Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tĩnh thất.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ luôn dính lấy nhau, ta một ngụm ngươi một ngụm ăn hết canh sườn ngó sen, ăn xong rồi, Ngụy Vô Tiện đi loanh quanh trong phòng tiêu thực, thấy trên thư án xếp kinh văn Lam Vong Cơ chép suốt một tháng này bèn lật xem vài trang, cố tình trêu đùa, hỏi:
"Lam Trạm, ngươi chép nhiều kinh thư vậy làm gì? Không định xuất gia làm hòa thượng đó chứ! Thế thì ta phải làm sao đây?"
Lam Vong Cơ rút mấy tờ giấy trong tay hắn ra, đem cả mấy trang đã chép xong trên bàn đặt vào hộp xong xuôi mới đem cất cao trên giá sách.
Ngụy Vô Tiện nhìn theo động tác của y, cười thành tiếng, đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng trong mơ, hắn chạy tới túm lấy tay Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm! Đi, đi Tàng Thư các với ta!"
Lam Vong Cơ để hắn dắt tới Tàng Thư các, cửa vừa mở, Ngụy Vô Tiện chạy ngay tới giá sách cuối cùng, lấy ra bức họa kẹp trong trang giấy, cừoi xấu nhìn Lam Trạm, đùa giỡn y:
"Lam Trạm ~ đây là gì ta?"
Lam Vong Cơ vẫn luôn điềm tĩnh bỗng lộ ra chút bối rối, ánh mắt lảng tránh, yết hầu chuyển động như muốn nói lại thôi.
Ngụy Vô Tiện đung đưa bức họa trong tay, cố tình truy hỏi:
"Lam Trạm, đây chẳng phải bức tranh lúc đó khi ta bị thúc phụ phạt đến đây chép gia quy tặng ngươi đó sao? Ta còn tưởng ngươi xé rồi chứ! Không ngờ còn đem giấu ở đây! Nói mau, có phải từ lúc đó đã có ý với ta rồi không!?"
Lam Vong Cơ bị nói trúng tim đen vội bước lên kéo Ngụy Vô Tiện vào lòng, đoạt lấy ức tranh trong tay hắn, ép người vào giá sách phía sau, vành tai dần đỏ ửng, trầm giọng hỏi:
" Ngươi, làm sao biết nó để ở đây...."
Ngụy Vô Tiện nhếch mi ngẩng đầu ghé sát vào mặt Lam Vong Cơ, vô cùng kiêu ngạo đáp:
"Lam nhị công tử, những gì liên quan đến ngươi ta đều biết! Trên thế giới này, còn ai hiểu ngươi hơn ta chứ!!"
Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc, hơi thở của hai người hòa quện quấn quýt khiến hô hấp y nặng thêm mấy phần, tay siết người trong lòng cũng mạnh hơn mấy phần.
Trong mắt người ngoài, Lam Vong Cơ của Cô Tô Lam thị là kẻ chẳng dính khói lửa nhân gian, là danh sĩ tiên môn vô dục vô cầu, nhưng người trước mắt đây lại luôn dễ dàng khiêu khích dục vọng của hắn.....
Trước khi gặp Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chưa từng nghĩ bản thân sẽ để tâm tới một người nhiều đến vậy.
Y muốn đem người này giấu đi, chỉ để mình y nhìn thấy, muốn hung hăng chặn lại cái miệng luyên thuyên không ngớt kia, muốn nghe tiếng hắn không nhịn được mà rên rỉ xin tha mỗi khi thân mật......
Ánh mắt Lam Vong Cơ càng ngày càng thâm trầm, lực trên tay cũng ngày một mạnh, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà kêu lên:
"Xuỵt..... Đau! Lam Trạm! Nhẹ tay chút!"
Lam Vong Cơ nghe tiếng vội nới lỏng bàn tay đang siết chặt eo hắn, nhớ tới hắn trọng thương mới lành, chỉ đành hít thở thật sâu điều chỉnh cảm xúc dâng trào....
Ngụy Vô Tiện dõi theo từng động tác của y, biết rõ tâm ý của Lam Vong Cơ, lại nhớ đến cảnh tượng lúc hôn mê, cảm giác như một cỗ nước ấm áp lướt qua đầu tim hắn. Ngụy Vô Tiện cười híp mí nhìn Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, chúng ta chưa cùng xuất hiện trong tranh bao giờ phải không?"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện tựa vào ngực y, ngẩng mặt đề xuất:
"Chúng ta cùng vẽ một bức họa được không, ta vẽ ngươi, ngươi vẽ ta."
"Được."
Lam Vong Cơ dời thư án ra gian ngoài của Tỉnh thất, nghiêm chỉnh ngồi xuống, bày ra giấy, mực, bút, nghiên. Ngụy Vô Tiện lại đứng tựa vào một góc, Trần Tình trong tay xoay vòng vòng lưu loát. Hắn thấy Lam Vong Cơ chấm bút vào mực đen bèn vung tay đặt Trần Tình lên miệng, tiếng sáo vi vu nhè nhẹ vang lên, âm thanh uyển chuyển nhịp nhàng, miên man không dứt....
Lam Vong Cơ múa bút thành thục như mây trôi nước chảy, bóng Ngụy Vô Tiện thổi sáo dần in trên trang giấy, khóe mắt đầu môi đều toát ra vẻ lôi cuốn mê hoặc.
Họa xong, hai người đổi vị trí. Ngụy Vô Tiện ngồi trước thư án nhấc bút lông, Lam Vong Cơ hóa ra đàn Vong Cơ ngồi bên cạnh, bạch y không nhiễm bụi trần, tà áo bay bay, tiên khí ngời ngời, mười ngón tay thon dài lướt qua dây đàn, tiếng vang du dương vương vấn, lưu luyến trầm ngâm.
Ngụy Vô Tiện thu lại ý đùa giỡn, nghiêm túc họa lại hình dáng y lúc gảy đàn, dốc lòng phác họa từng nét một.
"Xong rồi, Lam Trạm, mau lại đây xem!"
Ngụy Vô Tiện đặt bút trong tay xuống, vẫy Lam Vong Cơ lại xem. Lam Vong Cơ thu lại đàn Vong Cơ, tới bên thư án, chỉ thấy hai người một trái một phải trong tranh, một người đứng thổi sáo, một người ngồi thẳng gảy đàn, ánh mắt như sóng nước lưu chuyển, càng nhìn càng lại ngẩn ngơ.
Ngụy Vô Tiện vô cùng hài lòng nhìn bức họa trong tay.
"Thế nào!"
Lam Vong Cơ nghiêng mặt nhìn Ngụy Vô Tiện, đáy mắt đều ngập ý cười:
"Đẹp lắm."
"He he."
Ngụy Vô Tiện liếc liếc mắt, cười bảo:
"Bị thiếu mất một thứ!"
Nói xong liền nhấc bút vung thêm vài nét.
"Thế mới phải!"
Lam Vong Cơ nhìn qua, chỉ thấy trong tranh, bên cạnh hắn xuất hiện thêm một đôi thỏ, hai đứa dựa sát vào nhau, hoạt bát đáng yêu vô cùng.
Lam Vong Cơ nghĩ ngợi chốc lát rồi cũng cầm bút lên, đề chữ lên tranh, nét chữ phiêu dật bay bổng:
"Vong Tiện nhất khúc viễn."
Viết xong liền đưa bút cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nhìn y, lại nhìn bức họa trên bàn, dùng cán bút chạm nhẹ chóp mũi, não chợt lóe lên, nhấc bút viết xuống:
"Khúc chung nhân vị tán."*
* Vong Tiện nhất khúc viễn,
Khúc chung nhân vị tán.
=> Vong Tiện một khúc ngân mãi, khúc tận người chưa xa rời.
Ngụy Vô Tiện đứng lên, nhấc bức tranh vừa khô mực.
"Lam Trạm, ta muốn bồi tranh* rồi treo trong Tĩnh thất ngày nào cũng ngắm."
*Bồi tranh: Dán tranh lên nhiều tầng giấy lót bên dưới để tranh chắc chắn hơn.
Lam Vong Cơ cười nhẹ gật đầu.
"Được."
Hai người lục hết hòm tủ mới tìm được trục cuốn tranh vừa ý, bồi tranh xong xuôi mới treo lên được, vất vả cả buổi chiều, xong việc đã là chập tối, chiều tà buông xuống, bóng đêm ngày càng đậm, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hơi đói bụng, hắn xoa xoa bụng bảo Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ta muốn đi trấn Thải Y ăn món cay*!"
*Nguyên gốc là Tương Thái (湘菜), chỉ món ăn truyền thống của tỉnh Hồ Nam, đặc điểm là cay nóng nên mình để là "món cay" cho dễ hình dung.
Lam Vong Cơ thu dọn giấy mực trên bàn, múc nước rửa sạch tay cho hắn.
(Tui biết là sẽ sủng, nhưng không ngờ sủng đến mức này!!!)
"Được, ta đi cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện sửa soạn qua loa rồi vọt ra ngoài, vừa đi vừa bảo:
"Để ta kiếm Tư Truy với Kim Lăng, đưa bọn nhỏ theo với."
Lam Vong Cơ túm ngay lại hắn, trầm giọng:
"Không đưa theo."
(Tình phụ tử chắc có bền lâu ? )
Ngụy Vô Tiện nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lam Vong Cơ, cười thành tiếng:
"Ha ha ha ha, được rồi được rồi, không đưa theo, chỉ hai chúng ta đi thôi, ăn xong thì đi mua hạt ớt về, lần trước ngươi đồng ý rồi nha, có nhớ không đấy!"
"Nhớ."
Trăng treo ngọn cây, đèn hoa vừa điểm.
Hai người nắm tay đi trên phố trấn Thải Y, trong tay Ngụy Vô Tiện là túi hạt ớt mới mua, trông thấy bên đường có sạp bán Thiên Tử Tiếu, con sâu rượu lại ngọ nguậy càn quấy trong lòng, hắn nhìn Lam Trạm đầy đáng thương, nắm ống tay y kéo qua kéo lại.
"Lam Trạm...... Ta muốn Thiên Tử Tiếu!"
Lam Vong Cơ như không nhìn thấy hắn làm nũng, tỉnh táo đáp:
"Thương thế mới lành, không được uống rượu."
Ngụy Vô Tiện vẫn ôm lòng mặc cả:
"Vậy thì mua về đi, đợi ta khỏi hẳn rồi mới uống!"
Lam Vong Cơ thẳng thắn từ chối:
"Đợi ngươi khỏe hẳn rồi mua."
“……”
Ngụy Vô Tiện lưu luyến nhìn Thiên Tử Tiếu, khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng, đành nhìn ra những sạp hàng trên phố tấp nập hơn cả ban ngày, đông vui náo nhiệt vô cùng.
"Lam Trạm, hôm nay lại là dịp gì à? Trấn Thải Y náo nhiệt như vậy?"
"Qua hai ngày nữa là tết Trung Thu."
Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay tính toán, hắn hôn mê gần một tháng, ngoảnh qua ngoảnh lại đã tới Trung Thu rồi, nghĩ rồi túm lấy tay Lam Vong Cơ chạy tới một sạp hàng.
"Lam Trạm! Chúng ta mua ít đồ về làm bánh Trung Thu đi!"
"Được."
(Dạo này bận quá, ra chương không được đều như trước, cũng không rep cmt của tất cả mọi người được, mọi người cho Phi xin lỗi nhé! Cảm ơn mỗi người trong mọi người đã biết đến, yêu thích và theo dõi truyện! ❤️❤️❤️ Chúng mình cùng chờ đợi những chương tiếp nhé!)