Giả Bộ

Chương 11




Mấy câu làm sai đều là đề thầy cô trường cấp ba số Một ra. Hai năm này Ôn Nam Tịch kém nhất vẫn là tiếng anh, nhưng lần thi này thành tích môn tiếng anh của cô đã có tiến bộ, nhưng toán và lý lại thấp hơn vài điểm.

Phó Diên lật xem bài thi của cô, từ toán đến lý, ánh mắt nhìn qua bài thi anh, Ôn Nam Tịch dùng tay che điểm đi, Phó Diên nhìn cô, “Bình thường tiếng anh của cậu không tốt lắm sao?”

Ôn Nam Tịch mím môi, gật đầu.

Tiếng anh của cô ngang với Nhan Khả, bình thường phát huy không ổn định, chủ yếu là nằm ở phần nghe. Phó Diên đưa tay cầm lấy bài thi của cô, Ôn Nam Tịch sợ cậu nhìn thấy điểm nghe thảm hại của mình nên một vàng tóm lấy, nhưng lại nắm phải cổ tay cậu, hai người ngẩn ra, lòng bàn tay cô vô cùng ấm áp.

Cô vội vàng buông tay ra.

Đầu ngón tay Phó Diên khựng lại, kéo bài thi qua, vàng tai cậu có hơi nóng, cậu tuỳ ý mở bài thi ra, nhìn thấy vài câu đề nghe.

Cô sai ba bài, cũng là ba bài duy nhất không có điểm.

Cậu nhướng mắt lên.

Ôn Nam Tịch ngậm kẹo mút không dám động, nhìn cậu, lí nhí: “Tôi có thể dùng điểm toán và lý bù lại không?”

“Cậu có từng nghĩ đến nguyên nhân mình thi không tốt không?” Giọng thiếu niên có hơi lười biếng, hỏi ngược lại.

Ôn Nam Tịch mím môi nghĩ ngợi.

“Phần nghe luôn là do khả năng nghe có vấn đề, cho dù có đổi gia sư khác cũng không có tác dụng.”

Phó Diên trầm mặc vài giây, “Tôi gửi cho cậu vài bài nghe, cậu tải về điện thoại, sau này khi không có việc gì làm thì mở ra, lúc nào cũng được.”

Nói rồi cậu liền lấy điện thoại gửi qua.

Ôn Nam Tịch ghé lại gần nhìn, cô nói: “Cảm ơn cậu, lát nữa về tôi sẽ tải, điện thoại tôi không có mạng.”

Phó Diên ừm một tiếng.

Giảng đề xong, Ôn Nam Tịch cất bài thi vào ba lô, nhìn thời gian trên máy tính, vẫn có thể nghe thêm hai, ba bài nhạc nữa. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở quán net ở phía sau quầy thu ngân, ông chủ có lắp một ngọn đèn rất kì quái, giống như ở trong quán bar vậy.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc có hơi rối, đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra cô đã rửa mặt và rửa tay, sau đó sửa sang lại đầu tóc.

Ngay sau đó lập tức nhìn thấy Nhan Khả mặc đồng phục cùng Đàm Vũ Trình đi vào, bước đến bên cạnh Phó Diên, Nhan Khả dựa vào vị trí của Ôn Nam Tịch, váy cô ta khá ngắn, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, Đàm Vũ Trình dựa ở cạnh bàn Phó Diên, cười hỏi: “Bận xong chưa.”

Thấy vậy.

Ôn Nam Tịch thu đầu lại, dựa lưng lên tường, hai tay đút vào túi quần đồng phục, hơi ngây ra. Cô nghe thấy Phó Diên nói vẫn chưa xong, Đàm Vũ Trình tay đút túi quần, đứng thẳng lên nhìn cậu gõ code, Nhan Khả cũng thoải mái đứng nhìn.

Đàm Vũ Trình và Nhan Khả bắt đầu nói chuyện.

Giọng Nhan Khả truyền đến, “Tôi có thể học không?”

Đàm Vũ Trình cười haha: “Được chứ, sao lại không được, nhưng cậu lo mà duy trì thành tích trước đi.”

“Này.” Giọng Nhan Khả mang theo chút nài nỉ, “Sau cậu dạy tôi được không?”

“Bảo Phó Diên dạy cậu.”

Nhan Khả nhìn qua Phó Diên, Phó Diên đang đeo tai nghe, không nghe thấy, ngón tay thon dài của cậu gõ hàng lập trình cuối cùng, sau đó hoàn thành, cậu bỏ tai nghe xuống, nhìn về phía nhà vệ sinh.

Ôn Nam Tịch dựa vào cửa nhà vệ sinh không đi ra, cô không muốn đụng mặt Nhan Khả.

Cô buồn chán khẽ đá chân, sau đó nghe thấy giọng Nhan Khả truyền đến, “Ấy, ở đây có kẹo mút này, vị chocolate, Phó Diên, cho tớ đi.”

Động tác chân của Ôn Nam Tịch khựng lại.

Ở bên ngoài, Phó Diên cầm balo lên, ngay trước khi Nhan Khả đụng vào chiếc kẹo mút kia, cậu đã cầm lấy nó trước, sau đó đút vào túi áo đồng phục. Đầu ngón tay Nhan Khả khựng lại, ánh mắt mang theo sự tủi thân, Phó Diên đút tay vào túi quần, lạnh giọng nói, “Đi đây.”

Cậu đi ra ngoài, lấy điện thoại ra.

Đàm Vũ Trình vỗ vai Nhan Khả, an ủi nói: “Đi thôi, không được động vào đồ của cậu ấy, cậu cũng không phải không biết.”

Nhan Khả mím môi, đeo balo lên, chiếc chuông nhỏ treo trên balo khẽ kêu, cô ta đi cùng Đàm Vũ Trình, vẫn tủi thân, “Có mỗi cái kẹo mút thôi mà.”

Đàm Vũ Trình bật cười, “Tôi còn không dám lấy, huống chi là cậu.”

Nghe thấy tiếng họ đã rời đi, Ôn Nam Tịch đi ra, trong bầu không khí vẫn còn mang theo chút hương nước hoa của Nhan Khả, cô đi đến cạnh bàn máy, máy đã tự động khoá, cô đeo ba lô lên, rút thẻ đem trả, mắt liếc qua chỗ của Phó Diên.

Màn hình đã tắt.

Cô thu lại ánh mắt, đi ra khỏi quán net.

Lúc này trời đã tối, ngõ Nam An sáng lên ánh đèn màu vàng quýt, cô đi qua con ngõ, mơ hồ nhìn thấy bóng hình ba người, họ đang đi về phía trạm xe bus, hai thiếu niên cao gầy đi cùng một cô gái mặc sơ mi trắng và váy xoè.

Ôn Nam Tịch rẽ sang một con ngõ khác, lên lầu, về đến nhà.

Ôn Hữu Đào ngồi trước máy tính, đang bận thiết kế, ông ngẩng đầu lên hỏi, “Đã có thành tích chưa?”



Động tác thay giày của Ôn Nam Tịch khựng lại, giọng cô rất nhỏ, sắc mặt không hề thay đổi, “Vẫn chưa.”

Ôn Hữu Đào nheo mắt, “Khi nào có nhớ đưa cho bố xem.”

Ôn Nam Tịch không đáp.

Cô cởi balo ra để lên sô pha, Ôn Du bưng đồ ăn ra, nhìn cô cười, “Về rồi à.”

Ôn Nam Tịch đi tới giúp bà lấy bát đũa, rất nhanh sau đó ba người cùng ngồi ăn cơm, điện thoại Ôn Hữu Đào vang lên liên tục, khá nhiều tin nhắn gửi đến, ông vừa làm việc vừa ăn cơm.

Ôn Du và Ôn Nam Tịch rất yên tĩnh, ăn cơm xong Ôn Du đi rửa bát, Ôn Nam Tịch vào phòng bếp đứng cạnh bà.

Ôn Du dịu dàng nói: “Phòng bếp toàn mùi khói dầu, con đi ra đi, lát nữa mẹ gọt hoa quả đem vào phòng cho con.”

Ôn Nam Tịch khựng lại, nhìn dòng nước chảy, nói: “Mẹ, lần này con lại xếp thứ hai, còn Nhan Khả đứng nhất lớp.”

Động tác của Ôn Du dừng lại.

Một lát sau, giọng bà mang theo vài phần thất vọng, “Không sao, lần sau lại cố gắng.”

Bà thường nói như vậy.

Đã hơn hai năm rồi bà vẫn nói như vậy, Ôn Nam Tịch mím môi, “Con xin lỗi mẹ.”

Cô không thể chiến thắng được con gái mối tình đầu của Ôn Hữu Đào. Ôn Du vội vàng ngẩng lên, Ôn Nam Tịch đi ra ngoài, cầm balo lên về phòng, cô ngồi xuống bên giường, lấy bài thi hôm nay ra để lên bàn học, bắt đầu ôn tập lại, Ôn Du gọt hoa quả mang vào, đặt lên bàn học cô, bà ôm Ôn Nam Tịch.

“Không sao cả, thực sự không sao đâu, thứ hai cũng rất tốt, con không có lỗi với bất kì ai cả, là mẹ có lỗi với con.”

Khoé mắt Ôn Nam Tịch đỏ ửng, vâng một tiếng.

Ôn Du vuốt tóc cô, “Tối nay nghỉ ngơi một hôm đi, đừng để mệt quá.”

“Vâng ạ.”

Còn việc nhà chưa làm xong, Ôn Du đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Ôn Nam Tịch cầm dĩa ăn hoa quả, ngây người ra, cô cầm điện thoại lên bắt mạng, trước kia Ôn Hữu Đào không cho cô bắt mạng, sau đó phát hiện cô còn không cả biết bắt nên cũng không còn giám sát chặt nữa.

Cô mở QQ lên.

Vài tiếng chuông vang lên, từ chiếc ảnh đại diện màu đen gửi đến.

Đính kèm file nghe.

Ở trên cùng có dòng chữ cậu gõ.

Diên: Ôn Nam Tịch.

Ba chữ ngắn ngủi được gửi từ sáng nay, cô chưa trả lời.

Chẳng trách cậu lại hỏi có phải cô bị thu điện thoại rồi không.

Cô tải bốn bài nghe xuống, mở ngăn kéo tủ lấy tai nghe màu trắng ra, sau đó cắm vào điện thoại, cô mở to âm lượng lên, nghe thấy giọng đọc bài nghe tiếng anh trong đó, là một giọng nữ, có vẻ như là giáo viên tiếng anh, đọc rất chuẩn.

Một bài nghe không chỉ có một đoạn, mà bao gồm nhiều đoạn gộp lại.

Ôn Nam Tịch ít khi nghe bài nghe như vậy, hết bài này lại đến bài khác, hơn nữa cô theo bản năng đi tra ý nghĩa của bài nghe, nhưng cô phát hiện mình rất dễ nhầm những từ có phát âm giống nhau, đặc biệt là bài nghe có rất nhiều từ na ná nhau này, lúc này cô mới phản ứng ra, cậu đang muốn kiểm tra trình độ nhận diện từ vựng của mình.

Cô mở QQ, gõ chữ: [Vô cùng đa tạ.]

Diên: [Có mạng rồi à?]

Ôn Nam Tịch ngây ra: [Ừm.]

Phó Diên: [Ừm.]

Gửi xong cậu lại không online nữa rồi.

Ôn Nam Tịch chỉnh lại tai nghe, cầm bút viết lên giấy, nghe đi nghe lại bài nghe. Nghe đến khi tai có hơi nóng, thêm nữa trời đã muộn, cô mới tháo tai nghe xuống, xoa xoa tai, cô vẫn đang đăng nhập vào ứng dụng, nhấn mở vòng bạn bè, nhìn thấy dòng trạng thái mới nhất của Nhan Khả, cô ta đang đan khăn len.

Ngón tay sơn màu hồng làm động tác hình chữ V.

Châu Na Na hỏi: [Làm cho Phó Diên sao?]

Nhan Khả: [Ừm.]

Châu Na Na: [Hihi, Khả Khả, cậu đảm đang thật đấy.]

Nhan Khả: [Hì.]

Ôn Nam Tịch đọc xong, thoát khỏi vòng bạn bè.

QQ hiện lên dòng thông báo, chiếc ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn đến.



Diên: [Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?]

Ôn Nam Tịch: [Của tôi?]

Diên: [Ừm.]

Ôn Nam Tịch khựng lại: [186…520]

Diên: [Ok.]

Đối phương không nói gì thêm, Ôn Nam Tịch thoát khỏi QQ, tắt mạng, sau đó lên giường đắp chăn đi ngủ.



Sau khi có thành tích thi tháng, thầy cô trường cấp ba số hai đều đang nghiên cứu những câu hỏi làm khó học sinh, sau đó mấy ngày liền đều giảng về nó, Nhan Khả mang len đến trường, cứ rảnh là sẽ đan, bởi vì quan hệ rộng nên không bị bắt được, đương nhiên cô ta cũng đeo tai nghe nghe tiếng anh ôn tập.

Thời gian cứ vậy trôi qua.

Nguyên Thư thấy vậy, sát lại gần Ôn Nam Tịch, “Nghe nói sắp đến sinh nhật Phó Diên rồi, cậu ta muốn tự đan khăn len tặng cậu ấy.”

Ôn Nam Tịch nghe vậy, không đáp.

Cô ôn tập đề toán.

Nguyên Thư hi hi ha ha, “Cậu nói xem, cậu ta có thể theo đuổi được Phó Diên không?”

Ôn Nam Tịch lắc đầu: “Tớ không biết.”

Nguyên Thư dựa lưng lên ghế, lật mở sách ra, “Vừa rồi tớ đi vào nhà vệ sinh thì nghe thấy Châu Na Na nói gần đây Nhan Khả rất căng thẳng, thường xuyên cảm thấy bất an, vì vậy mới tự mình chuẩn bị quà.”

Ôn Nam Tịch ồ một tiếng.

Buổi trưa nhà ăn mất điện nên giờ đang kiểm tra, vì lo lắng học sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tạm thời không mở một ngày, thời gian đột ngột, nhà trường đành mở cổng ngoài để học sinh ra ngoài ăn.

Ngõ Nam An và con đường cạnh trường số Một đầy các món ngon, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư mua hai phần cơm rồi vào tiệm trà sữa ngồi ké điều hoà, tất nhiên cũng sẽ gọi thêm hai ly trà sữa uống.

Nhóm Nhan Khả ngồi ngay bàn bên cạnh, cười vui vẻ chuẩn bị gọi đồ, lúc này cửa tiệm được mở ra, Phó Diên và Đàm Vũ Trình bước vào, khoá áo đồng phục mở ra.

Lập tức thu hút được rất nhiều ánh nhìn.

Nhan Khả thấy cậu bước vào, lập tức đứng lên, “Phó Diên.”

Đàm Vũ Trình cười khoác tay lên vài Phó Diên, đi qua nói chuyện với Nhan Khả, mấy nữ sinh xung quanh mặt đỏ ửng nhìn Phó Diên, Phó Diên đang nhấn điện thoại, gương mặt vô cùng đẹp trai, Nhan Khả nhìn Phó Diên nói: “Hay là các cậu mời bọn tớ uống trà sữa đi.”

Đàm Vũ Trình cười trả lời: “Được chứ, có vài ly thôi mà.”

Phó Diên không đáp, cậu xoay người kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch đang cầm đũa ăn cơm.

Cậu nhìn cô vài giây, sau đó thu lại ánh mắt.

Đàm Vũ Trình đi mua trà sữa.

Phó Diên cũng đứng dậy đi đến quầy thu ngân, cậu mua thêm hai ly.

Rất nhanh sau đó Đàm Vũ Trình cầm trà sữa qua cho bọn họ, Nhan Khả cười tươi hớn hở, mặt vô cùng đắc ý, nhưng ngay lúc đó lại thấy Phó Diên cầm hai ly trà sữa đi về phía góc bên kia.

Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đang nhìn menu, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu đi tới, Phó Diên nhìn cô một cái rồi đặt hai ly trà sữa lên bàn.

Ngay sau đó.

Cả tiệm trà sữa trở nên yên lặng, Ôn Nam Tịch nhìn cậu, Nguyên Thư vô cùng kinh ngạc, Phó Diên mặt không thay đổi biểu cảm đút tay vào túi quần, thu lại ánh mắt, xoay người quay lại chỗ ngồi ở phía trước, ngồi xuống lấy điện thoại ra.

Nguyên Thư vẫn đang kinh ngạc không thôi, cô ấy nhìn Ôn Nam Tịch, rồi lại nhìn sang ly trà sữa, “Đây là gì vậy?”

Nhan Khả cũng kinh ngạc, sắc mặt khó coi, cô ta nắm chặt ly trà sữa nhìn Phó Diên, Đàm Vũ Trình hơi ngây ra, sau đó cười nhìn Nhan Khả, “Hình như họ cũng là bạn học của cậu.”

Nhan Khả bình tĩnh lại.

Châu Na Na lập tức ghé qua nói, “Có phải Phó Diên tưởng họ là bạn học của cậu nên mới mua không?”

Trái tim Nhan Khả đập thình thịch, cô ta nhìn Phó Diên.

Phó Diên cầm ly trà sữa uống một ngụm, vài sợi tóc rơi xuống trán, tay cậu rất đẹp, đang nghịch điện thoại.

Nguyên Thư khẽ kéo người Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch đưa tay qua cầm trà sữa, cắm ống hút lên đưa cho Nguyên Thư một ly, sau đó cũng cắm ống hút rồi uống, nói: “Uống đi.”

Nguyên Thư do dự vài giây, sau đó cầm ly trà sữa lên.

Uống thì uống.

Phó Diên mời, không uống mới là đồ ngốc.