Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tĩnh thất.
Từ khi tiểu Lam Giản thành hình, Ngụy Vô Tiện cũng không thấy vô vị, mỗi ngày đều quanh quẩn quấn lấy bé con.
Khi bé con đầy năm tháng tuổi đã biết tự lật mình ngồi dậy, còn lắc lư muốn thử bò khắp nơi, hai cánh tay mũm mĩm như đốt ngó sen chống xuống đất, mặt nhỏ ngẩng lên nhìn Ngụy Vô Tiện cười toe.
Mưa ròng chẳng biết xuân qua,
Sớm nay nắng hạ chợt ngang hiên nhà.
Lại đến một mùa hạ nóng nực, tiểu Lam Giản cũng sắp đầy tám tháng, đã có thể bám vào giường loạng choạng tự đi mấy bước rồi. Lam Vong Cơ vắng mặt, trong Tĩnh thất chỉ còn hai người Ngụy Vô Tiện và tiểu Lam Giản.
Ngụy Vô Tiện ngồi bệt dưới đất, lưng dựa mép giường, tiểu Lam Giản bám thành giường đứng bên cạnh, bập bẹ gọi "cha".
Ngụy Vô Tiện khẽ pha phẩy chiếc quạt giấy, cảm giác nóng nực vô cùng, nhìn sang bé con đáng yêu xinh xắn nhà mình, hắn liền quăng quạt ôm lấy tiểu Lam Giản dậy, hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt mũm mĩm như quả trứng của bé.
Tiểu Lam Giản cười khanh khách thành tiếng, hai mắt cong cong híp lại gọi Ngụy Vô Tiện là cha, duỗi bàn tay nhỏ xinh sờ lên đầu mũi hắn, hai cha con nô đùa vô cùng vui vẻ.
Khi Lam Vong Cơ về đến Tĩnh thất, chưa bước vào cửa đã nghe tiếng cười từ trong phòng truyền tới, ánh mắt cũng nhu hòa đi mấy phần, y cầm hộp đựng thức ăn đẩy cửa bước vào.
"Ngụy Anh, dùng bữa sáng."
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng liền ngoảnh ra, đáp:
"Lam Trạm, ngươi về rồi!"
Lam Vong Cơ mang về hai hộp đồ ăn, một là bữa sáng của Ngụy Vô Tiện, một là sữa dê nóng cho tiểu Lam Giản, dáng vẻ này của y đập vào mắt Ngụy Vô Tiện khiến hắn tươi cười hớn hở, trêu chọc:
"Hàm Quang Quân hiền thục quá ~ lấy được vị phu nhân như Hàm Quang Quân đây là phúc phần của Ngụy mỗ!"
Lam Vong Cơ đặt hộp đồ ăn xuống, ngồi bên bàn bất lực nhìn hắn, vẫy tay gọi hai cha con lại.
"Qua đây, dùng bữa."
Ngụy Vô Tiện cười híp mí ôm tiểu Lam Giản đi tới, đặt bé con vào lòng Lam Vong Cơ còn tự mình thì lấy điểm tâm ra ăn. Lam Vong Cơ cũng nhấc bát sữa dê lên bón cho tiểu Lam Giản.
Ngụy Vô Tiện ngoạm vài miếng đã giải quyết xong bữa sáng, hắn nhấc quạt giấy ra sức phe phẩy.
"Lam Trạm, nóng quá đi mất, chúng ta đưa Cún con ra hồ sen được không, ta muốn đi nghịch nước!"
"Được."
Thu dọn những gì còn lại sau bữa sáng xong, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện liền đem theo tiểu Lam Giản tới hồ sen sau núi.
Vừa đến bên hồ, Ngụy Vô Tiện đã lột ngay áo ngoài nhảy luôn xuống nước khiến bọt nước bắn lên tung tóe, hắn vừa bơi vừa thích thú hô lên:
"Quá đã! Lam Trạm! Ngươi có xuống không!"
Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu ôm tiểu Lam Giản lên thuyền nhỏ, ngồi xuống nghiêm chỉnh rồi mới vận khí đẩy thuyền ra giữa hồ.
Ngụy Vô Tiện bơi đi bơi lại vài vòng giải nhiệt, tiện tay hái xuống rất nhiều gương sen, bơi về phía Lam Vong Cơ, bám tay lên mạng thuyền thả gương sen vào trong.
"Cún con ~ muốn ăn gương sen không nào ~"
Lam Vong Cơ dịu dàng cất giọng:
"Giản Giản mới mọc hai chiếc răng sữa, không ăn được."
Ngụy Vô Tiện vuốt nước trên mặt, khẽ bẹo má bé con, cười toe:
"Cún con nhỏ, đáng thương quá nè!"
Bé con nghe không hiểu hai người lớn đang nói gì nhưng đây là lần đầu tiên được đưa đến hồ sen, khung cảnh bát ngát, gió mát phiêu phiêu khiến bé thích thú vô cùng, hưng phấn không ngừng khua khua hai bắp tay nhỏ, i i a a chỉ biết gọi "cha, cha" khiến Ngụy Vô Tiện cười giãn cả mi.
Lam Vong Cơ đặt bé con ngồi lên đùi, một tay giữ lấy bé, tay còn lại cầm gương sen lên bóc hạt sen ra, bóc từng hạt cẩn thận, còn chu đáo bỏ đi tâm sen xong mới đưa đến bên miệng Ngụy Vô Tiện.
"A~~~!"
Ngụy Vô Tiện ngâm mình trong nước, hai tay gác lên mạn thuyền chỉ việc đợi Lam Vong Cơ bóc hạt sen đút cho.
Tiểu Lam Giản ngồi trong lòng Lam Vong Cơ, một tay nắm thành nắm đấm nhỏ đặt bên miệng, bé con đến kì mọc răng thường hay đưa ngón tay cái lên miệng gặm mài, đôi mắt long lanh cùng cặp đồng tử nhạt màu mở to nhìn phụ thân đút hạt sen cho cha, vô thức cũng há to miệng đón lấy nhưng tiếc nỗi một miếng cũng không tới miệng.
Mắt thấy hạt sen sắp bị cha ăn sạch, tiểu Lam Giản tủi thân mếu mếu miệng, đôi đồng tử nhàn nhạt vẫn không ngừng đưa qua liếc lại theo động tác của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bị dáng vẻ của con trai chọc cho vui vẻ, hắn lại lặn xuống bơi ra thật xa, khi trở lại, trong tay mang theo thêm thật nhiều gương sen, còn ngắt về hai phiến lá sen to đùng.
Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy gương sen trong tay:
"Lam Trạm, hạt sen đem về nấu cháo cho Cún con, nha?"
Lam Vong Cơ dịu dàng đáp:
"Được."
Ngụy Vô Tiện đưa gương sen cho Lam Vong Cơ, lại nhấc lên hai phiến lá sen trong tay, ngắt sạch cuống lá rồi úp ngược xuống, một phiến đội lên đầu mình, phiến còn lại úp lên đầu tiểu Lam Giản.
Bé con hiếu kì giương mắt nhìn chiếc mũ trên đầu mình, tay nhỏ vươn ra muốn túm lấy lại bị Ngụy Vô Tiện giữ lại.
"Ha ha ha ha, Lam Trạm ngươi xem, Cún con đội lá sen đáng yêu chưa kìa."
Lam Vong Cơ đáy mắt đong đầy ý cười, khẽ gật đầu:
"Ừ, đáng yêu lắm."
Ngụy Vô Tiện nửa mình chìm trong nước, nghiêng người vươn lên trước mặt y, cất giọng đầy mê hoặc:
"Lam nhị công tử chẳng nhìn con trai ngươi chút nào, đáng yêu là nói ai đây?"
Lam Vong Cơ im lặng đối mắt với hắn, yết hầu khẽ động, ánh mắt cũng trầm xuống:
"Tiện Tiện (Xiàn Xiàn) đáng yêu."
"Ồ? Lam nhị ca ca nói Giản Giản (Xiàn Xiàn) nào nhỉ?"
Lam Vong Cơ khẽ nhấc tay dùng ống tay áo che lấy tiểu Lam Giản, một tay giữ lấy vai Ngụy Vô Tiện, kéo hắn lại gần, hôn lên đôi môi thích trêu chọc kia, môi lưỡi giao hòa dây dưa không ngớt, giữa mối hôn y còn lẩm bẩm:
"Là người trước mặt."
Còn bạn nhỏ Lam Giản, trên đầu đội chiếc mũ lá sen to đùng che sạch mọi đường nhìn, lại bị phụ thân dùng ống tay áo vừa to vừa dài che hai mắt lại, trước mắt là một mảnh tối mù mờ mịt, bé con chỉ đành đặt tay lên miệng gặm mút, cũng không biết hai người cha đang bận làm gì, khi nào thì nhớ đến sự tồn tại của bé......
___
Hôm nay đăng phiên ngoại trước nha!
❤️