kèm theo một giọng nói trong trẻo như sữa, "Chị! Chào buổi tối!"

Tôi lập tức dịu lại, "Xin chào, chỉ là..."

Khuôn mặt nhỏ lại hướng về phía màn hình, "Chị, ngày mai chị có đến không? Anh trai nhớ chị ~ "

Lục Bắc Thần lại bịt miệng đứa nhỏ, khóe miệng cứng ngắc, "Cái kia. . ."

Tôi không nhịn được cười ra tiếng, thay anh giải thích: “Em biết rồi, thằng bé đang nói đùa."

Theo tính cách của Lục Bắc Thần, tôi cũng biết chuyện này chỉ có em trai nhỏ mới tự mình nghĩ ra được.

Tốt nhất vẫn là không nên bận tâm đến nó.

Nhóc con vừa mở tay Lục Bắc Thần ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn lại một chỗ cười nói: "Vậy chị nhất định phải tới, em chờ chị!"

Tôi vui vẻ đồng ý, cùng nhóc con trò chuyện được một lúc, bé được Lục Bắc Thần ôm đi ngủ.

"Em trai anh thật đáng yêu. Gen nhà anh đỉnh thật? Mạnh mẽ như vậy." Tôi không khỏi khen ngợi, nhưng khi nhắc đến điều này, tôi lại nhớ đến những người trên mạng của trường nói tôi là em gái của anh ấy.

Ồ, tôi không xứng đáng.

Lục Bắc Thần khẽ cau mày, "Cũng có thể là em trai em mà."

Trong lúc nhất thời còn chưa hiểu ý nghĩa của những lời này, Lục Bắc Thần đã nhếch môi cười: "Vậy mai anh đón em, ngủ sớm đi."

Tôi sững sờ gật đầu, cho đến khi cúp điện thoại, tôi vẫn đang suy nghĩ xem ý anh là gì.

Tôi thật sự không tin, trực giác mách bảo, nhất định anh ấy đang ám chỉ gì đó với tôi...

Ô hộ hội

Lời tỏ tình vào ngày mai!

6

Sáng hôm sau tôi dậy sớm, vừa mặc quần áo vừa ngâm nga hát, bạn cùng phòng đã đỡ đầu nhìn tôi tung tăng, “Thật không ngờ mày có thể dậy sớm như vậy, hẹn hò à?”

Tôi lắc đầu, hất hàm ngạo nghễ: “Tao muốn tỏ tình”

Một giây sau, tất cả mọi người nhảy dựng lên, "Tỏ tình? !"

Sau đó, các cô ấy bắt đầu cùng nhau tư vấn cho tôi và phối đồ giúp tôi, nhìn còn hào hứng hơn cả tôi ...

"Đi nào, bọn tao hỗ trợ tinh thần cho cậu! Hạ gục nam thần, sau đó giới thiệu bạn của nam thần cho bọn tao..."

TÔI? ? ?

Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của họ, tôi đi xuống cầu thang.

Ngạc nhiên thay, Lục Bắc Thần không đợi tôi ở cổng trường, anh ấy trực tiếp ở dưới lầu ký túc xá nữ! Hai ngày nay ngay cả thím quản lý cũng thường xuyên nhìn thấy anh ấy, thân thiết hỏi: "Chàng trai, con lại chờ bạn gái sao?"

Tôi thấy Lục Bắc Thần không phủ nhận mà chỉ cười nhẹ.

Này, chỉ với một nụ cười đã làm con nai nhỏ trong lòng tôi đột nhiên đập mạnh.

Tôi cố nén kích động trong lòng, len lén liếc nhìn Lục Bắc Thần, vừa hay ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Anh dường như có điều gì muốn nói, nhưng anh dừng lại, rồi buông tay ra với nụ cười nửa miệng.

Lên xe, tôi kiểm tra lại một lần nữa, "Anh định đưu em đến nhà anh thật à? Sao anh lại lựa hôm nay?"

Lục Bắc Thần liếc tôi một cái, "Ừm, dì bảy dì tám đều ở đây, chỉ có thể nhờ em giúp tôi duy trì hiện trường."

TÔI? ? ?

Có phải quá muộn để nhảy ra khỏi cửa sổ không?

Tôi thắt chặt dây an toàn, cắn môi có như bị táo bón: "Anh, anh... e rằng em làm không nổi." “Không sao, mọi chuyện cứ giao cho anh.” Lục Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, khỏe miệng treo nụ cười thật lâu.

Đúng là khóc không ra nước mắt mà, tôi lo lắng và bồn chồn suốt cả quãng đường.

Tại sao anh ấy không đề cập trước với tôi trước một việc lớn như vậy?

Vừa đến trước cửa nhà nó, tôi đã thấy một thằng nhóc đang đợi ở cửa, không chỉ có một mình nó mà còn có một đám trẻ con trạc tuổi nó, khuôn mặt non nớt đang hớn hở nhìn về phía chúng tôi.

Điều này càng khiến tôi tin chắc những lời nói của Lục Bắc Thần, hẳn là anh đã kéo theo rất nhiều người thân...

Woooooooooooooooooooooooooooo

Nếu họ hỏi tôi mấy câu hỏi không thể trả lời thì sao?

Tôi ở trong xe một lúc, em trai nhỏ đã chỉ vẫy tay với tôi: “Chị, mau tới đi!”

Lục Bắc Thần mở cửa xe, cười đắc thắng nói: "Còn lo lắng sao? Trêu chọc em chỉ có mấy đứa nhỏ này thôi."

Tôi vỗ nhẹ vào người anh ấy ngay lập tức một cách giận dữ và xấu hổ, nhưng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có tiếng trẻ con vui đùa, em trai nhỏ thì đứng ôm Người Nhện lần trước tôi tặng.

Tôi liếc nhìn Lục Bắc Thần, "Anh hẳn là không muốn em chăm sóc đám nhóc này phải không?" Lục Bắc Thần liếc từng đứa một, em trai nhỏ cười nói: "Chị, chị dẫn bọn em đi gắp thú bông được không?"

Anh ấy cúi xuống và giải thích cho tôi một cách đại khái.

Hóa ra cậu nhóc sau khi bán thằng anh trai vô dụng này cho tôi, một bậc thầy gắp thú bông,thì kể cho đám bạn bè của nó, và muốn tôi đưa chúng đi tiêu diệt tứ phương.

7

Lũ nhóc này, không sao, hôm nay chị sẽ cho mấy cưng vui vẻ.

"Được rồi, hôm nay chúng ta hãy quét sạch máy gắp !"

Bọn trẻ nhảy múa và vỗ tay, đứa này vui hơn đứa kia.

Chỉ là nam nhân bị cho là "bất tài" hiển nhiên không cười nổi, bất đắc dĩ nhìn em trai mình, "Có thể cho anh trai chút mặt mũi được không?"

Hắn chỉ ngạo nghễ hừ một tiếng, "Chị gái tốt như vậy, cũng không ghét bỏ anh, anh để ý thể diện làm gì?"

Tôi lên đường với tiếng cười sảng khoái suốt chặng đường, đến chỗ máy thú bông, tôi đã cho mấy nhóc tỳ trải nghiệm thế nào là kỹ năng gắp thú tuyệt đỉnh, chưa một con nào trượt, trong suốt quá trình chơi tôi dần lấp đầy bao thú bông trên tay.

Vài cặp ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ khiến tôi đầy cảm giác thành tựu, tôi kiêu ngạo khiêu khích nhìn Lục Bắc Thần bên cạnh, "Anh cũng thử xem? Anh cũng được em dạy rồi mà."

Này... anh ấy đang cười cái gì vậy?

Giúp tôi với, tại sao lại nhìn thấy tôi phản chiếu trong mắt anh nhể?

Tôi đỏ mặt rồi ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, con nai trong đầu lại bắt đầu chạy vòng quanh.

Lục Bắc Thần đến và bắt đầu hành động dưới sự mong đợi của mọi người.

Tất cả mọi người nín thở, thận trọng nhìn anh tiến công, sau đó… sau đó hai tay trống rỗng trở về, từng người một thở dài.

Em trai nhỏ vừa đến gần tôi, vừa nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị dạy ảnh thật rồi ạ?"

Lục Bắc Thần nghe vậy quay đầu bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Chung lão sư, đồ đề học tài không thông, mong lão sư dốc sức chỉ bảo, dạy dỗ đồ đệ nhiều hơn."

Tôi phì cười.

Hehehe, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi!

Cuối cùng, tôi và Lục Bắc Thần vui vẻ tiễn đám nhóc về nhà, đi nửa đường đói bụng, chúng tôi cùng nhau đến tiệm KFC mà nhóc tỳ muốn ăn.

Em trai nhỏ một tay nắm Lục Bắc Thần, tay kia nắm tay tôi, vừa lắc lư vừa lẩm nhẩm lời bài hát "Tiếng ngựa phi" của nó.

Con thú bông nhìn vô cùng hài hòa trong tay Lục Bắc Thần.

Khi gọi đồ ăn, tôi không nhìn được bảng giá nên Lục Bắc Thần tay ôm thú bông tay kia bế tôi lên.

Phục vụ cười có chút ghen tị, tựa hồ không khỏi thở dài: "Ba người các cô các cậu thật hạnh phúc, cả nhà ba người trông thật xinh đẹp."

Tôi đỏ mặt rồi cười bẽn lẽn.

Nhóc tỳ tròn xoe mắt nhìn tôi trịnh trọng: “Mẹ ơi, mẹ muốn uống coca không?”

Phì!

Cả tôi và Lục Bắc Thần đều hoàn toàn bị đánh gục bởi sinh vật sống này.

Sau khi ăn KFC xong, hai anh em tiễn tôi về trường, Lục Bắc Thần xuống xe lấy từ trong cốp xe ra một hộp quà tinh xảo đưa cho tôi: "Ừm... anh chọn đại, hẳn là em sẽ không chê đi."

Wooooooo. Never…. Sao em có thể chê quà của anh được, sướng còn không kịp.

Chi Chi cũng chạy xuống xe: "Chị, đây là món quà đầu tiên anh tặng người khác đấy! Chị không thể từ chối!"

Đây thực sự là điều mà một cậu bé bốn hoặc năm tuổi sẽ nói sao?

Tôi nghi ngờ liệu nó có phải được Lục Bắc Thần dạy hay không?

Món quà trên tay tôi hơi nóng, nhưng chưa là gì so với khuôn mặt già nua ửng hồng của tôi, càng nóng hơn.