Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Chương 12




"Trần Cửu Hãn, đừng quá đáng như vậy!"

Bạn học vừa nghe thấy giọng nói nũng nịu thì chen ra cửa sổ, hứng thù dào dạt nhìn tới nhìn lui.

Thạch Đan Kỳ thật sự rất muốn chung sống hòa bình với Trần Cửu Hãn nhưng cậu ta thật sự là khinh người quá đáng.

"Đan kỳ, hai người đang làm gì thế?" Tiểu Mỹ cười tủm tỉm chống cằm, rõ ràng là đang xem cuộc vui.

Thạch Đan Kỳ quay đầu lại nhìn, gương mặt tái mét vì giận dữ bây giờ lại đỏ ửng, thật là vô cùng đáng yêu.

"Mắc cỡ quá." Cô phát hiện hai người đã trở thành tâm điểm của sự chú ý,gương mặt vốn chỉ hơi ửng đỏ bây giờ đã như quả táo chín.

Cô tức giận kéo bóng người cao lớn bên cạnh, đi khỏi nơi này. Trần Cửu Hãncũng không phản kháng, lười biếng tùy ý cô muốn làm gì thì làm, nét mặthời hợt lại làm cho người ta càng tức giận hơn.

"Trần Cửu Hãn, rốt cuộc cậu muốn gì?" Thạch Đan Kỳ hạ thấp giọng nói.

"Không muốn gì hết." Trần Cửu Hãn lười biếng ngả người ngồi trên lan can hóngmát, cặp chân dài làm cho người ta muốn đạp một phát.

Tại sao? Tại sao phải như vậy? Thạch Đan Kỳ bi thảm nghĩ.

Quả nhiên là cơn ác mộng thời trung học lại tái diễn.

Thì ra là từ mùa hè năm ngoái cậu ta đã lên Đài Bắc, vì cậu ta muốn chuyểnvào trường cô đang học. Rõ ràng là không muốn học hành gì vậy mà nóimuốn thi một cái là liền đậu.

Bây giờ cậu ta đang học năm hai, lại là bạn thân của hộii trưởng hội học sinh tiền nhiệm, bắt đầu từ đây cậu ta cứ cuốn lấy cô.

Không biết là bị độc hại quá nhiều hay sao mà Thạch Đan Kỳ đã thích ứng rất nhanh với sự hiện diện của Trần Cửu Hãn…

"Cậu có ý gì? Tại sao hôm qua lại nói mấy câu đó trước mặt lớp trưởng hả?” Thạch Đan Kỳ tức giận nói.

"Câu nào?" Trần Cửu Hãn bâng quơ nói.

Thạch Đan Kỳ rất không thích cái kiểu trả lời này, cô thà rằng hắn tức giận như trước kia, đập phá mọi thứ còn hơn.

"Cậu…cậu…" Mặt cô càng lúc càng hồng: “Tại sao cậu lại nói bàn chải của cậu để quên ở nhà tôi trước mặt lớp trưởng chứ?”

"Bởi vì bàn chải của anh quả thật là quên ở nhà em mà.”

"Đó là cậu mua ở diêu thị, quên mang về.”

"Cái đó cũng không phải bàn chải đánh răng sao?" Trần Cừu Hản nhíu cặp chân mày anh tuấn.

"Cậu…” Cậu ta rõ ràng biết là cô không phải nói ý này: “Được, không nói chuyện bàn chải, vậy sao cậu…lại...”

"Lại cái gì?" Đôi chân mày kia lại càng nhướn cao hơn, rất hợp với gương mặt cười như không cười của Trần Cửu Hãn, thật là làm cho người ta muốnđánh một phát.

"Tại sao lại nói bỏ quên quần áo ở nhà tôi?"

"Không phải mấy ngày trước em xin anh mấy cái áo sơ mi cũ không mặc nữa sao?"

"Đó là bởi vì tôi không muốn lúc cậu tốt nghiệp lại mặc áo sơ mi cũ như cái đùi giẻ.” Thạch Đan Kỳ tức giận nói.

"Chính là như vậy, áo cũ cũng là áo mà."

Thạch Đan Kỳ giận đến nắm chặt hai quả đấm, dùng sức “A!" một tiếng. Tên đầusỏ hại cô tức giận lại rất tỉnh táo, còn cười tủm tỉm nhìn cô nhảy lunglung. Cô rất ít khi vận động nên chỉ cần chạy mấy cái là đã thở hổn hển.

Thạch Đan Kỳ biết rõ là không có chuyện gì. Trần Cửu Hãn chẳngqua là vì “sự kiện” hai tuần trước nên mới muốn nói ra lời nói gây hiểulầm.

Lại nói tới buổi tối nào đó của nửa tháng trước, cô cùng mọi người trong tổ hẹn nhau cùng đi thư viện, muốn hoàn thành báo cáo cuốinăm học.

Vốn là lớp trưởng nên tốt nghiệp từ năm ngoái nhưng vìmuốn có nhiều thời gian chuẩn bị cho cuộc thi vào sở nghiên cứu nên cố ý ở lại, vừa đúng năm nay học cùng chuyên ngành với cô, lại cùng một tổ.

Bọn họ đang thảo luận hăng say thì laptop của lớp trưởng hết pin. Một nhóm người than trời trách đất, bắt đầu đi tìm viện binh.

Người duy nhất Thạch Đan Kỳ có thể nghĩ tới là Trần Cửu Hãn.

Trần Cửu Hãn cũng đã đạt tới trình độ nào đó, cậu ta vừa chạy vừa nói chuyện điện thoại, mười phút sau đã tới nơi. Một nhóm người lấy tư thế chàođón Đấng Cứu Thế để chào đón cậu ta. Vì mọi người thảo luận cả một buổitối đã đói bụng rồi nên Thạch Đan Kỳ đề nghị muốn mua chút đì đó để ăn.

Lớp trưởng xung phong nhận việc chở cô đi mua đồ ăn. Lúc ấy ánh mắt lạnhbăng của Trần Cửu Hãn bắn tới, gần như muốn đâm xuyên qua người lớptrưởng.

“Kế bên cửa ra vào là cửa hàng tiện lợi, chắc là không cần phải chạy xe tới nơi khác chứ.”

Tất cả mọi người đều bị giọng nói của Trần Cửu Hãn đông lạnh, vì anh nhận định cô chỉ có thể ngồi xe của anh.

Thạch Đan Kỳ không có ý kiến gì, lúc cô và lớp trưởng xách thức ăn về thì đột nhiên cậu ta kéo cô qua một bên, nắm tay cô thật chặt.

“Đan kỳ, anh biết lúc này nói chuyện này thì có hơi muộn nhưng anh hy vọng trước khi tốt nghiệp em có thể cho anh một câu trả lời... em có đồng ý chínhthức hẹn hò với anh không?”