Giá Như - Alina

Chương 34: Cẩu lương




An Linh bị Trịnh Thành Khải năm lần bảy lượt đuổi đi thì rất tức giận. Cô ta ôm mối hận trong lòng với anh. An Linh ôm sự bực tức của mình đến quán bar N&N ở trung tâm thành phố.

Đang uống rượu thì có một người đàn ông đến bên cạnh cô, còn tự nhiên cụng ly với cô, bọn họ có quen biết nhau. Anh ta nở nụ cười gian xảo nhìn An Linh

“Sao? Giờ em thấy tiếc, thấy hối hận rồi sao?”

An Linh cũng chẳng nể nang gì liếc xéo anh ta

“Thì làm sao? Tên khốn Ngụy Viên anh lại đánh bạc thua nữa rồi chứ gì?”

“Do hôm nay anh xui thôi. Em cho anh thêm vài triệu đi”

An Linh nghe thấy thì tức lại càng thêm tức. Cô ta dùng túi xách đánh lên người Ngụy Viên chửi rủa rồi bỏ đi. Ngụy Viên định chạy theo cô ta nhưng bị phục vụ gọi lại bắt thanh toán.

Hắn ta không còn cách nào khác liền làm theo. Trong lầm còn thầm nghĩ
“An Linh, cô sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu”

Gia đình của An Linh tương đối khá giả, so với nhà Lâm Ánh Hy thì chỉ kém hơn một chút. Tiền dĩ nhiên cô ta không thiếu nhưng ai lại chẳng muốn giàu lại càng giàu thêm.

Cô ta đi được một đoạn thì Ngụy Viên đuổi kịp. Hắn kéo tay cô ta vào một con hẻm vắng gần đó, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ khéo An Linh. Thấy cô có vẻ nguôi ngoai hắn liền giở trò không đứng đắn trên người cô ta.

Tại quán bar, một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu dài bước ra ngoài thu hút không ít sự chú ý. Cô đến đây uống chút rượu giải sầu, lúc ra về lại gặp phải cảnh tượng này.

Lúc đầu, cô không mấy để ý nhưng An Linh vô tình xoay mặt làm cô nhìn rõ đó là ai. Cô liền giơ điện thoại chụp một vài bộ ảnh rồi cũng nhanh chóng rời đi.



Vài ngày sau
Tại biệt thự riêng của Trịnh Thành Khải

Trịnh Hoàng My trang điểm nhẹ nhàng, mặc quần jean và áo quay, chân mang giày cao gót hớn hở tìm Lâm Ánh Hy

Lâm Ánh Hy đang dọn dẹp phòng thì bất ngờ Trịnh Hoàng My xuất hiện từ phía sau

“Chị”

Lâm Ánh Hy giật mình quay sang nhìn Trịnh Hoàng My, khăn trải giường cũng bị cô giật mình làm rơi.

Trịnh Hoàng My xin lỗi cô còn giúp cô nhặt lại, còn không quên nói mục đích mình đến đây

“Hôm nay chị có hẹn với ai không?”

“Chị không. Sao thế em?”

“Cuối tuần sau là sinh nhật em, em muốn đi mua sắm ít đồ, chị không bận thì đi cùng em nhé!”

Lâm Ánh Hy nghe thấy tất nhiên là liền đồng ý, trong đầu cô đang suy nghĩ không biết nên mua tặng Trịnh Hoàng My thứ gì. Vì cô cái gì cũng có nên thật sự khó nghĩ.

Lâm Ánh Hy đi vào phòng quần áo chọn đồ đi nhưng nhìn mãi cũng không biết nên mặc gì. Thấy cô đắn đo, Trịnh Hoàng My liền giúp cô chọn.
Thay đồ xong, cả hai cùng nhau đi đến trung tâm thương mại. Trịnh Hoàng My đi đến cửa hàng váy để chọn lễ phục. Lâm Ánh Hy chỉ cho cô lời khuyên, lễ phục cô đã có nên không mua.

Vì Trịnh Hoàng My rất thích màu trắng nên cô cũng muốn chọn lễ phục có màu như vậy. Thật ra đó là màu Vũ Âu thích nên Trịnh Hoàng My mới thích. Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Bọn họ đã lựa được một chiếc váy rất đẹp. Sau đó họ cùng đến cửa hàng trang sức mua trang sức cho phù hợp. Tất nhiên là Lâm Ánh Hy muốn thanh toán, Trịnh Hoàng My không từ chối cũng đồng ý

“Cảm ơn chị”

Sau đó cả hai vui vẻ đi ăn. Hai người đi đến quán ăn Nhật nổi tiếng trong thành phố dùng bữa. Khi họ đến thì hôm nay đã hết chỗ, phải đợi thêm 30p nữa mới có.

Giờ cũng đã trễ nên cả hai định đến nhà hàng khác. Lúc ra tới cửa hai người gặp Trịnh Thành Khải, Vũ Âu, Vĩnh Huy và Thành Hàn đang bước vào. Nói chuyện một lúc thì 6 người đi vào trong.

May mà Trịnh Thành Khải đã đặt chỗ trước nên mới có chỗ. Trịnh Thành Khải nhìn cô vợ nhỏ của mình đổ mồ hôi đầy cả trán liền dùng khăn tay lau cho cô

“Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này? Trời nắng lắm sao em lại ra ngoài?”

Lâm Ánh Hy nghe anh hỏi thì vui vẻ trả lời

“Em đi ra ngoài cùng Hoàng My, hôm nay bọn em đi cùng nhau rất vui đó”

Nhìn tình cảm đôi vợ chồng trẻ trước mắt làm cả đám giả vờ ho vài tiếng. Trịnh Thành Khải hiểu ý liền quay sang hỏi Hoàng My

“Hai người đi mua sắm à?”

“Dạ”

“Mua được nhiều đồ không?”

“Dạ không nhiều lắm. Chị Ánh Hy nhìn thấy cái nào cũng nói anh vừa mua, anh vừa mua. Nên không mua được gì. Chả bù với em…”

Nhìn em gái giả vờ hờn dỗi làm mọi người cười một phen. Bọn họ ai cũng xem cô là em gái, trừ một người…là Vũ Âu.

Vĩnh Huy nghe thấy thì bắt bài được Trịnh Thành Khải bèn trêu chọc anh

“Theo lời Hoàng My vừa nói thì mấy shop thời trang trong trung tâm thương mại cũng không làm lại cậu”

Cả đám nghe thấy liền phì cười. Đúng lúc thức ăn được mang lên. Xong xuôi, Trịnh Thành Khải muốn cắt đứt cơn chọc ghẹo của Vĩnh Huy liền nói

“Thức ăn có rồi, mau ăn đi”

Mọi người nghe thấy thì cùng nhau dùng bữa cũng chuyển chủ đề nói chuyện. Vũ Âu bình thường ít nói, trong lúc ăn lại càng ít nói hơn.

Trịnh Hoàng My ngồi cạnh anh… nhưng cũng cách một sải tay, vừa thấy thức ăn mang ra đã nhanh chóng xoay bàn, lấy đĩa tôm hoàng kim đặt trước mặt anh.

Cô nhìn anh mỉm cười vui vẻ, còn dùng đũa gắp thức ăn vào bát cho anh

“Anh ăn đi, món này anh thích ăn nhất này”

“Cảm ơn em”

Nhìn thấy Trịnh Hoàng My quan tâm, lo gấp thức ăn cho Vũ Âu mà quên mất cả ăn. Anh liền gấp thức ăn vào bát cho cô

“Em cũng ăn đi”

Thành Hàn và Vĩnh Huy nhìn cảnh trước mắt thật không nuốt nổi bữa trưa này. Nhưng họ cũng phải ráng ăn, họ nhìn nhau chỉ thầm kêu gào trong lòng

Bữa trưa vui vẻ cứ thế trôi qua