*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lan Thất
"Thiên địa tự nhiên, là gốc để phân biệt muôn loài.
Lam thị trọng giáo dưỡng, mở phái tu luyện làm sáng điều nghĩa.
Hiweur được nguồn gốc, biết phân biệt, lập chí hướng, một lòng cầu thị.
Bốn quy tắc này, làm giới răn dạy đệ tử."
Ngụy Vô Tiện hôm nay hiếm được buổi dậy sớm, bị Lam Vong Cơ đưa tới Lan thất, nhìn đám Kim Lăng, Lam Tư Truy và đệ tử các nhà ngoan ngoãn kính cẩn nghe giảng, lại nhất tề hành lễ báo, hắn không kìm được mà nhớ tới cảnh tượng lần đầu đến Vân Thân Bất Tri Xứ nghe giảng mười sáu năm trước, thời gian thấp thoáng thoi đưa, giờ này tại nơi đây, lại có thêm mấy chàng thiếu niên hoạt bát trẻ trung.
"Gia quy Lam thị gồm bốn ngàn điều,
Rằng:
Không được luyện tà đạo.
Không được thu đồ đệ bừa bãi, truyền thụ sai người.
Không được giấu vũ khí sắc bén.
Mạt ngạch là vật để tự ước thúc chính mình, không được để người khác tự tiện chạm vào mạt ngạch.
Mạt ngạch không được dùng vào việc khác.
Coi người giỏi là thầy, lấy tu thân chính trực làm quy phạm.
Tâm luôn hướng đến chính đạo, không nhập tà đạo.
Không tu tà thuật, không kết giao với gian tà.
......
......."
Tuy rất không hợp lễ nghi nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không thể nhịn được mà muốn ngáp dài, Lam thị gia quy này càng ngày càng dài, chỉ cần nhắc tới thôi đã khiến hắn muốn hôn mê luôn rồi.
"Lan Lăng Kim thị, bái lễ."
Kim Lăng và Kim Giản cùng bước tới trước Lam Hi Thần, hai tay chắp trước ngực, hơi cúi người thi lễ:
"Lan Lăng Kim thị Kim Lăng, Kim Giản bái kiến Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân."
Kim Lăng hành lễ xong, đứng thẳng người, nói:
"Được nghe Trạch Vu Quân bút pháp phóng khoáng tuyệt vời, nét chữ như ngọc mài sáng bóng, Lan Lăng Kim thị đặc biệt chuẩn bị bộ nghiên mực Nhật Nguyệt Hợp Bích[1], mong Trạch Vu Quân không chê."
"Thanh Hà Nhiếp thị, bái lễ."
Bên cạnh vị trí của Kim Lăng, một vị thanh niên tuổi tác có chút lớn hơn bước ra, nhìn bề ngoài xem chừng cũng đã hai lăm, hai sáu tuổi, chàng thanh niên cúi người hành lễ:
"Thanh Hà Nhiếp thị Trần Tử Bội, bái kiến Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân. Vãn bối thay mặt sư phụ Xích Phong Tôn đã qua đời và Nhiếp Tông chủ dâng tặng Trạch Vu Quân ấm trà ngọc Tử Sa sáu cánh[2]."
Ngụy Vô Tiện theo dõi chăm chú người trước mặt, mười sáu năm trôi qua, hắn cũng không ngờ Xích Phong Tôn còn có một vị đại đồ đệ khí phách ngời ngời như vậy, cách nói chuyện cùng cử chỉ, động tác đều thấm nhuần phong cách của Xích Phong Tôn khi đó.
"Mi Sơn Ngu thị, bái lễ."
Một cô gái bước ra từ nhóm học trò của Ngu thị, một thân áo đỏ phơi phới, khí khái mà không kém phần xinh đẹp. Ngụy Vô Tiện nhìn cả buổi rồi mới nhớ ra, cô gái này là con gái của tông chủ Mi Sơn Ngu thị, nhớ khi xưa cô nhóc này mới đầy tháng, hắn và Giang Trừng còn tới thăm vị tiểu sư muội này, nay đã thành cô nương rồi, còn tới Lam thị nghe giảng.
"Mi Sơn Ngu thị Ngu Phong Hề, bái kiến Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân. Vãn bối phụng mệnh cha tới dâng gỗ Trầm Hương Mai Lạc Côn Luân."
"Ba Lăng Âu Dương thị, bái lễ."
Huynh muội Âu Dương cung kính bước lên phía trước.
Hành lễ xong liền dâng lên một gốc Linh Chi tím cực phẩm.
Đợi đến khi đệ tử các nhà Nhạc Lăng Tần thị và Đình Sơn Hà thị bái lễ xong, Lam Hi Thần chậm rãi đứng dậy.
"Bái lễ đã xong, các vị đều về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu nghe giảng, nhớ tới Lan thất đúng giờ."
Các đệ tử chắp tay hành lễ, đồng thanh đáp:
"Vâng."
Mọi người lần lượt giải tán, Ngụy Vô Tiện nhân lúc không ai để ý liền lẻn ra ngoài, đuổi theo nhóm môn sinh Ngu thị.
"Tiểu sư muội Phong Hề!"
Ngu Phong Hề nghe tiếng gọi liền ngoảnh lại, bảo những người khác về nghỉ ngơi trước, đợi đến khi mọi người đi hết rồi, nàng mới túm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, đập hắn vài cái rõ mạnh.
"Ngụy sư huynh! Huynh vẫn còn sống thật này!"
Ngụy Vô Tiện xoa xoa cánh tay:
"Muội đánh thêm hai cái nữa chắc ta chết luôn mất....."
Ngu Phong Hề xoay xoay cổ tay, vui mừng vô cùng:
"Ngụy sư huynh, huynh giỏi thật đó! Hồi muội sáu tuổi có thấy cha bảo huynh tu tà đạo, bị trăm nhà vây diệt, nay lại nghe huynh đoạt xác trùng sinh!"
"Ha ha ha ha, quá lời, quá lời rồi....."
Ngụy Vô Tiện mím mím môi, mười sáu năm trôi qua, cô nhóc năm nào cũng trưởng thành rồi, sức lực cũng ngày càng khỏe.....
"Tiểu sư muội, năm nay cũng hai mươi hai rồi nhỉ? Sao vẫn chưa tìm nơi tìm chốn đi mà lại tới Lam thị nghe giảng thế?"
"Ây, cha muội nói tính muội nóng nảy, nào có nhà nào dám lấy, hơn nữa huynh với A Trừng ca còn chưa thành gia kia mà."
Ngu Phong Hề lại túm lấy tay Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy sư huynh, huynh thật sự có thể dùng sáo khống chế con rối sao?! Quá giỏi luôn ấy!"
Lam Vong Cơ ra khỏi Lan thất liền thấy ngay cảnh Ngụy Vô tiện cùng một cô gái áo đỏ nói chuyện vui vẻ đến quên trời quên đất, cô gái đó còn túm cánh tay Ngụy Vô Tiện, nói cười xôn xao. Hai mắt y hơi nhíu lại, nắm chặt Tị Trần trong tay, nhanh chóng bước tới sau lưng Ngụy Vô Tiện, kéo tay hắn đi.
"Ngụy Anh, về phòng."
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ kéo đi, còn vội vàng quay đầu lại vẫy tay với Ngu Phong Hề:
"Tiểu sư muội! Lần sau lại ôn chuyện cũ nhé!"
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ về đến tiểu viện Long Đảm.
"Lam Trạm! Về vội như vậy làm gì a?"
Lam Vong Cơ lại không hề trả lời hắn.
Hai người vừa bước vào Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện đã bị Lam Vong Cơ ấn lên giường, thấy y sắc mặt lạnh lùng kì lạ, hắn liền thử thăm dò:
"Lam Trạm?"
Vẫn không đáp........
"Hàm Quang Quân?"
"........."
"Lam nhị công tử?"
"........."
Ngụy Vô Tiện níu lấy tay áo Lam Vong Cơ, lắc lắc:
"Lam nhị công tử, để ý ta chút đi mà ~ Hôm nay ta không gây họa gì mà, sao lại bơ ta rồi?"
Ngụy Vô Tiện cười lăn cả ra giường, thì ra Lam Trạm cũng biết ghen.......
Lam Vong Cơ nhíu mày.
Tiếng cười của Ngụy Vô Tiện tắt ngấm.
Hắn lại bị cấm ngôn rồi!
Ngụy Vô Tiện bò tới cạnh Lam Vong Cơ, hai tay ôm lấy cổ y, cả thân thể dán sát vào người y, mắt long lanh đáng thương nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, còn hôm một cái chớp nhoáng lên mặt Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ lật người giữ chặt eo hắn rồi mới giải cấm ngôn.
Ngụy Vô Tiện tựa lên ngực Lam Vong Cơ, ngước mặt giương đôi mắt cong cong lên nhìn y:
"Lam Trạm ~ đó là con gái của huynh trưởng nhà Ngu phu nhân, khi nó còn nhỏ thường tới Liên Hoa Ổ cùng Ngu tông chủ, ta biết con bé từ hồi nó vẫn còn là đứa nhóc năm sáu tuổi cơ. Dấm này mà ngươi cũng ăn hử?"
Lam Vong Cơ bị nói trúng tim đen, lại càng ôm người trong lòng chặt thêm mấy phần:
"Không cho cô ta động vào ngươi."
"Được rồi được rồi! Không cho đụng, sau này bất kì cô gái nào, không kể tuổi tác lớn nhỏ, ta đều cách thật xa, được chưa?"
Lam Vong Cơ bước mấy bước tới bên giường, đặt hắn nằm xuống, lại đưa tay cởi đai áo hắn. Ngụy Vô Tiện vội vàng nắm chặt vạt áo trước ngực.
"Lam Trạm! Đang ban ngày ban mặt! Đợi tối rồi mới......... được không.........."
Lam Vong Cơ không thèm quan tâm tới sự ngăn cản của hắn, thuần thục cởi áo ngoài, lại tháo đai áo.
"Nằm yên, châm cứu."
"Á...... Lại phải châm cứu à.........."
Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt liền vô cùng nhăn nhó.
"Ta còn nghĩ ngươi định............"
Lam Vong Cơ lật kim châm, thuần thục tìm thấy các huyệt đạo trên người Ngụy Vô Tiện, vừa thi châm vừa đáp:
"Ừ, đợi đến tối."
"..........."
Ở một nơi khác.
Sau khi ra khỏi Lan thất, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng cùng Âu Dương Tử Chân lại xúm lấy nhau, Lam Cảnh Nghi huých tay Kim Lăng:
"Kim Lăng, có quen Ngu cô nương kia không?"
Kim Lăng đáp:
"Đương nhiên, tuy người ta chỉ lớn hơn ta năm, sáu tuổi nhưng tính bối phận, ta còn phải gọi một tiếng cô cô cơ......."
Âu Dương Tử Khâm nói:
"Ngu cô nương này hóa ra lại là một vị tiên tử sắc đẹp tuyệt trần, nhưng tính cách xem chừng có hơi hào sảng."
Lam Cảnh Nghi cũng bồi thêm:
"Đúng thế đúng thế! Vẫn chỉ có tiểu muôi Tử Khâm nhà Tử Chân là hòa nhã ôn nhu!"
Lam Tư Truy ngắt lời mấy đứa:
"Cảnh Nghi, nói sau lưng người khác là không đúng."
"Đúng đúng đúng, bọn mình không nói nữa."
Lam Tư Truy tiếp lời:
"Kim Lăng, à, cả Cảnh Nghi và Tử Chân, mọi người ăn sáng chưa? Ta nấu cho mọi người ăn nhé."
"Được luôn!"
Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân lập tức cảm thấy bụng đói đến nỗi da bụng dính vào lưng đến nơi rồi. Lam Cảnh Nghi còn vội vàng nói:
"Tư Truy làm nhiều một chút, ta đưa qua cho Tử Khâm một phần nữa!"
Âu Dương Tử Chân chỉ mặt Lam Cảnh Nghi:
"Cảnh Nghi........ huynh định........ hở?!"
Nửa canh giờ sau, Lam Tư Truy nhấc hộp đựng đồ ăn tới tìm Kim Lăng.
"Kim Lăng, ta hầm canh sườn củ sen, huynh nếm thử xem."
Kim Lăng cầm thìa nếm thử, giơ ngón tay cái với Lam Tư Truy:
"Ui, Tư Truy, tay nghề tốt quá đi!"
Lam Tư Truy có hơi do dự, muốn nói lại thôi, đợi Kim Lăng ăn xong rồi, cậu mởi cẩn thận mở lời:
"Canh xương sườn hầm ngó sen là món cha thích ăn nhất, cha nói trước kia Giang cô nương hay làm cho người......."
Kim Lăng đột nhiên nghe thấy người khác nhắc tới mẫu thân, trong lòng khó chịu vô cùng, nó cúi đầu không nói.
Lam Tư Truy tiếp tục:
"Nghe Ôn thúc nói, năm đó trước khi Giang cô nương xuất giá có hầm canh xương sườn ngó sen tới Di Lăng, còn cho múc cho Ôn thúc một bát, thúc không nỡ ăn mà cẩn thận mang về Loạn Táng Cương cho ta ăn......... Bát canh đó ngon vô cùng, là bát canh ngon nhất mà ta từng được uống."
"Đừng nói nữa.........."
Giọng Kim Lăng có chút nghẹn ngào.
"Khi ta năm tuổi, được cha cứu đưa đến Loạn Táng Cương, ta đã không nhớ cha mẹ thân sinh của mình là ai nữa........."
Hai cậu thiếu niên ngồi bên bàn, nhất thời đều chìm vào im lặng, rất lâu sau, Lam Tư Truy đứng dậy dọn bát trên bàn.
"Kim Lăng, sau này nếu huynh còn muốn ăn canh xương sườn củ sen, cứ việc tới tìm ta, ta hầm cho huynh. Đi trước nhé..........."
Dõi mắt trông theo bóng Lam Tư Truy khuất dần sau cánh cửa, Kim Lăng chợt nhớ tới câu nói trước kia Ngụy Vô Tiện từng bảo hắn:"Cả đời này của con, có hai câu nói vô cùng ớn nhưng không nói không được, là "cảm ơn" và "xin lỗi"."