Một tuần sau
Hôn lễ thế kỷ của Trịnh Thành Khải và Lâm Ánh Hy đã diễn ra, tốn không biết bao nhiêu giấy mực của báo chí và truyền thông.
Lâm Gia Thành, bố của Lâm Ánh Hy vui vẻ cười không ngậm được miệng vì tuần qua công ty ông đã thực sự phát triển lên một tầm cao mới.
Hàng trăm công ty, doanh nghiệp mở lời ký hợp đồng, giá trị công ty đã vươn lên giúp cho Lâm gia trở thành một trong 3 gia tộc lớn nhất cả nước. Lợi nhuận thu được cũng tăng lên vài trăm triệu...
Lâm Kiều Ân vẫn còn hậm hực chuyện cũ. Cô ta đến lễ cưới này không vui vẻ chút nào. Nhưng cô ta dám không đến sao? Còn Lâm Chính, bây giờ anh đang đi đến phòng đợi của cô dâu tìm cô
“Cốc cốc..”
“Dạ mời vào”
Lâm Chính bước vào. Trước mắt anh là hình ảnh Lâm Ánh Hy xinh đẹp tựa một nàng công chúa. Anh cũng không tiếc lời khen dành cho cô
“Em rất đẹp”
Lâm Ánh Hy nghe thấy chỉ mỉm cười thật tươi với anh. Lâm Chính đi tới, nhìn cô rồi nói
“Ánh Hy. Anh chúc cho em có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cuộc đời sau này của em cũng sẽ hạnh phúc. Anh xin lỗi vì lúc ở nhà đã không bảo vệ được em mọi lúc. Nếu sau này có chuyện gì khó khăn thì em hãy gọi cho anh. Anh sẽ luôn giúp đỡ em. Em hãy sống thật hạnh phúc nhé!”
“Dạ, anh cả” Lâm Ánh Hy òa lên khóc nức nở.
Lúc ở nhà, anh cả là người che chở cho cô từ nhỏ đến bây giờ. Mặc dù không cùng một mẹ nhưng Lâm Chính thật lòng không hề có chút ghét bỏ nào đối với cô...
Hình ảnh của cả hai liên tục xuất hiện, người ta chỉ có thể thốt lên một câu “Trai tài gái sắc”. Hình ảnh Trịnh Thành Khải điển trai trong bộ vest trắng được may thủ công tinh xảo, cho đến hình ảnh Lâm Ánh Hy lung linh xuất hiện trong bộ váy cưới lộng lẫy làm cho người ta choáng ngợp khi giá trị của nó gần cả trăm tỉ.
Chưa tính đến trang sức, chi phí tổ chức hôn lễ,...người ta ước tính Trịnh gia đã bỏ ra vài nghìn tỷ cho đám cưới này. Nhưng từ trước đến nay, tiền bạc đối với Trịnh gia vốn không phải là vấn đề.
Sau khi lễ cưới kết thúc, cô được Tài xế Ngô đưa về căn biệt thự riêng của Trịnh Thành Khải. Quả thật là cô đã từng đi đến nơi này. Cô thật sự không nhớ rõ cho đến khi mẹ Trịnh nói về lần đầu gặp cô, cô mới biết.
Lâm Ánh Hy đã thay một chiếc váy cúp ngực, dáng đuôi cá màu hồng nhạt để đãi khách. Bây giờ cô vẫn đang mặc chiếc váy đó và ngồi ở trên giường trong phòng mình.
Cô sớm biết rõ Trịnh Thành Khải không thích cô, nên cô chắc chắn không thể ở cùng phòng với anh ta. Cô nhìn một lượt xem căn phòng này của mình. Thật sự nó rất lớn.
Có phòng ngủ, phòng khách, một phòng để đồ... Căn nhà này có 3 lầu. Lầu 1 là phòng ngủ, chỉ có 2 phòng. Phải, thật sự chỉ có hai phòng nhưng phòng lại rất lớn, đây là ý của Trịnh Thành Khải. Lầu 2 là phòng sách và là nơi làm việc của anh. Lầu 3...là nơi không có ai được phép bước vào...đó là nơi cấm kị trong nhà này.
Lâm Ánh Hy thật sự rất mệt, hôm nay cô vẫn chưa có gì bỏ bụng. Nhưng cô cũng cố gắng đi tắm rửa, thay một bộ đồ mặc ở nhà rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lúc cô tỉnh dậy là nghe thấy tiếng gọi của Quản gia Cố.
“Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, người mau dậy đi.”
Lâm Ánh Hy giật mình mở mắt, nhìn thấy Quản gia Cố, cô vội hỏi
“Có chuyện gì không ạ?”
“Thiếu gia vừa về tới, đang tìm người, người mau xuống phòng khách đi.”
“Dạ, cháu đi ngay.”
Lâm Ánh Hy vội chạy đi rửa mặt rồi xuống lầu. Trịnh Thành Khải thân đang mặc một bộ tây trang đen, chân bắt chéo, tay đang gõ từng nhịp.
Lâm Ánh Hy nhìn thấy có chút hoảng sợ, cô chầm chậm bước đến. Cô sợ đến nỗi hai tay nắm chặt lấy gốc áo, đầu cũng không dám ngẩn đầu lên
“Dạ, anh gọi em” Giọng cô khe khẽ cất lên
“Quản gia Cố” Trịnh Thành Khải lạnh lùng lên tiếng, một cái nhìn cũng không dành cho cô
“Dạ. Thiếu phu nhân, trên bàn có một quyển sổ nhỏ, cô cầm lên đọc đi ạ.”
Lâm Ánh Hy nghe thấy liền cúi người lấy quyển sổ nhỏ đó lên đọc. Đây là những điều cô không được phép làm...còn có...
“Quản gia Cố, ông lên phòng cô ta mang điện thoại của cô ta xuống đây cho tôi.”
“Dạ” Quản gia Cố nghe thấy liền lập tức rời đi.
Còn Lâm Ánh Hy...bây giờ cô thật sự không biết nên đối mặt thế nào. Rất nhanh, Quản gia Cố đã tìm thấy điện thoại của cô rồi mang xuống phòng khách đưa cho Trịnh Thành Khải. Anh ta nhìn chiếc điện thoại cũ kỷ trong tay một lúc rồi bỏ vào túi áo.
Anh đứng dậy, bước tới trước mặt Lâm Ánh Hy. Anh dùng tay bóp mạnh vào cằm cô, buộc cô phải ngẩn mặt lên.
Cô nhìn vào mắt anh, hai mắt bây giờ đã chuyển sang màu đỏ. Lâm Ánh Hy sợ hãi nhìn anh, đến thở cũng không dám thở mạnh
“Cô làm trái lời tôi, hậu quả...tự cô gánh. Nghe rõ chưa?”