*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Thời gian dần trôi, mấy bữa trước mới là giữa mù hạ, giờ đã sắp cuối thu rồi, hồ hoa sen sau núi của Vân thâm Bất Tri Xứ đã không còn hoa nữa, chỉ còn lại những cọng lá khô khẳng khiu vươn lên trên mặt hồ, chớp mắt một cái, kì nghe giảng của đệ tử các nhà cũng sắp kết thúc.
Từ sau hôn lễ của Ôn Ninh, trong hai tháng này, Ngụy Vô Tiện mỗi ngày quanh quẩn dạy Âu Dương Tử Chân thuật thổi sáo, chỉ Kim Lăng thuật bắn tên, lại truyền thụ cho Tư Truy chút thuật pháp bùa chú, cũng tạm coi như ngoan ngoãn yên ổn.
Một buổi sáng, Ngụy Vô Tiện còn chưa ngủ dậy, Lam Vong Cơ lên lớp buổi sáng xong liền bị Lam Hi Thần gọi tới Hàn thất, tới rồi mới biết ngoài Lam Hi Thần, trong phòng còn xuất hiện thêm một người mấy tháng rồi chưa gặp - Tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị - Nhiếp Hoài Tang.
Lam Vong Cơ chưa tiến vào, Nhiếp Hoài Tang đã vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ:
"Tiên đốc."
Tuy mười sáu năm sau các thế gia đều bị Nhiếp Hoài Tang xoay cho chóng mặt, nhưng việc Ngụy Vô Tiện được hiến thân sống lại, toàn bộ cũng nhờ vào kế hoạch của hắn, hơn nữa nói cho cùng, mọi việc làm của Nhiếp Hoài Tang cũng chỉ vì báo thù cho Nhiếp Minh Quyết, Lam Vong Cơ còn cảm thấy vô cùng biết ơn hắn, y khe khẽ gật đầu đáp lại:
"Nhiếp Tông chủ."
Hai người yên vị xong, Lam Hi Thần nhìn sang Nhiếp Hoài Tang, vì việc của Kim Quang Dao, trong lòng anh vẫn còn chút khúc mắc với hắn, tuy nhiên, người này rốt cuộc cũng là em ruột của đại ca kết nghĩa, gặp lại lần này khó tránh khỏi trong lòng có bao nhiêu cảm giác phức tạp.
"Hoài Tang, đệ đường xa tới đây là vì việc gì?"
Nhiếp Hoài Tang đã phai đi vẻ sợ sệt vô tri xưa kia, lại thêm vào chút ung dung đủng đỉnh, khé phe phẩy quạt trong tay, cất tiếng:
"Nhị ca, năm nay cuộc vây săn do Nhiếp thị tổ chức, định vào bảy ngày sau mùng bảy tháng mười một, địa điểm ở dãy Hành Lộ, hôm nay đệ cũng đặc biệt tới đưa thư mời."
Lam Vong Cơ vừa nghe Nhiếp Hoài Tang nhắc đến, nhớ lại tòa bảo ăn thịt người ở dãy Hành Lộ năm đó, liền hỏi Nhiếp Hoài Tang:
"Dãy Hành Lộ?"
Nhiếp Hoài Tang đáp:
"Đúng vậy, đúng là dãy Hành Lộ."
Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ phản ứng lạ thường, bèn hỏi:
"Vong Cơ, dãy Hành Lộ có vấn đề gì sao?"
Lam Vong Cơ còn chưa đáp, Lam Hi Thần lại quay sang Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Hoài Tang đáp lời:
"Tiên đốc không cần lo lắng, phạm vi bãi săn nằm ngoài Tế đao đường nhà ta hơn nữa ta cũng tăng cường mê trận ở vòng ngoài tòa bảo đó rồi, sẽ không xảy ra việc gì đâu."
Lam Hi Thần nghi hoặc:
"Tế đao đường?"
Lam Hi Thần thắc mắc nhưng biết Lam Vong Cơ thực sự giữ lời hứa, chưa từng đem sự việc năm đó nói cho bất kỳ ai. Lam Hi Thần lại là tông chủ một nhà, lại là huynh đệ kết nghĩa của Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang cũng đem sự việc năm đó kể rõ đầu đuôi cho anh......
Tĩnh thất
Ngụy Vô Tiện mơ màng tỉnh dậy, lười biếng nằm trên giường, hai tay đặt bên người, quả nhiên Lam Vong Cơ đã không còn trong phòng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ hát vào giường khiến hắn cảm thấy có chút chói mắt, Ngụy Vô Tiện đưa tay lên che mắt, mất một hồi thích ứng mới dậy chải đầu rửa mặt.
Ứơc chừng giờ này bình thường Lam Vong Cơ cũng nên trở lại rồi, có lẽ lại bị Lam Hi Thần hoặc Lam Khải Nhân gọi tới bàn việc, Ngụy Vô Tiện quyết định tự đến Tinh xá tìm bọn Lam Tư Truy và Kim Lăng, ai biết vừa tới Tinh thất, ngoại trừ một vài môn sinh hắn không nhớ tên, bốn đứa Kim Lăng, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Âu Dương Tử Chân đều không thấy đâu.
"Hơ, kì lạ......"
Ngụy Vô Tiện lại men theo con đường rải sỏi trắng dẫn tới Lan thất, vẫn không một bóng người...... Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm một mình:
"Lẽ nào tụi nó xuống núi săn đêm hết rồi sao! Vậy Lam Trạm cũng phải nói với mình chứ nhỉ......"
Ôm một bụng khó hiểu quay về Tĩnh thất, vừa bước vào tiểu viện Long Đảm đã thấy cửa bị mở tung, tưởng rằng Lam Trạm trở về, Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn chạy vào.
"Lam Trạm! Ngươi về rồi!"
Khi Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh thất, phát hiện Ngụy Vô Tiện không ở trong phòng, biết hắn đi tìm bọn Kim Lăng và Lam Tư Truy, cũng biết hắn tìm không được chắc chắn sẽ quay lại nên ngồi bên bàn đợi sẵn quả nhiên như dự đoán.
Ngụy Vô Tiện đến ngồi xuống bên Lam Vong Cơ, nhìn hộp thức ăn đặt trên bàn, cũng vừa lúc bụng đói cồn cào liền mở hộp ra.
"Ây? Sao lại là một bát mỳ? Lam Trạm, ngươi làm sao?"
Lam Vong Cơ lại rót đầy một ly trà đặt bên tay hắn, đợi hắn ăn xong rồi mới nói:
"Ngụy Anh, hôm nay không có việc gì, ta có thể cùng ngươi xuống núi, muốn đi đâu?"
Ngụy Vô Tiện ăn hết mỳ, uống xong nước trên bàn, khẽ nhăn mi, hôm nay làm sao vậy, Lam Trạm lại chủ động mời hắn hạ sơn? Đám Kim Lăng và Tư Truy thì không thấy bóng dáng đâu cả...... Nghĩ ngợi chốc lát, đáp:
"Lam Trạm...... Ngươi có biết mấy đứa Tư Truy đi đâu không?"
Lam Vong Cơ lặng im không nói, không đáp biết, cũng không bảo không biết. Ngụy Vô Tiện vẫn ôm một bụng thắc mắc, thấy Lam Vong Cơ lại bày ra vẻ bão táp tạt qua cũng không lay động, hắn đành đảo mắt nghĩ ngợi hồi lâu.
"Vậy..... Ta muốn uống Thiên Tử Tiếu! Chúng ta đi mua có được không?"
Lam Vong Cơ không hề do dự, dứt khoát gật đầu:
"Được."
Sau khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ xuống núi, đám Lam Tư Truy vẫn đang vùi mình trong động Hàn Đàm mới lén lút lủi ra, đứa nào đứa nấy rét run lẩy bẩy, mặt mũi trắng xanh hết cả.
Âu Dương Tử Chân run bần bật nói:
"Hai người họ cuối cùng cũng xuống núi rồi, nếu còn không đi, ta bị đông cứng mất thôi........"
Kim Lăng cũng nhịn không được mà cọ sát hai bàn tay.
"Đúng thế, Tư Truy, động Hàn Đàm nhà huynh lạnh quá đấy......."
"Ắt xì!!!"
Lam Cảnh Nghi rùng mình lắc lắc đầu.
"May mà mỗi năm chỉ có một lần, nếu thêm vài lần nữa chắc ngỏm quá!!"
Lam Tư Truy an ủi mọi người:
"Được rồi, chúng ta nhanh chân lẹ tay lên đi, phụ thân nói giờ Tuất* là về rồi."
*Giờ Tuất: 7 - 9 giờ tối.
"Nhanh nhanh nhanh....."
"Đi thôi đi thôi!!"
Trấn Thải Y
Sau khi Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện xuống núi liền đi thẳng tới quán rượu trấn Thải Y, khó được dịp xuống núi, Lam Vong Cơ lại muốn gì chiều nấy càng khiến hắn thoải mái tự do, thẳng tay mua những mười mấy bình Thiên Tử Tiếu.
"Lam Trạm, ta muốn tới tửu lâu ăn đầu cá hấp ớt*."
*Ảnh cuối bài
"Được."
"Lam Trạm, khi nào về mua sơn trà về được không?"
"Được."
"Lam Trạm xem kìa, ở đó bán trống bỏi, chúng ta mua về trêu Tư Truy đi."
"Tư Truy đã trưởng thành rồi."
"Vậy mua về trêu thỏ."
"Được."
"Lam Trạm, có phải hôm nay ta nói gì, ngươi cũng được hết không?"
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện đột nhiên táp sát tới bên Lam Vong Cơ, thì thầm bên tai hắn:
"Vậy..... Đêm nay ngươi nhường ta, để ta ở trên, được không?"
(Ngây thơ quá Tiện ạ. =]])
Lam Vong Cơ đỏ bừng tai, đầu mi khẽ nhíu, hơi thở cũng gấp gáp hơn mấy phần, tay siết chặt Tị Trần nhìn Ngụy Vô Tiện đang cười xấu xa, chầm chậm nhả chữ:
"Được."
Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm giác lạnh hết sống lưng, phảng phất như nghe thấy tiếng Lam Trạm nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ thích đùa Lam Trạm vậy thôi, không ngờ y thực sự đồng ý!
Ngụy Vô Tiện lén nuốt nước miếng, ước chừng Thiên Tử Tiếu trong tay, đêm nay phải uống thêm vài bình lấy dũng khí!
Giờ dậu một khắc*, hai người mới về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn chưa vào đến cửa, Ngụy Vô Tiện đã phát hiện Vân Thâm Bất Tri Xứ hôm nay có gì đó không đúng.
*Khoảng 5h15 chiều
Từ cửa núi kéo đến hết cả con đường uốn lượn, hai bên đường lấp lánh ánh đèn, tới gần mới thấy rõ hóa ra đèn lồng giăng kín, mười bước một ngọn, lắc lư theo gió khiến người ta nhìn mãi không rời....
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc vô cùng, hắn quay lại nhìn Lam Vong Cơ, bóng đêm mờ mịt, bạch y được ánh sáng đèn lồng phản chiếu khẽ dập dờn, từng lọn tóc cũng bay bay theo gió, càng giống một vị tiên nhân tuyệt trần, Ngụy Vô Tiện nhìn đến thất thần, ngơ ngác mở lời:
"Lam Trạm, đèn này......?"
Lam Vong Cơ không đáp, nhẹ nhàng khéo tay hắn men theo con đường giăng kín đèn lồng dẫn về tiểu viện Long Đảm.
Từ xa trông thấy cửa viện, Ngụy Vô Tiện liền phát hiện mấy đứa nhóc biệt tăm cả ngày hôm nay đang đứng trước cửa, mỗi đứa xách một chiếc đèn lồng, khắp viện từ hàng rào trúc đến mái hiên cũng đều được đèn lồng bao phủ. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ không biết hôm nay là ngày gì? Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy......
Lam Vong Cơ vẫn không dừng bước, kéo tay Ngụy Vô Tiện chậm rãi đến cửa viện, đám Lam Tư Truy đồng loạt cúi lưng hành lễ.
Ngụy Vô Tiện nhìn mấy đứa nhóc, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, ngơ ngác hồi lâu vẫn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Lam Tư Truy tiến lên một bước, cười thật tươi đưa đèn trong tay cho Ngụy Vô Tiện, trên lồng đèn vẽ một chú thỏ cùng vài củ cải.
"Tư Truy, đây là......"
Kim Lăng cũng tiến lên, lồng đèn trong tay vẽ một đóa sen chín cánh, một đóa mẫu đơn Kim tinh tuyết lãng.
Trên lồng đèn của Lam Cảnh Nghi vẽ hình táo nhỏ cùng một xâu ớt..... Đèn của Âu Dương Tử Chân vẽ sáo Trần Tình, một vò Thiên Tử Tiếu.
Trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện một lúc cầm cả bốn chiếc đèn lồng, hắn chớp chớp mắt nhìn mấy đứa nhỏ, lại nhìn đèn trong tay, cuối cùng ngẩng đầu nhìn sang Lam Vong Cơ cầu xin giúp đỡ.....
Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười, ôn nhu cất giọng:
"Ngụy Anh, hôm nay là sinh nhật ngươi."
Sinh nhật!!!
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác tại trận, trước đây mỗi năm vào ngày ba mươi mốt tháng mười, Giang thúc thúc, sư tỷ và Giang Trừng đề chúc mừng hắn, sau này khi Giang thúc thúc không còn nữa, sư tỷ cũng đi rồi..... Hắn cũng quên mất luôn, không ngờ Lam Vong Cơ vẫn nhớ.
Khó trách sáng nay Lam Trạm tự tay nấu mỳ cho hắn, chắc là mỳ trường thọ đây, mấy đứa nhỏ cũng trốn hắn, Lam Trạm đưa hắn xuống núi cũng là để phối hợp với đám nhóc bày ra cảnh này.....
Lam Cảnh Nghi, Âu Dương Tử Chân đồng thanh chúc:
"Sư phụ/Ngụy tiền bối, chúc người phúc thọ dài lâu, vô lo vô nghĩ."
Kim Laqng, Lam Tư Truy đồng thanh:
"Cha/Cậu, chúc người trường thọ bách tuế, ngày tháng an lành mạnh khỏe."
Ngụy Vô Tiện khóe mắt phiếm hồng, ánh nước long lanh như muốn trào ra, sống mũi có chút cay cay, mấy đứa nhỏ này tự dưng sao lại tình cảm thế chứ.
Lam Vong Cơ rút một chiếc hộp gấm từ trong ống tay, cầm đèn giúp hắn rồi đưa cho Ngụy Vô Tiện.
"Mở ra xem thử."
Ngụy Vô Tiện khựng người, đón lấy hộp gấm, không biết Lam Trạm tặng gì đây.....
Lam Vong Cơ và bốn đứa nhóc chăm chú theo dõi hắn, Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở hộp gấm, đập vào mắt là một khối ngọc bội, nước mắt bỗng không kìm được mà trào ra, bàn tay cũng có chút run rẩy, khôiz ngọc bội đó, cùng khối ngọc bội của Giang Yếm Ly, giống nhau như đúc.....
Kim Lăng mím môi lấy từ trong ngực ra miếng ngọc bội Giang Yếm Ly để lại cho nó, nói:
"Nửa tháng trước Hàm Quang Quân mượn con khối ngọc bội mẹ để lại, mô phỏng theo hình dạng của nó, tự tay làm tặng người."
Lam Tư Truy cũng nói:
"Đúng vậy, nửa tháng trước, phụ thân đã dặn dò bọn con chuẩn bị đèn lồng, bốn chiếc này cũng đèn treo trong viện đều là tự tay bọn con làm để chúc mừng sinh nhật người."
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mũi, dùng ống tay quệt đi nước mắt, ngẩng đầu hung hăng với đám nhỏ:
Chưa kịp nói xong đã bị Lam Tư Truy và Kim Lăng lôi đi.
Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay Lam Vong Cơ, tiến từng bước dài bước vào Tĩnh thất, vừa vào đã vội khóa cửa, kéo Lam Vong Cơ lại hung hăng hôn lên môi y, môi va vào răng y phát đau, đầu lưỡi triền miên, hơi thở hỗn loạn, vội vàng cởi đao áo của Lam Vong Cơ, vừa ôm vừa hôn kéo tới bên giường, đẩy ngã Lam Vong Cơ xuống giường rồi áp lên trên.
Ngụy Vô Tiện hơi thở nặng nề, giọng nói có chút khàn khàn run rẩy:
"Lam Trạm..... Ngươi đồng ý rồi, đêm nay ta ở trên!"
Lam Vong Cơ nắm lấy vai hắn, trong mắt lướt qua tia đùa giỡn, trầm giọng đáp:
"Ừ, ngươi ở trên."
Đêm khuya tĩnh mịch, nến trong lồng đèn bên ngoài Tĩnh thất đã tắt, trong phòng nến hồng vẫn sáng rực, ánh nến khi mờ khi tỏ phản chiếu hình bóng của hai người trên tường.
Ngụy Vô Tiện ngồi trên người Lam Vong Cơ, bị đâm đến mức cả người run rẩy, nước mắt do kích thích quá độ cứ thế trào ra khiến hắn chẳng còn sức mà suy nghĩ "ở trên" mà hắn nói, không phải là kiểu "ở trên" thế này!!!