Ghi Chép Về Vực Sâu

Chương 2: Tiếng kèn trong màn sương mù (2)




Người đàn ông dùng sức giẵm lên khiến Dư Châu không thể nhúc nhích được, cũng không biết hắn ta đang nói chuyện với người nào.

"Trước tiên bình tĩnh!" Có người xông lên đem người đàn ông kéo ra, "Đây chỉ mới là suy đoán của tôi thôi!"

Dư Châu vất vả bò từ dưới đất lên, vội vã đem ba lô chộp vào trong tay nắm chặt. Vào lúc người đàn ông giẫm lên cậu ba lô cũng bị tác động lớn mà mở ra, đồ vật bên trong cũng rơi ra ngoài.

"Biến thái sao? Đàn ông đàn ang sao trong ba lô lại có quần áo, bít tất của con gái?". Người đàn ông thô bạo rống to, xông lên lại đạp Dư Châu một cước.

Dư Châu căn bản không biết mình đang ở nơi nào, lại càng không biết bản thân đã chọc ghẹo gì người này, đầu đang đau đến đòi mạng, cậu không còn sức lực đâu mà phản bác lại, chỉ lo cúi đầu nhặt lại đồ vật.

Có người đưa tay qua, Dư Châu giật mình một cái, lập tức đem đồ vật hắn sắp chạm tới đoạt lại, lúc ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt của đối phương đang nhìn mình.

Người này tay xách theo một cái đèn gió* bên trong chứa đầy dầu, vóc người cao gầy, thân ảnh ngược sáng bất chợt nhìn có chút doạ người.

chapter content



* Đèn gió ( phong đăng)

Dư Châu nhớ tới dáng vẻ của người này lúc nãy vẫy tay với mình, trong lòng run lên một cái. Cậu cho là mình sẽ gặp lại dáng vẻ mục nát thối rữa của bạn trai cũ, chờ đến khi ghé sát lại nhìn kỹ mới nhận ra đối phương là một thanh niên xa lạ, tuổi tác có lẽ xấp xỉ với mình.

Người này mặt mày đẹp đẽ, chỉ nhìn thoáng qua thôi sẽ không biệt được là nam hay nữ, khuôn miệng thì cười nhưng trong đáy mắt ẩn chứa một tia lạnh lẽo. Mái tóc đen bóng dài đến bả vai, trên trán có vài sợi tóc lay động dưới ánh đèn, bóng sợi tóc phản chiếu lên gương mặt của anh ta, ánh mắt ẩn giấu trong bóng tối chớp động mang nét thâm trầm khiến người sợ sệt.

Anh ta giơ ngọn đèn lên rọi sáng khuôn mặt Dư Châu tỉ mỉ đánh giá.

Dư Châu lập tức đánh rơi ngọn đèn của anh, nguồn sáng biến mất, cậu nghe thấy thanh niên này cười một tiếng.

Cậu nhanh chóng cách ly khỏi địa phương xa lạ này và những người đang đứng xung quanh khiến người ta cảm thấy sợ sệt này. Chờ thu thập đồ vào ba lô xong cậu mới nhớ tới thanh niên lúc nãy là muốn nhặt quyển sổ ghi chép lên, nhưng trên thực tế nó đâu phải là đồ của mình.

Quyển sổ như kẹo mè xửng* gắt gao dính chặt lấy Dư Châu làm cậu không có cách nào thoát ra.

chapter content



* Kẹo mè xửng

Phạm vi xung quanh ngoại trừ sương mù chỉ có một mảnh tối tăm, trong sương trộn lẫn một mùi hỗn tạp tanh tưởi, ngoại trừ tiếng thông reo ở ngoài, mơ hồ còn nghe thấy tiếng sóng biển phun trào.

"... Các người là ai?" Dư Châu lấy hết dũng khí mở miệng, "Đây là nơi nào?"

Không người trả lời. Người thanh niên kia quan sát cậu rồi thắp sáng lại ngọn đèn, sau đó say sưa mà quan sát cục đá trên mặt đất.

Mọi người nơi này tính luôn cả cậu tổng cộng có tám người. Lúng túng trầm mặc qua đi, có người giơ tay chào hỏi, Dư Châu nhận ra thanh âm này, là người trẻ tuổi lúc này đã kéo người đàn ông to lớn kia ra khỏi người cậu.

Người trẻ tuổi không tới gần mà chỉ đứng xa xa hỏi: "Anh cũng rơi vào 'Hãm không'?"

Dư Châu đã thấy qua hình ảnh về "Hãm không" xuất hiện trên tivi.

Trên đường phố bằng phẳng bỗng nhiên sẽ xuất hiện các hố đen cực đại, đường kính ít nhất mười mét. Bên trong hố đen trống rỗng kia nhóm người phảng phất như đều bị nó nuốt chửng, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Khoảng trống sâu không thấy đáy, máy móc tiến vào thăm dò nhưng làm cách nào cũng không với tới điểm cuối cùng. Bất luận là người hay máy móc, cuối cùng đều bởi vì không cách nào chịu được áp lực cùng nhiệt độ nóng rực nên đều phải trở lên mặt đất.

Hố đất sụt này được gọi là "Hãm không", mấy chục năm trước đã bắt đầu xuất hiện liên tiếp.

Không ai biết nó sâu bao nhiêu, không ai biết tại sao nó xuất hiện. Chúng nó như miếng bơ bị một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó cầm nĩa đâm xuyên vào hình thành nên những cái hố sâu không đáy, chúng không biến mất, sẽ vĩnh viễn lưu giữ trên mặt đất.

"... Hãm không?" Dư Châu chợt nhớ tới nội dung trong đài phát thanh: Thành phố hôm qua lại xuất hiện 'hãm không', mất tích bốn người.

"Vừa nãy cảm ơn cậu, không biết nên xưng hô thế nào?" Dư Châu hỏi.

Hai người trao đổi tên họ qua lại, người trẻ tuổi mang dáng dấp sinh viên này tình nguyện cùng Dư Châu nói chuyện tên gọi Liễu Anh Niên.

Đang muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, bất chợt lỗ tai Dư Châu tê rần ——tiếng kèn lệnh dài bén nhọn bỗng nhiên xé rách không gian mà vang lên.

Đi cùng với tiếng kèn, trong sương mù dày đặc thoáng chốc nổi lên vô số âm thanh nặng nề cuồn cuộn, tựa như tiếng cự vật đang hô hấp, liên tục phát ra tiếng nước ùng ục.

Dư Châu chưa kịp phản ứng, nữ sinh duy nhất trong đám tám người bỗng nhiên đứng dậy lao nhanh về phía không phát ra âm thanh.

Cô tựa như phát ra một tín hiệu, trong nháy mắt tất cả mọi người đều hành động. Dư Châu tính cách vốn cẩn thận, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Liễu Anh Niên vội kéo cậu: "Chạy nhanh! Khương Tiếu làm cái gì thì cứ làm theo là được!"

Mới chạy được hai bước, bỗng có người từ phía sau lưng kéo ba lô của Dư Châu lại. Dư Châu bị bắt phải lùi về sau, ngay sau đó trước mắt bỗng nhiên nện xuống một cái xúc tu thô to!

Trong tiếng kêu sợ hãi, xúc tu nhanh chóng lướt qua trước mặt Dư Châu. Sấm chớp trên bầu trời chớp sáng đến chói mắt, xúc tu kia chẳng khác nào xúc tu của loài bạch tuộc nhưng lại mọc lít nha lít nhít những cái móc câu. Tia chớp phản chiếu rõ ràng huyết dịch dính trên móc câu, mùi tanh hôi phản phất bay đến, Dư Châu lui lại một bước, lập tức phát hiện có người đang áp sát vào lưng của mình.

"Chủ động như thế?" Người ở phía sau nói.

Là người thanh niên thắp đèn khi nãy, một cái tay anh ta còn đang lôi kéo ba lô của Dư Châu. Dư Châu lúc này nào có thời gian để tâm đến hắn, lôi kéo người này lăn sang một bên.

"Ồ?" Thanh niên nở nụ cười.

Dư Châu nghe không rõ hắn nói cái gì, xúc tu nện xuống vị trí hai người vừa đứng rồi nhanh chóng thu về. Trong màn sương vang lên vô số âm thanh sột soạt trộn lẫn với tiếng hô hấp của thú hoang, rầm rầm vang vọng. Dư Châu bò lên chạy như bay về phía trước, thanh niên vẫn theo sát hắn.



"Tôi ngược lại không ghét người chủ động lao vào vòng tay tôi đâu." Người kia vừa chạy vừa nói, giọng nói hoàn toàn không mang theo tia hỗn loạn, thở dốc.

Phía sau truyền đến hai tiếng gào thét thảm thiết. Dư Châu quay đầu lại, ánh mắt rơi vào hai người chạy cuối cùng đã bị xúc tu bắt được, trong màn sương mù xuất hiện vài khuôn mặt kỳ quái đang há rộng miệng, cái lưỡi dài như lưỡi rắn.

Dư Châu kinh ngạc sững sờ, trong đầu chỉ tồn tại một ý nghĩ: Chạy!

Không có cảm giác về khoảng cách cũng không có cảm giác về phương hướng, đám người kia không biết đã chạy bao xa, trong sương mơ hồ ẩn hiện một vệt sáng, một đường nét mờ ảo của ngọn tháp cao phía xa như được ánh nắng ban mai tô điểm làm cho nổi bật lên giữa màn sương.

Lấy tháp cao làm trung tâm, một thôn trấn yên tĩnh xuất hiện trước mặt mọi người, tấm biển treo trong gió phát ra tiếng lách cách, bên trong ghi ba chữ "Trấn Vụ Giác"

Trong nháy mắt bước vào thôn trấn tiếng nổ vang bên ngoài liền biến mất, Dư Châu ngửi thấy được một mùi tanh nồng của gió biển.

Quay đầu lại nhìn, bên ngoài thôn trấn vẫn là sương đen dày đặc mà những con quái vật trong sương kia đã vô thanh vô thức toàn bộ thối lui.

Dư Châu chạy trốn quá nhanh, quỳ trên mặt đất há mồm thở dốc. Liễu Anh Niên thể lực so với cậu còn kém hơn, trong tiếng mắng chửi của người đàn ông cao lớn chậm rãi nằm vật xuống, nhỏ giọng mắng một tiếng "Fuck".

"Đây là... lần thứ ba..." cậu thanh niên vừa thở gấp vừa cười, mà nụ cười so với khóc còn khó nghe hơn, "Trước lúc anh tới, chúng tôi đã bị đám quái vật trong sương tập kích ba lần... cũng may có Khương Tiếu, cô ấy phản ứng nhanh, chạy theo cô ấy, có thể trốn thoát."

Khương Tiếu đang quan sát tình huống xung quanh.

Cô nàng vẻ mặt non nớt, ước chừng 16,17 tuổi, nhưng khí chất trên người tỏa ra lại có phần lạnh lùng cùng nghiêm nghị trông có vẻ trưởng thành hơn so với tuổi thật. Dư Châu nhìn thật cẩn thận: Khương Tiếu mặc áo sơ mi trắng váy kẻ caro hiển nhiên là đồng phục học sinh, áo khoác buộc ngang hông mơ hồ có thể nhìn thấy phù hiệu của trường.

Phát hiện ánh mắt của Dư Châu, Khương Tiếu quay đầu liếc cậu một cái. Trước khi ánh mắt của cả hai chạm nhau Dư Châu đã kịp cúi đầu: Cậu không quen, cũng không thích đối diện ánh mắt cùng người khác.

Cư dân ở trấn Vụ Giác rất tự nhiên mà vẩy nước quét nhà, chào hỏi lẫn nhau, không một ai để ý tới những kẻ xâm nhập đang thở hồng hộc ở đây.

Người đàn ông cao lớn bỗng nhiên táo bạo tóm chặt lấy Khương Tiếu: "Con mẹ nó mày là ai? Làm sao mày biết trong sương có cái thôn như thế này?"

Người xâm nhập vào trấn Vụ Giác, bao gồm Dư Châu chỉ còn lại sáu người, chỉ có duy nhất Khương Tiếu là nữ.

Nhưng không ai chịu đứng ra ngăn cản hắn ta.

Bởi điều hắn vừa hỏi cũng chính là nghi hoặc trong lòng của tất cả mọi người.

Khương Tiếu rất gầy, gần như bị hắn nhấc lên, trên mặt không tỏ vẻ lo sợ mà ngược lại càng trấn định: "Chơi thêm nhiều lần ông liền biết nơi nào là đường sống, nơi nào là đường chết."

"... Chơi? Chơi cái gì?"

"Trò chơi." Khương Tiếu gạt tay của hắn ra, dường như ngại bẩn còn vỗ vỗ tay vào vạt áo, "Hoang nghênh các người đến với 'Lồng chim'."

Trấn Vụ Giác là một thôn nhỏ kết cấu gần như hình tròn nằm ven biển, diện tích cực nhỏ, điểm bắt mắt nhất là cái tháp cao nằm ở vùng trung tâm của thôn, những ngôi nhà được xây sát với rìa thôn trấn bao quanh tháp cao.

Dân ở trấn không quá trăm người, kiến trúc nhà cửa và quần áo của mọi người, tất cả tựa hồ đều dừng lại tại thập niên 80. Điện thoại di động, điện thoại bàn, máy tính, tất cả công cụ hiện đại ở đây cũng không có vết tích.

Đây là một cái thôn trấn quái lạ và sống khép kín. Sương mù dày cả một ngày không hề có dấu hiệu tiêu tan, che phủ toàn bộ trấn Vụ Giác, mùi hôi thối xung quanh như đem người bên trong bọc kín lại.

Khương Tiếu nói đây là "Lồng chim".

Khương Tiếu cũng là người rơi vào"hãm không", mà so với bọn Liễu Anh Niên chắc hẳn đã vào sớm hơn nhiều. Cô không muốn nói nhiều về chuyện của mình, chỉ cường điệu một việc: Muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải mau chóng tìm ra "Lồng chim" ẩn giấu bên trong câu đố. Đây là biện pháp duy nhất để thoát thân.

Dư Châu đã xem qua rất nhiều lời suy đoán trên Internet: "Hãm không" là cái thứ gì, "Hãm không" thông đến nơi nào, "Hãm không" tại sao đột nhiên lại xuất hiện...

Đây là đề tài chủ yếu được toàn thế giới say sưa thảo luận trong thời đại Internet phát triển trong mấy chục năm qua.

Rất nhiều người đều cho rằng, "Hãm không" thật ra là một loại hố đen thu nhỏ: Nó kết nối hiện thực với một chiều không gian khác, cho dù người có rơi vào "Hãm khoảng không" cũng chưa hẳn sẽ chết.

Dựa trên phỏng đoán này dần dần các loại tiểu thuyết, phim điện ảnh liên quan tầng tầng lớp lớp xuất hiện, Dư Châu thậm chí còn từng xem qua chúng.

Nhưng cậu vạn lần không ngờ tới suy đoán này đã thành sự thật.

Dạo một vòng quanh trấn Vụ Giác, trong lòng Dư Châu vô cùng lo lắng, cậu bắt đầu tiến hành việc mà bản thân am hiểu nhất: Thăm dò địa hình.

Dư Châu suy đoán, "Hãm không" nhất định cũng xuất hiện ở trạm xe cho nên cậu mới có thể vô thanh vô thức chạy tới nơi này.

Điều cậu đang lo lắng không phải bản thân làm cách nào mới có thể trở về, mà là Cửu Cửu.

Cửu Cửu vẫn còn ở bên trong trạm xe, mưa lại lớn như vậy thật là làm khó cho con bé, xung quanh nơi đó khả năng chỉ có người "chú" kỳ lạ mặt đã mục nát kia.

Dư Châu vô thức cắn móng tay mình, cậu đang đứng tại khu vực trung tâm của trấn Vụ Giác, trước mặt cậu là một toà tháp cao bị mây mù tầng tầng lớp lớp vây quanh. Đỉnh tháp mơ hồ có thể thấy được một cối xay gió to lớn.

"Cậu vốn luôn như vậy sao?"

Một thanh âm rất nhẹ vang lên bên tai, Dư Châu sợ hết hồn, là người thanh niên lớn lên dung mạo quá mức đẹp đẽ kia, anh ta đang kề sát vào cậu mà nói chuyện.

"Gì cơ?" Dư Châu xoa xoa lỗ tai, trong nháy mắt nhảy ra xa mấy bước.

"Cậu luôn như vậy, đối với chuyện gì cũng cảnh giác quá mức?" Thanh niên đi tới trước mặt cậu, "Tôi cũng đã cứu cậu, sao cậu lại không hỏi tên tôi là gì chứ?"

Dư Châu không lên tiếng.

Thanh niên kéo tay cậu qua, lực tay rất mạnh, cưỡng ép nắm lấy lòng bàn tay cậu viết lên dòng chữ: "Nhớ kỹ, tên tôi là..."



Dư Châu giãy giụa thoát ra, nhanh chóng chà xát mạnh lòng bàn tay vào quần áo, một bên vẫy tay với Liễu Anh Niên rồi chạy đi.

Quái nhân đẹp trai ở phía sau cười nói: "Kết thêm bạn sẽ thêm đường sống đó nha."

........

Trong ba lô của Liễu Anh Niên có lương khô và nước uống, dường như đã sớm có chuẩn bị.

Hắn nhiệt tình chia sẻ bánh quy cho Dư Châu. Thấy Liễu Anh Niên không có ý định giải thích, Dư Châu cũng không hỏi thêm.

Không ngờ Liễu Anh Niên lại mở miệng trước: "Tôi phải nói lời xin lỗi với anh."

Dư Châu lẳng lặng chờ câu nói tiếp theo, Liễu Anh Niên vò đầu bứt tai, thấy Dư Châu bắt đầu ăn bánh quy, mới nhỏ giọng nói: "Là tôi nói lung tung, mới hại anh bị người kia đánh."

Dư Châu không lên tiếng: Cậu đã muốn hỏi từ lâu rồi nhưng tình huống ban nãy quả thật không mấy khả thi, ai nấy trong bọn họ đều mang vẻ cổ quái, cậu rất thức thời mà bảo trì trầm mặc.

Hóa ra trước lúc Dư Châu đến đây, đám người Liễu Anh Niên đã ở trong màn sương này một lúc lâu, bọn họ trước sau bị quái vật tập kích ba lần, chỉ có thể cùng Khương Tiếu vắt chân lên cổ chạy loạn khắp nơi.

Mọi người hiện đã tiến vào trạng thái tê liệt. Liễu Anh Niên bắt đầu suy đoán lung tung làm cách nào mới có thể rời khỏi đây.

"Tôi nói.....nói không chừng người xuất hiện kế tiếp chính là kẻ cầm đầu đã đem chúng ta tiến vào nơi đầy khủng bố này. Nếu như..... chúng ta có thể giết hắn, nói không chừng có thể lập tức trở lại hiện thực."

Dư Châu: "... Hơ hơ tôi may mắn đến vậy sao."

Liễu Anh Niên vội vã chắp tay: "Xin lỗi xin lỗi!"

Dư Châu không thích thân cận với người khác, càng không thích có thêm xung đột, nhỏ giọng nói: "Thôi bỏ đi."

Cậu chợt nhớ tới hai người đã bị đám quái vật ăn, hai người đó dáng dấp cậu đều không nhìn thấy rõ do tình huống lúc đó ngoài khủng bố cùng chật vật ra thì sợ hãi đã áp đảo tất cả.

"Thật ra đã có người từ 'hãm không' trở lại." Liễu Anh Niên nói, "Anh có muốn biết người đó làm cách nào trở về không?"

Nội tâm Dư Châu cảm thấy người này nói dài dòng ghê, cảm thấy rất phiền phức, nhưng cậu nhanh chóng lộ ra ánh mắt hiếu kỳ: "Ừ, muốn biết."

"Biện pháp trở về chính là..."

Liễu Anh Niên giơ tay đặt trên cổ làm động tác cắt ngang một cái.

Ngày mùng 1 tháng 6 năm 2009, một người lạ mặt tinh thần hỗn loạn, nói năng loạn xạ, xuất hiện trước cửa của nhà máy xử lý nước thải Sơn Tây Thái Nguyên.

Theo tư liệu ghi chép, người này mặc dù biết nói chuyện nhưng mỗi một câu biểu đạt đều vụn vặt, ngữ nghĩa không rõ. Anh ta tràn ngập sợ hãi cùng bất an với thế giới bên ngoài, tuy rằng có thể nghe hiểu lời của người khác nhưng lại tựa như không thể nào lý giải, càng không thể trả lời câu hỏi nào.

Trạm cứu trợ đã đưa người này đi, buổi tối hôm đó sau khi tắt đèn, anh ta rời khỏi phòng, dùng một loại tư thế kỳ lạ mà có nhịp điệu đi qua đi lại trên hành lang "giống như món đồ chơi dây cót".

Bất kỳ âm thanh gì đều sẽ làm cho anh ta chấn kinh sau đó sẽ nhanh chóng cuộn thành một đoàn, nghiêng đầu, hai mắt trợn tròn, không hề động đậy mà duy trì tư thế này trong một thời gian dài.

Vị đang xuất hiện bên trong camera theo dõi này, trông không giống con người mà giống như một chú chim.

Liễu Anh Niên về khía cạnh kể chuyện xưa có thể xem là chuyên nghiệp, hắn kể xong liền nhanh chóng bổ sung: "Sau đó tôi cũng không biết bọn họ đã dùng cách gì, nói chung là có hỏi được chút tin tức. Anh ta nói anh ta đã tự mình cắt cổ mới có thể trở lại hiện thực."

Dư Châu ngẩn ra: "Chết rồi thì có thể trở về à?"

Liễu Anh Niên: "Tôi không thể xác định, mà quả thật cũng từng có ghi chép như vậy."

Dư Châu: "Làm sao cậu biết?"

Liễu Anh Niên cười hì hì: "Có liên quan đến công việc."

Hắn đứng dậy chào tạm biệt, đem lương khô đưa cho Khương Tiếu. Khương Tiếu không nhận đồ của hắn, tùy tiện khoát tay một cái.

Nhìn bóng lưng của Liễu Anh Niên, Dư Châu nhớ tới trong ba lô của mình có một con dao nhỏ lúc trước dùng để gọt hoa quả cho Cửu Cửu.

Cậu lấy con dao ra, bật lưỡi dao. Lưỡi dao mỏng và sắc bén, có thể dễ dàng kề lên cổ cắt một đường dài.

Cửu Cửu...Cửu Cửu một thân một mình đứng nơi vùng ngoại ô, Cửu Cửu dầm mưa rồi sẽ sinh bệnh đấy.

Dư Châu siết chặt cán dao, ngẩng đầu lên. Yết hầu cuộn lên, lưỡi dao lạnh băng chạm vào làn da mẩn cảm có chút đau nhói.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phàn Tỉnh: Kết thêm bạn nhiều thêm một đường sống.

Dư Châu: Kết bạn nhầm hướng tử lộ thẳng tiến.

- --

* Từ "hãm không" ban đầu tớ định ghi là hố đen nhưng ngẫm lại thấy không sát nghĩa nên tớ vẫn giữ nguyên Hán Việt nghe sẽ hay hơn. Mn có thể hiểu đơn giản đó là một loại hố hình thành do đất nơi đó sụt lún tạo nên một khoảng trống lớn nhìn không thấy đáy.....(~ ̄▽ ̄)~