Thành Vân Bình.
Miếu Quan Âm.
Lam Vong Cơ ngự kiếm tới miếu Quan Âm, rảo bước tới sau bức tượng, quan tài của Nhiếp Minh Quyết vẫn bị phong ấn dưới tầng tầng pháp trận, pháp trận này đều do mấy vị đại gia chủ của tiên môn bách gia hợp lực phong ấn, đảm bảo chắc chắn đao linh của Bá Hạ không thể nào tác quái được nữa, dù là người có tu vi cao như Lam Vong Cơ muốn phá trận cũng không hề đơn giản.
Nằm trong quan tài là vị đứng đầu Tam tôn năm đó - Xích Phong tôn. Lam Vong Cơ cung kính thi lễ trước quan tài, trầm giọng nói:
"Xích Phong tôn, đắc tội rồi."
Tị Trần rời vỏ, Lam Vong Cơ không ngừng rót linh lực nhắm thẳng vào pháp trận, dồn sức bổ xuống một đường mạnh bạo, vài vệt sáng xanh lóe lên, kiếm khí đem theo linh lực dồi dào bắn ra, chỉ thấy bề mặt trận pháp dần xuất hiện vết nứt, dần dần lan rộng, chẳng mấy chốc, pháp trận bị nứt thành mấy mảng.....
Lam Vong Cơ bị kiếm khí bắn ngược lại đẩy lùi vài bước, phải chống Tị Trần lên đất mới gắng sức đứng vững lại, bị kiếm khí và sức mạnh từ pháp trận ảnh hưởng, y chỉ thấy lồng ngực phải chịu sức ép quá lớn, kinh mạch tổn thương, hơi thở không ổn định, cuối cùng phun ra một ngụm máu tụ.
Lam Vong Cơ đứng vững thân mình, nắm chặt tay, dùng mu bàn tay lau đi vết máu, chống Trần Tình, hơi lảo đảo đứng thẳng người, y tiến từng bước tới cạnh quan tài, một lần nữa động linh lực đẩy nóc quan tài bay lên, trước khi nóc quan tài rơi xuống liền như ánh chớp lướt qua mà lấy Âm Hổ Phù ra, động tác chỉ trong khoảnh khắc nhưng vẫn bị đao khí của Bá Hạ làm bị thương, vết thương sâu tới tận xương, chẳng mấy chốc cả ông tay áo trắng như tuyết đã bị máu nhuộm đỏ rực.
Cẩn thận đặt Âm Hổ Phù vào túi Càn Khôn xong, Lam Vong Cơ ngồi xuống điều chỉnh nội tức, một lúc sau mới đứng dậy, tạm phong ấn lại quan tài đề phòng đao linh thoát ra, trước khi rời đi còn thi lễ với quan tài một lượt rồi mới ngự kiếm cấp tốc trở lại tòa điện lớn trên đỉnh Loạn Táng Cương.
Trên Loạn Táng Cương,
Hiểu Tinh Trần, Ôn Ninh và bọn Lam Tư Truy đã sắc xong thuốc giải, lần lượt cho những người dân kia uống. Đợi đến khi Lam Vong Cơ về đến nơi, mặt trời đã ngả bóng tà, tất cả thôn dân đều đã được giải độc và xuống núi hết rồi, Ôn Ninh cùng đám tiểu bối đều lo lắng sốt ruột ngồi chờ ngoài điện, Hiểu Tinh Trần vào trong giúp Giang Trừng truyền linh lực cho Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ vừa hạ xuống đất, đám tiểu bối lập tức vây lấy y, Lam Tư Truy nhìn ống tay nhuốm máu của y, vô cùng lo lắng:
"Phụ thân! Người không sao chứ......."
Lam Vong Cơ vẫn không dừng bước đi thẳng vào điện Phục Ma. Giang Trừng nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy Lam Vong Cơ trước giờ vẫn luôn chỉnh tề sạch sẽ, nhã chính đoan trang, lúc này đây áo lem vệt máu, một tay còn không ngừng chảy máu. Giang Trừng nhíu chặt lông mày như muốn ép thành một đường thẳng, căng thẳng hỏi:
"Thế nào?"
Lam Vong Cơ cảm giác huyết khí trong ngực lại muốn trào ra, trong miệng đều là vị tanh của máu khiến y muốn nôn ra nhưng lại đè lại, hầu kết khẽ động, ngụm máu tanh bị y cứ thế nuốt xuống, đợi khí huyết ổn định rồi mới đáp:
"Lấy được rồi."
Hiểu Tinh Trần nghe không hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, cũng không biết Lam Vong Cơ vừa đi đâu, đã làm gì. Nhưng chắc nhất định đều vì cứu Ngụy Vô Tiện, bọn họ không nói với y ắt cũng có lý do riêng, không tiện hỏi nhiều.
Lam Vong Cơ nhìn qua Tiết Dương đang đứng cạnh Hiểu Tinh Trần, y cần Tiết Dương dạy cách sử dụng Âm Hổ Phù nhưng việc này lại không thể để Hiểu Tinh Trần biết được, cần nghĩ cách để Hiểu Tinh Trần rời đi.
Y ngẫm nghĩ một lát liền cất lời:
"Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, miếu Quan Âm ở thành Vân Bình, phong ấn tà túy, phải nhờ người vất vả rồi."
Hiểu Tinh Trần không hề biết những việc liên quan đến Kim Quang Dao nên hơi khó hiểu, Giang Trừng vội vàng bổ sung:
"Cách đây không xa là thành Vân Bình, trong thành có một tòa miếu Quan Âm, bên trong phong ấn một tà túy vô cùng hung ác, lần này phong ấn suy yếu, ta và Hàm Quang Quân lại không thể phân thân đi giải quyết được nên chuyến này phải nhờ đạo trưởng vất vả rồi."
Hiểu Tinh Trần nghe xong liền gật đầu.
"Nghĩa bất dung từ, vậy tiểu đồ đệ này của ta giao cho hai người trông coi giúp ta nhé."
Hiểu Tinh Trần dẫn theo đám tiểu bối Âu Dương Tử Chân ngự kiếm bay về hướng thành Vân Bình, Lam Tư Truy và Kim Lăng không chịu rời đi, nhất định muốn ngồi chờ ở cửa điện, Ôn Ninh vô cùng buồn bã ngồi trên bậc thềm, Tần Miểu lo liệu cho mấy đứa trẻ được Ôn Ninh thu nhận, đưa chúng về phòng xong xuôi lại đi sắc thuốc cùng mọi người, vừa xong việc liền tới trước cửa điện xem tình hình ra sao thì thấy Ôn Ninh và đám Kim Lăng đang lo lắng ngồi đó.
Tần Miểu tới ngồi xuống cạnh Ôn Ninh, đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng quá tự trách, huynh đã làm rất tốt rồi."
Ôm Ninh nắm lấy bàn tay Tần..., đầu vẫn cúi xuống, giọng nói nghèn nghẹn:
"Ta không..... Bảo vệ công tử chu toàn......"
Lam Tư Truy đến trước mặt Ôn Nin, ngồi xuống đối diện với hắn:
"Ôn thúc thúc, cha sẽ khỏe lên mà, người lợi hại như vậy, nhất định sẽ không sao. Hơn nữa còn có phụ thân ở đây, nhất định sẽ khỏe lại, sẽ khỏe lại...... "
Trong điện Phục Ma
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện, người trong lòng vẫn luôn nghịch ngợm không ngoan, ngày thường không chịu ngồi im một khắc nào nay mặt không chút huyết sắc, hơi thở yếu ớt tựa vào ngực y. Vết thương trên tay Lam Vong Cơ vẫn chưa khép miệng, khi ôm Ngụy Vô Tiện, vết thương bị va chạm lại càng thấm ra nhiều máu hơn, y không thèm để ý nhẹ nhàng ôm Ngụy Vô Tiện lên, để hắn yên ổn tựa vào ngực mình rồi mới lấy túi Cần Khôn, thả Âm Hổ Phù ra.
Tiết Dương trông thấy Âm Hổ Phù, đột nhiên nói với Lam Vong Cơ:
"Trước hết ta phải nói rõ ràng với ngươi, cách này có thể giữ tính mạng cho hắn nhưng chỉ là đảm bảo hắn không chết mà thôi."
Giang Trừng vô cùng lưỡng lự, không nhịn được mà hỏi:
"Lam Vong Cơ, ngươi nghĩ kĩ đi..... Nếu dùng Âm Hổ Phù rồi, danh tiếng của ngươi ắt bị hủy hoại, vị trí Tiên đốc cũng khó giữ......"
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, đáy mắt tràn ngập nhu tình.
"Không có hắn, sống còn có ý nghĩa gì?"
Giang Trừng thở dài một hơi, quay sang bảo Tiết Dương:
"Các ngươi bắt đầu đi, ta ra canh bên ngoài."
Một ngày một đêm qua đi, dù là Lam Vong Cơ trong điện, Giang Trừng, Tiết Dương hay là đám Ôn Ninh, Kim Lăng cùng Lam Tư Truy bên ngoài, trọn một ngày một đêm không uống một giọt nước, cứ thế căng mắt lên chờ đợi....
Chập tối hôm sau, cửa lớn điện Phục Ma cuối cùng cũng mở ra, Giang Trừng và Tiết Dương lần lượt ra ngoài. Kim Lăng túm lấy tay Giang Trừng, vội vàng hỏi:
"Cậu! Sao rồi cậu?"
Giang Trừng mệt mỏi bóp mi tâm:
"Vào thăm hắn đi."
Lam Tư Truy, Kim Lăng và Ôn Ninh lập tức chạy vào bên trong, Ngụy Vô Tiện nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt nhợt nhạt như tuyết nhưng hơi thở đã không còn yếu ớt như trước.
Lam Vong Cơ ngồi bên giường, cánh tay bị thương buông thõng xuống, ống tay trắng muốt bị máu nhuộm thâm đỏ, tay còn lại vẫn nắm chặt bàn tay Ngụy Vô Tiện, môi hơi trắng, mồ hôi phủ kín trán và hai bên thái dương y, ánh mắt vẫn luôn nhìn Ngụy Vô Tiện chăm chú, không di chuyển một phân hào nào.
Lam Tư Truy nhìn hai người cha bị thương nặng trước mắt, trong lòng nặng nề lo lắng. Cậu ngồi xuống bên giường nhìn Ngụy Vô Tiện thật lâu, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, đưa tay muốn chạm vào cánh tay nhuốm máu của y nhưng chưa kịp chạm tới đã vội vàng rụt lại, nghẹn ngào nói:
"Phụ thân..... Vết thương trên tay người cần băng bó lại, chuyến này vì cha, linh lực của người đã hao tổn quá nhiều, cho dù là vì cha, người cũng phải giữ gìn sức khỏe....."
Lam Vong Cơ không hề lay chuyển, vẫn chăm chú nìn Ngụy Vô Tiện, nhàn nhạt đáp lời:
" Ta không sao."
Lam Tư Truy biết, những việc Lam Vong Cơ đã quyết, trừ Ngụy Vô Tiện ra, ai cũng không lay chuyển được y, chỉ còn cách trông chờ Cảnh Nghi, hi vọng cậu có thể nhanh chóng mang nấm vạn năm cùng đan dược trợ linh khí trở về.....
Lại một đêm qua đi, Hiểu Tinh Trần và bọn Âu Dương Tử Chân cũng về tới nơi, Lam Vong Cơ lại thức trắng một đêm canh bên giường Ngụy Vô Tiện, không nói một lời. Những người khác không biết nhưng Giang Trừng hiểu rõ, Lam Vong Cơ bảo vệ tâm mạch cho Ngụy Vô Tiện, lấy Âm Hổ Phù, linh lực đã tiêu hao quá lớn, lại động dùng Âm Hổ Phù trị thương cho Ngụy Vô Tiện, tà khí xâm nhập vào cơ thể, nội thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng y vẫn cố gắng chống đỡ chờ Ngụy Vô Tiện tỉnh lại.....
Lam Cảnh Nghi phải đến buổi trưa ngày thứ ba mới về kịp Loạn Táng Cương, vừa hạ xuống đã vội vã chạy vào, vừa chạy vừa gào:
"Hàm Quang Quân! Con mang Linh chi vạn năm về rồi!!!"
Giang Trừng cùng cả bọn lập tức chạy ra đón, Âu Dương Tử Khâm cấp tốc tìm ấm sắc thuốc. Lam Tư Truy chạy tới cạnh Lam Cảnh Nghi, khẩn thiết hỏi:
"Đan được bổ khí chữa nội thương có mang về không? Mau đưa ta!"
Lam Cảnh Nghi mở túi Càn Khôn đổ hết ra bàn.
"Đem đây đem đây, đem nhiều lắm đây!"
Lam Tư Truy nhặt ra hai bình thuốc trong một đống chai lọ trên bàn, dốc ra tay rồi vội vàng chạy vào trong điện.
"Phụ thân! Phụ thân! Đây là thuốc Cảnh Nghi mang về, người dù sao cũng nên dùng một chút......"
(Tự dưng đoạn này thương Tư Truy quá, Trạm mà không uống chắc nó tuyệt vọng mất:()
Lam Vong Cơ vẫn lắc đầu, y không muốn dùng thuốc, nếu lần này không cứu được Ngụy Anh, y cũng không cần lãng phí đan dược nữa......
Lam Tư Truy nôn nóng vô cùng, cầu khẩn:
"Phụ thân, Linh chi vạn năm đã mang tới rồi, cha nhất định sẽ khỏe lại, người cũng nhất định không muốn nhìn thấy bộ dạng này của phụ thân, người cũng không muốn làm cha lo lắng mà, phải không?"
Lam Vong Cơ dường như đã bị thuyết phục, y tiếp lấy thuốc Lam Tư Truy mang tới, một hơi nuốt xuống. Lam Tư Truy xử lý vết thương trên cánh tay cho y rồi lại ra ngoài cùng mọi người phụ Âu Dương Tử Khâm sắc thuốc.
Đến khi Lam Tư Truy mang thuốc vào, Giang Trừng cùng mọi người đều vào theo. Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện để hắn dựa trong lòng mình. Tuy nhiên hai hàm của Ngụy Vô Tiện vẫn luôn cắn chặt, không thể nào bón thuốc cho hắn được.
Giang Trừng nóng ruột giục giã:
"Bóp miệng của hắn ra!" (@[email protected])
Lam Tư Truy đang không biết làm sao, Lam Vong Cơ đã đoạt lấy chén thuốc trong tay cậu, ngậm một ngụm thuốc trong miệng, trực tiếp cúi xuống bón cho Ngụy Vô Tiện. Trong điện Phục Ma đứng chật người, Lam Vong Cơ cứ bón từng ngụm, từng ngụm đến khi bát thuốc cạn sạch. Mấy đứa tiểu bối đứa nào đứa nấy ngại ngùng đưa mắt đi lung tung, không dám nhìn thẳng.
Đút xong thuốc, Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện nằm thẳng xuống giường, trước sau như một vẫn không chịu buông tay hắn, y ngoảnh lại hỏi Âu Dương Tử Khâm:
"Khi nào hắn có thể tỉnh lại?"
Âu Dương Tử Khâm tới bên giường cẩn thận kiểm tra mạch đập của Ngụy Vô Tiện, lại thăm dò linh lực của hắn.
"Ngụy tiền bối đã qua giai đoạn nguy hiểm, tính mạng được đảm bảo, nhưng vãn bối cũng không xác định được khi nào người tỉnh...... Có thể trong vòng ba ngày, có thể là mười ngày, hoặc một tháng, hoặc......."
Lam Vong Cơ buông một hơi thở dài.
"Tính mạng được đảm bảo...... Vậy là tốt, dù mất bao lâu, ta đợi hắn."
Mọi người ở lại Loạn Táng Cương nghỉ ngơi một ngày, hôm sau, Hiểu Tinh Trần từ biệt mọi người, dẫn theo Tiết Dương rời khỏi Loạn Táng Cương đi về phía Thanh Hà. Giang Trừng cũng phải nhanh chóng trở về Liên Hoa Ổ, trước khi đi còn lôi tên ăn mày đã đâm Ngụy Vô Tiện kia tới trước mặt Lam Trạm.
"Thằng khốn này giao cho ngươi xử lý."
Tên ăn mày kia quỳ sụp dưới đất im lặng không nói, Lam Vong Cơ lạnh lùng quét mắt qua.
"Đưa về Cô Tô."
Mọi người sửa soạn hành lý, kỳ nghe giảng chưa kết thúc, đám tiểu bối vẫn phải quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng Lam Vong Cơ, Lam Tư Truy chạy đi tìm Ôn Ninh để từ biệt.
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện trong lòng, ôn nhu hôn lên mi tâm hắn, nhẹ giọng thì thầm:
"Ngụy Anh, chúng ta về nhà."