Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Chương 19




Bốn năm sau

Ông trời luôn thích gây khó khăn cho con người. Rõ ràng hôm nay nắng chang chang cả ngày, thế mà cố tình đến lúc tan làm thì trời bắt đầu mưa.

Không khí tự nhiên thật lạnh lẽo. Năm nay là đông ấm, cuối tháng mười một vẫn không tính là quá lạnh, nhưng mà đối với thân thể yếu đuối như Thạch Đan Kỳ mà nói thì cô vẫn cần một cái áo ấm thật dày cho thời tiết này.

Cô đi theo dòng người ra khỏi thang máy, đứng ở cửa công ty quan sát trời mưa.

“Đan kỳ, có muốn về với tôi không?” Đồng nghiệp bình thường vẫn về chung tàu điện ngầm với cô đi tới: “Hôm nay tôi có việc bận rồi, cô về trước đi.” Cô nhẹ nhàng cười một tiếng.

“A? Muốn hẹn hò đây!” Đồng nghiệp trêu ghẹo cô.

Thạch Đan Kỳ cười: “Không có gì, hôm nay bạn trai của tớ giải ngũ, có bạn bè giúp anh ấy làm liên hoan nên anh ấy muốn đón tớ cùng đi.”

“Là ai không hiểu chuyện thế? Ngày đầu tiên sau khi giải ngũ lại bắt cóc bạn trai của người ta. Vậy tớ đi trước, bái bai.” Đồng nghiệp cười tạm biệt cô.

Trần Cửu Hãn trực tiếp đi từ nhà ga đến đây, đến cả nhà cũng không trở về, không biết được cái túi hành lý kia phải làm sao đây? Thạch Đan Kỳ nhìn xung quanh, chờ mong một cái đầu húi cua, một người lính lưng đeo theo túi quân dụng.

“A!” Một cánh tay sắt đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau.

Cô sợ hết hồn, quay người lại thì đã nằm trong một lồng ngực bền chắc.

Mỗi lần gặp anh, anh càng ngày càng đen hơn... Không biết tại sao cô lại đỏ mặt, cô chú ý thấy xung quanh có không ít người đang mỉm cười chăm chú nhìn họ, vội vàng vỗ vỗ cánh tay anh muốn anh buông ra.

Thật sự rất lâu rất lâu hai người không được gặp nhau...

Cô từ từ ngước nhìn anh, gương mặt đen xì của anh như đang lóe sáng.

Rất nhớ anh.

Vốn là Trần Cửu Hãn không muốn đi nghĩa vụ, nhưng cô biết đây là sự nghiệp quan trọng nhất trong đời người đàn ông. Trước kia sa đọa, anh muốn sống sao thì cô không có ý kiến nhưng bây giờ cô không thể không để ý, anh... là bạn trai cô. Cho nên cô hy vọng anh có thể trải nghiệm qua cuộc sống quân nhân.

Chỉ là người này vận số thật là tốt, vốn là cô còn lo lắng, với cá tính của anh thì không biết có đắc tội với tiểu đội trưởng không, đến lúc đó sẽ bị chỉnh thê thảm. Kết quả anh lại làm “binh lính thoải mái.

Tiểu đội trưởng giao cho anh trông coi tất cả máy vi tính thiết bị internet, người ta ngày nào cũng phải ra thao trường phơi nắng, còn anh thì ngồi trong phòng vi tính có máy lạnh. Chỉ là mặt trời ở miền nam thật chói chang, một năm rưỡi, cũng khiến anh đen đi không ít.

Thạch Đan Kỳ sờ sờ mặt anh, tóc của anh lại ngắn cũn như thời còn đi học nhưng thân hình lại cao lớn, vạm vỡ, không phải ai cũng có thể sánh được.

Dường như nhận ra được mình luôn chăm chú nhìn anh thì mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mau đi đi, trễ rồi.”

Trần Cửu Hãn dùng ánh mắt đói khát của anh cắn nuốt mỗi một tấc da xinh đẹp của cô. Ai, ở đây nhiều người quá... Thật không nên đồng ý đi liên hoan với bạn bè hôm nay. Bây giờ anh chỉ muốn tìm một căn nhà nho nhỏ, để cho anh và cô an ổn “ở chung” một lúc.

“Đến đây đi!” Trần Cửu Hãn sờ chóp mũi cô, khẽ cười khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn càng ngày cáng hồng.

Sau khi chính thức trở thành bạn gái của anh thì cô ngược lại càng dễ dàng xấu hổ hơn trước. Càng ngày càng có bộ dạng của một cô gái đang yêu.

Anh nhẹ nhàng đem hành lý vác qua lưng, sau đó cầm lấy chiếc dù trên tay cô. Chiếc dù nữ tính này cầm trên tay người lính có chút buồn cười lại có chút phù hợp. Trần Cửu Hãn đưa ô che trên đầu cô, còn nửa người mình thì lộ ra ngoài, anh cũng không thèm để ý vẫn che chở cô đi đón xe.

Hôm nay người giúp anh làm tiệc tẩy trần là đồng nghiệp cũ. Lúc anh học đại học năm 3 thì gặp được.

Lại nói nghỉ hè ĐH năm 3 đó, Trần Cửu Hãn đi Microsoft thực tập thì gặp được ông chủ bây giờ. Lúc ấy ông ấy cũng chỉ là một trưởng phòng nhỏ nhoi, Trần Cửu Hãn chính là từ cơ hội thực tập này mới có thể học hỏi được nhiều điều, khi ấy anh đã có thể làm lập trình viên. Sau đó ông chủ mới ra ngoài, thành lập công ty riêng, rất tự nhiên mà kéo Trần Cửu Hãn theo và cũng được ông chia cho chút lợi nhuận.

Lúc ấy Thạch Đan Kỳ đã tốt nghiệp, đang làm một biên tập nho nhỏ ở một Nhà Xuất Bản. Sinh viên chính quy ngành văn học sao lại đáng thương đến thế? Tiền lương của cô cũng không qua được hai vạn, mà Trần Cửu Hãn mới làm nhân viên phần mềm, chia đều một tháng cũng được 3, 4 vạn.

Đến năm 4, ông chủ trực tiếp cho Trần Cửu Hãn vào biên chế công ty, trở thành Kỹ Sư chính thức.

Ông chủ này rất hào phóng, tùy theo năng lực nhân viên mà thưởng rất hậu hỉ, nhân viên trong công ty toàn là nhân tài trẻ tuổi. Trừ nhân viên hành chánh, kế toán và tổng đài viên thì mọi nhân viên khác không nhất thiết phải ở công ty, có thể giải quyết vấn đề cho khách hàng online qua máy vi tính, vì vậy ở đâu cũng có thể làm việc được.

Quy tắc này vừa vặn hợp ý với Trần Cửu Hãn, anh vốn không thích ngồi làm việc trong văn phòng, quan hệ với mọi người.

Cứ như vậy, anh không cần tới công ty. Thậm chí còn có thể làm mấy việc ở ngoài cho ông chủ.

Ông chủ đối với khối ngọc thô sơ chưa mài dũa như Trần Cửu Hãn rất hài lòng, anh vừa xuất ngũ là đã không thể chờ đợi nữa mà muốn bắt người. Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là vì muốn đảm bảo anh sẽ về công ty, không cho anh có ý tưởng đi ăn máng khác.

“Lau mau lên, coi chừng bị cảm.” Thạch Đan Kỳ vừa ngồi xuống, liền móc khăn giấy ra thay Trần Cửu Hãn lau đi nước mưa trên mặt.

Khăn giấy mềm mại lau qua đôi mày rậm, hốc mắt, sống mũi rồi đi tới đôi môi mỏng. Mắt của cô cũng theo tay quan sát từng bộ phận.

Sau đó, đôi môi dưới tay cô khẽ động, cô ngơ ngác nhìn lên mắt anh.

“Nơi này là xe taxi...”

Đôi môi nóng rực đã che kín xuống.

A, thật sự rất nhớ anh..

Rõ ràng mới gặp hồi một tháng trước nhưng giống như là đã qua mấy năm.

Bắt đầu từ hôm nay, anh là của cô, buối tối anh sẽ cùng cô về nhà, không phải về đơn vị nữa...

Lòng Thạch Đan Kỳ mền nhũn, cả người dựa vào lồng ngực cường tráng của anh. Trong mũi toàn là mùi hương nam tính, trong không gian nhỏ hẹp tràn đầy sự tồn tại của anh, cô thật hy vọng đoạn đường này có thể lâu một chút...

Trần Cửu Hãn còn gấp hơn cô. Làm lính một năm rưỡi, mỗi ngày chỉ nhìn thấy một đám đàn ông hôi thối lỗ mãn, làm sao bằng Kỳ Kỳ thơm mềm đáng yêu của anh chứ. Anh dùng lưỡi của mình vẽ lên đôi môi cô, trong lúc cô mê man trong sương mù thì thuận lợi chui vào.

Mỗi một lần gặp nhau, sự tốt đẹp của cô là động lực cho anh cố gắng.

Có lúc Kỳ Kỳ đến một mình, đa số đều đến cùng cha mẹ anh. Nếu là cô tới một mình thì không có gì tốt hơn thế nữa, vừa ra khỏi đơn vị là anh lôi kéo cô đến phòng trọ gần nhất. Sau đó ngâm mình trong phòng cả ngày, trằn trọc nói nhỏ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Nếu như có người nhà anh cùng đi thì hơi phiền phức. Kỳ Kỳ ở phương diện này rất bảo thủ, kiên trì không thể ở trước mặt anh làm ra hành động không có phép tắc, dĩ nhiên là càng không thể cùng anh “hành động”.

Cuối cùng anh nổi giận, dứt khoát kháng nghị với mẹ mình, anh đi lính chỉ có một năm rưỡi, bọn họ không cần thường xuyên tới đây, cho Kỳ Kỳ đại diện tới là được rồi. Vì chuyện này, Trần Cửu Tương gọi điện thoại tới cười anh là tinh trùng xông não, Thạch Đan Kỳ nổi giận hai lần gặp mặt liền không đến thăm anh.

Vừa nghĩ tới ba tháng đó không được gặp cô, ngày thật là dài! Thật may là, thời gian chia lìa cuối cùng cũng kết thúc.

Anh thừa nhận anh rất vui mừng, anh là người đàn ông trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh bình thường. Cô là cô gái trẻ đẹp, hai người lại yêu nhau say đắm, không thể nào không có dục vọng.

Trần Cửu Hãn đè cô xuống dưới ghế, cách lớp quần áo cảm thụ từng tấc da mềm mại của cô. Môi cô bị anh hôn đến sưng lên, bộ dạng động tình duyên dáng làm anh thật hận muốn giải quyết cô ngay tại chỗ...

Anh thở dài, từ từ đỡ cô dậy, chỉnh sửa lại quần áo cho cô. Tài xế xe taxi hứng thú dạt dào liếc trộm họ qua gương chiếu hậu. Ánh mắt rét lạnh của Trần Cửu Hãn quét qua, tài xế taxi liền nhìn chằm chằm vào mặt đường.

Thần thái mê người của Kỳ Kỳ khi bị hôn, chỉ có anh có thể thưởng thức.

“Ngày mai đi xem xe thôi.” có xe tương đối “dễ dàng” hành động hơn.

Thạch Đan Kỳ dần dần hồi hồn, vừa nghe hiểu ngụ ý của anh thì hai má không khỏi hồng lên.

Trần Cửu Hãn không có khái niệm về tiền bạc, nhưng không sao, cô có là được rồi.

Từ nhỏ cô đã sống một mình, đối với khả năng tiết kiệm tiền của mình cô rất tự hào. Số tiền Trần Cửu Hãn cố định đưa cho cô mỗi tháng, một phần dùng cho sinh hoạt hằng ngày, còn một phần thì đem đi gửi tiết kiệm. Tiền lương của anh không ít, gần đây nhất tiền gửi và tiền lãi đã lên tới 5, 6 vạn rồi. Ba năm nay, cô giúp anh tiền đẻ ra tiền, lợi sinh lợi, đồng thời cuộc sống của họ cũng khởi sắc hơn. Tiền gửi ngân hàng của anh đã lên tới bảy con số, hơn nữa con số đầu tiên không phải là “1” .

Người đàn ông này sống đến hai mươi bốn tuổi, thường ngày phản nghịch phóng đãng, không biết bạn bè anh có bình thường không.

“Tới rồi tới rồi, chủ xị tới rồi!”

Bọn họ mới bước vào phòng, thì âm thanh vỗ tay liền vang lên.

“Sao nào? Có mang mấy cái bánh bao tới không?” Mấy người đàn ông cưới nói.

Trần Cửu Hãn dìu Thạch Đan Kỳ đi lại chiếu Tatami, nụ cười trên mặt không tính là rõ ràng nhưng cũng là vẻ mặt vui vẻ nhất từ trước đến giờ.

“Nhóc con, mau tránh ra! Nghe nói hôm nay cậu mang bạn gái tới, mau dẫn tới cho mấy anh xem mặt.” Một người đàn ông tròn tròn mập mạp vung tay nói.

“Bên kia là Đại Mập, anh Tiểu, anh Kiệt, Chí Hoành, ở ngoài là ông chủ, ở trong cùng là chị kế toán.”

Trần Cửu Hãn giới thiệu mọi người cho Thạch Đan Kỳ trước, sau đó xoay người nói một câu đơn giản: “Đây là bạn gái của em.”

Mọi người nhìn thấy bóng hình xinh đẹp lanh lợi bên cạnh Trần Cửu Hãn thì vui vẻ.

“Cửu Hãn, mặt cậu già như “ông già” rồi còn dám dụ dỗ trẻ vị thành niên, chuyện như vậy mà cậu cũng làm được, còn để người khác sống không chứ?” Mập mạp khiển trách.

“Kỳ quái, rõ ràng cậu giống như khủng long bạo chúa, nên xứng với một khủng long cái, làm sao lại là một cô bé đáng yêu thế này?” anh Tiểu cười nói.

Thạch Đan Kỳ bị mọi người trêu đùa đến mặt đỏ cả lên. Mặc dù mọi người đều trêu chọc Trần Cửu Hãn không dứt nhưng anh lại không tức giận, có thể thấy được là tình cảm giữa anh và mọi người rất tốt. hhh''

“Xin chào mọi người, em tên là Thạch Đan Kỳ, mọi người gọi em là Đan Kỳ được rồi.” Giọng nói con nít của cô vừa toát ra thì mập mạp làm bộ như không thể tin được, ngã phịch xuống sàn nhà.

Trong phòng tổng cộng năm nam hai nữ, mọi người đều hơn 20 đến gần 30 tuổi. Trần Cửu Hãn trẻ nhất mới hai mươi bốn tuổi, mà Thạch Đan Kỳ thấy ông chủ là người lớn tuổi nhất nhưng cũng chỉ ba mươi lăm.

“Cửu Hãn, cậu thật không công bằng! Ai cậu cũng giới thiệu tên, đến tôi thì chỉ có “chị kế toán” là sao?” Chị kế toán lườm Trần Cửu Hãn, sau đó cười tủm tỉm với Thạch Đan Kỳ: “Chị tên là Văn Nhã, mọi người gọi chị là chị Nhã, bởi vì chị trông nom tiền lương của mọi người nên dù lớn hơn hay nhỏ hơn chị cũng không dám bỏ chữ “chị”, chỉ là đan kỳ, em thích gọi chị như thế nào cũng được.”

“Chị Nhã.” Thạch Đan Kỳ đương nhiên là rất biết nghe lời.

Ngoại hình của cô vốn dễ nhìn, chỉ nói mấy câu là lập tức thân quen với mọi người.

Thạch Đan Kỳ chú ý thấy bên cảnh ông chủ có một cô gái không được giới thiệu tới. Cô ấy rất trẻ, chắc bằng tuổi với Trần Cửu Hãn, hơn nữa lại rất xinh đẹp, mái tóc xõa sau lưng, da thịt trắng hồng không tì vết, đường cong lung linh mê người. Lúc mọi người cười đùa ha hả, cô ấy cũng không tham gia, ánh mắt chỉ lưu luyến trên Trần Cửu Hãn.

“Đan Kỳ, hai người tới đây ngồi.” Văn Nhã gọi bọn họ.

Trần Cửu Hãn dắt tay Thạch Đan Kỳ ngồi xuống. Cô ngồi xuống trước sau đó Trần Cửu Hãn lại bảo cô đổi chỗ với anh.hhpp'''vv///n/n

Chờ tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Trần Cửu Hãn mới kéo cao cổ áo sơ mi lên một chút. Lúc này Văn Nhã mới phát hiện chỗ đó đón gió máy lạnh nên tương đối lạnh hơn mấy nơi khác.

Phục vụ lập tức mang bát đũa lên, đồ ăn truyền tới Trần Cửu Hãn thì anh vẫn như cũ giúp cô gắp thức ăn, sau đó mới gắp cho mình.

Ông chủ là người tương đối chững chạc, ông chỉ âm thầm cười một tiếng. Không nghĩ tới tên nhóc này bình thường tính khí bộc trực lại rất chăm sóc cho bạn gái.

“Đan kỳ, em có biết tên nhóc này rất cứng đầu không!” Thạch Đan Kỳ và Trần Cửu Hãn vừa ngồi xuống thì Mập Mạp liền không nhịn được oán trách: “Nghề của bọn anh, khó trách phải ra ngoài giao tiếp, trên danh thiếp của mọi người đều có tên tiếng Anh, anh liền hỏi nó: Tên tiếng Anh của cậu là gì?”

“Tên nhóc này làm mặt ngầu với anh nói: Không có. Anh nói: vậy cậu liền nghĩ ra một cái tên cho tôi.”

“Nó trả lời: Q-hang!”

“Anh mắng nó: chú tâm một chút có được không?”

“Nó thế mà chưng ra bản mặt thối, nói là đã rất chú tâm suy nghĩ rồi. Anh nói: công ty chúng ta có không ít khách hàng là người nước ngoài, cậu không có tên tiếng Anh thì làm sao xưng hô?”

“Em biết nó trả lời anh thế nào không? Nó nói: kêu bọn họ đi học tiếng Trung đi.”

“Anh giận đến nỗi nói chị Nhã ghi đằng sau danh thiếp của nó chữ QChen, cho nó làm bác sĩ Q là được rồi.”

Mọi người nhất thời cười ầm lên.

Thạch Đan Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười. Cô đã từng xem qua danh thiếp của anh, tên tiếng Anh thật sự là QChen. Cô còn tưởng anh lười suy nghĩ nên tùy tiện tìm một cái tên, không ngờ mọi chuyện là thế.

“Thật xin lỗi, anh ấy hơi khó tính, gây phiền toái cho mọi người rồi.” Cô xấu hổ không thôi, gật đầu liên tục bồi tội.

“Như vậy không được, em phải quở trách nó mấy câu cho bọn anh nghe mới đúng chứ, bọn anh rất mong em giúp bọn anh hả giận.” Anh Kiệt cười nói.

Mọi người cười ồ lên, cuối cùng ông chủ vỗ tay nói.

“Cửu Hãn, đây là nhân viên mới của chúng ta, Ngụy Khinh Doanh.” Ông chủ chỉ chỉ mỹ nhân bên cạnh, giới thiệu: “Khinh Doanh cùng và cậu học cùng một trường lại cùng một khoa, hai người làm quen với nhau đi.”

“Xin chào.” Trần Cửu Hãn giơ ly rượu lên rồi lại để xuống, lời ít ý nhiều.

“Lời của Cửu Hãn là vàng ngọc, không cần thiết thì không dễ dàng mở miệng, đây là thói quen mà cũng là tính cách của cậu ấy.”

Ông chủ cười nói với Ngụy Khinh Doanh.

“Em đã biết lâu rồi.” Ngụy Khinh Doanh giơ ly rượu lên, dí dỏm cười nói.

“Hả? Hai người trước kia có quen nhau sao?” Anh Kiệt nhướng mày.

Cả Thạch Đan Kỳ cũng cảm thấy tò mò, chỉ có Trần Cửu Hãn là thản nhiên, giống như chuyện này không liên quan gì tới anh.

“Lúc em học năm 2 có gặp qua anh ấy..” Ngụy Khinh Doanh có ý khác cười, “Anh ấy là gia sư của em họ em, có một lần em đến nhà dì chơi thì có gặp anh ấy, không biết Cửu Hãn có nhớ không?”

“Tên nhóc này quả nhiên là có phúc, chỉ gặp một lần mà làm cho người đẹp nhớ mãi không thôi.” Chí Hoành ngồi kế bên đấm anh một cái.

Trần Cửu Hãn tiếp tục uống một hớp rượu, dáng vẻ không hề quan tâm đến. Thạch Đan Kỳ biết, căn bản là anh không nhớ gì cả.

“Thật ra thì lúc đó ấn tượng của dì em với Cửu Hãn rất tốt, vốn tính giới thiệu hai người chúng em với nhau, không ngờ lúc đó anh ấy đã có bạn gái nên hai chung em liền bỏ lỡ nhau.” Giọng nói của Ngụy Khinh Doanh thanh thúy trái ngược với giọng nói con nít của Thạch Đan Kỳ.

“Bạn gái lúc đó và bây giờ chỉ có một người.” Trần Cửu Hãn lạnh nhạt trả lời.

“Hai người quen nhau lâu vậy sao? Nhìn không ra đó!” Văn Nhã kinh ngạc cười nói.

“Không ngờ Cửu Hãn rất chung tình, hai người quen nhau chắc cũng được năm năm rồi phải không?” Anh Kiệt tò mò hỏi.

“Chính thức quen nhau là lúc anh ấy học năm 2, em học năm 4 nhưng chúng em đã biết nhau trước đó rồi. Lần đầu tiên em gặp anh ấy, anh ấy mới học cấp 2, thân hình nhỏ nhắn, thật không nhìn ra là lớn lên lại cao to như bây giờ.” Thạch Đan Kỳ cười nói.

“Ai nha, mới là học sinh là đã lên kế hoạch rồi à.” Mập mạp lại bắt đầu quậy phá.

Mọi người cười rộ lên, Thạch Đan Kỳ không chịu yếu thế, lập tức cho mọi người biết thời kỳ bi thảm của mình, nhất thời cô chiếm được cảm tình của mọi người còn Trần Cửu Hãn thành công được một tiếng “Cầm thú”

Cả quá trình vẻ mặt của Trần Cửu Hãn rất lạnh nhạt nhưng mọi người đều có thể thấy được biểu tình của anh. Lúc Thạch Đan Kỳ nói đến đoạn thú vị, anh sẽ đưa tay sờ sờ tóc cô, vẻ mặt rất dịu dàng.

“Chị Đan Kỳ, bây giờ chị đang làm việc ở đâu?” Lúc mọi người đang cười đùa thì Ngụy Khinh Doanh mỉm cười hỏi.

“Gọi tôi Đan Kỳ là được rồi, tôi chỉ quản tiền của anh ấy chứ không có quản tiền của người khác nên không cần thêm chữ “chị” đâu.” Mọi người cười rộ lên, Thạch Đan Kỳ nhìn nụ cười của Ngụy Khinh Doanh, cảm giác cô ta không được thân thiện như bề ngoài: “Tôi vốn làm việc ở Nhà Xuất Bản, mới đổi qua làm ở công ty tư nhân được mấy tháng, bây giờ đang làm ở bộ phận PR.”

“Thật sao? Vậy chị Đan Kỳ đi làm được 4 năm rồi à.” Ngụy Khinh Doanh cố tình nhấn mạnh chữ “chị”, cô ta cười ai oán nhìn ông chủ nói: “Đàn ông mấy người thật sướng, sau khi tốt nghiệp đại học còn đi nghĩa vụ một năm rưỡi, còn phụ nữ chúng ta phải đi làm liền, suy nghĩ cũng già hơn hai tuổi so với số tuổi thật tế. Giống như chị Đan Kỳ và Cửu Hãn, trên thực tế kém nhau tới bốn tuổi! Khó trách đàn ông càng lớn tuổi càng hấp dẫn, còn phụ nữ càng già càng héo úa.”

Ông chủ và anh Kiệt là người trưởng thành chỉ nhếch miệng cười, không nói gì. Mập mạp thì ngẩn ra một lúc sau đó cười ha hả.

Trần Cửu Hãn rốt cuộc nhìn thẳng vào Ngụy Khinh Doanh... ánh mắt vừa sắc lại vừa lạnh... Ánh mắt của anh có chút dọa người, Ngụy Khinh Doanh nhất thời không dám nhìn anh.

Dưới bàn, Thạch Đan Kỳ đè chân anh trấn an. Đôi mày rậm của Trần Cửu Hãn hơi nhíu lại, cầm tay cô, trong mắt thoáng qua tia chán ghét.

Ai kêu anh đào hoa như thế, còn liên lụy em làm trò cười cho người ta. Cô mím môi cười thầm.

“Tôi lại cảm thấy, tính ra đàn ông xui xẻo, bởi vì phụ nữ chúng ta có nhiều hơn họ hai năm kinh nghiệm.”

Thạch Đan Kỳ mỉm cười nói.

“Đúng vậy đúng vậy! Đan Kỳ nói đúng.” Mập mạp ồn ào lên, sau đó chuyển sang đề tài khác.

Chỉ là Trần Cửu Hãn, đối với người anh chán ghét chỉ có một chiêu... Đó là hoàn toàn không để ý đến.

Sau đó, Ngụy Khinh Doanh biết mình hơi quá trớn nên muốn lôi kéo Trần Cửu Hãn nói sang đề tài khác nhưng anh lười để ý.

Trần Cửu Hãn cũng lười cho người ta một bậc thang. Ngược lại Thạch Đan Kỳ thấy nụ cười của Ngụy Khinh Doanh càng ngày càng miễn cưỡng thì không đành lòng, uyển chuyển nói vài câu với cô ta, không khí lại tốt như lúc đầu.

Như vậy so sánh, Thạch Đan Kỳ hiền lành lại để lại ấn tượng trong lòng mọi người.

Xem ra, tổ hợp bạo long với cô gái nhỏ cũng không tệ lắm.

“Cửu Hãn, cậu đã xuất ngũ rồi, có rãnh rỗi thì qua công ty.” Nói chuyện một lát, ông chủ mở miệng: “Cậu làm ở hạng mục Sofware Developer, cho cậu đi gặp khách hàng thì rất lãng phí tài năng. Ý của tôi là cho cậu theo cậu Kiệt đi nghiên cứu phát triển phần mềm. Tôi hy vọng từ từ bồi dưỡng cậu lên làm quản lý, tương lai có thể một mình gánh vác mọi thứ. Khách hàng thì cho Chí Hoành và Mập Mạp phụ trách, ý cậu như thế nào?”

“Ông chủ, anh ném em đi đâu? Em không thể lựa chọn phòng ban làm việc sao?” Đôi mắt đẹp của Ngụy Khinh Doanh chuyển động chen miệng vào.

“Chưa hỏi tới cô!” Trần Cửu Hãn lạnh lùng nói.

Nụ cười của Ngụy Khinh Doanh nhất thời cứng đờ.

“Lúc Cửu Hãn nói chuyện luôn rất nghiêm túc, đây chỉ là điều tôi thích ở cậu ấy.” Ông chủ cười nói. Trần Cửu Hãn nhìn ông nói: “Chuyện này ngày mai vào công ty bàn lại.” Anh không có ý định bàn chuyện khi hai lỗ tai bị làm phiền thế này.

Ông chủ vừa nghe anh muốn vào công ty thì thở phào nhẹ nhõm, chắc rằng chuyện này nhất định đã thành công hơn phân nửa.

“Đương nhiên, đương nhiên. Bây giờ cậu không còn là sinh viên thì tiền lương và quyền lợi cũng nên điều chỉnh lại. Cậu về nghĩ lại xem muốn mức lương là bao nhiêu, ngày mai chúng ta nói chuyện.”

Tiền! Thạch Đan Kỳ vừa nghe đến vấn đề trọng điểm thì thần kinh lập tức run lên. Trần Cửu Hãn là người không hề có một chút khái niệm nào về tiền bạc, khi về nhà cô phải giúp anh khai thông tư tưởng mới được. Cô dùng sức gật đầu với Trần Cửu Hãn.

Trần Cửu Hãn liếc một cái liền thấy vẻ mặt phấn chấn của cô không khỏi bật cười, anh cúi đầu hôn lên trán cô.

Thạch Đan Kỳ nhất thời thẹn thùng.

Đám người Mập Mạp làm sao có thể bỏ qua cho họ chứ?

“Thật là quá đáng, lại dám có hành động yêu đương trước một đám người cô đơn như bọn tôi, lúc này phải báo cảnh sát mới được.” Mập Mạp phỉ nhổ.

Thạch Đan Kỳ luống cuống không nói nên lời, hung tợn trợn mắt nhìn anh. Nhưng ánh mắt của cô căn bản không có chút sức sát thương nào, còn bị mọi người cười là cô đang “nháy mắt đưa tình”. Cuối cùng trong lúc mọi người ồn ào lên thì cô nói tối nay sẽ cho anh ngủ phòng khách.

Có người tin mới là lạ!

Thạch Đan Kỳ mở cửa cho Trần Cửu Hãn đi vào. Cô rất khẩn trương. Đây là lần đầu tiên anh bước vào nhà trọ do cô mướn cho hai người họ.

Từ lúc mười hai, cô đã hy vọng mình có một căn nhà.

Trần Cửu Hãn nói rõ ràng, sau khi xuất ngũ sau hai người sẽ ở chung. Vì vậy nửa năm trước cô đã chọn căn nhà này. Căn nhà này không lớn lắm, ước chừng khoảng 20 mét vuông. Dưới bàn tay khéo léo của nữ chủ nhân thì căn nhà này trở nên rất ấm áp.

Bởi vì anh đi nghĩa vụ nên mọi vật dụng trong nhà đều do cô tự mua sắm, không biết anh có thích không?

Bây giờ nhìn lại, căn phòng này quá giống phòng cho con nít, ghế sa lon cũng quá nhỏ, anh lại là một người đàn ông cao to. Còn nữa, có nên đổi một cái tủ lạnh lớn hơn không?

Cô lảm nhảm giới thiệu mọi thứ để che đi sự khẩn trương trong lòng.

“Đây là phòng khách, bên cạnh quầy rượu, phòng bếp. Bên kia vốn có một gian phòng nhưng em đã sửa thành phòng làm việc. Bên cạnh là phòng ngủ chính, phòng tắm...” Cô giới thiệu sơ qua một lúc rồi phát hiện không còn nghe thấy tiếng bước chân.

Thạch Đan Kỳ ngừng bước, quay đầu lại.

Trần Cửu Hãn nghiêng người dựa vào quầy rượu, khóe miệng nở nụ cười làm hai chân cô nhũn ra.

Nhất thời hai má cô đỏ au lên, bước tường phòng thủ sụp xuống. Ánh mắt của người này mười năm như một, lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống cô...

Thật ra thì, cô cũng rất chờ mong...

Không lâu sau cô rơi vào một lồng ngực nóng bỏng.

“Ở đây chỉ có một phòng ngủ, vậy anh ngủ ở đâu?” Người xấu này còn tà ác nói nhỏ bên tai cô.

“Anh... anh có thể ngủ trong phòng tắm.” Cô cậy mạnh nói.

Đáng tiếc, vành tai nhỏ nhắn đáng yêu ửng hồng của cô đả hoàn toàn phá hoại hình tượng mạnh mẽ cô cố tạo ra.

Tiếng cười nhẹ vang lên, Thạch Đan Kỳ bị ôm ngang lên.

Hai mắt cô khép chặt, mặt ửng hồng, sự tự nhiên vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Mỗi lần đến thời điểm này, cô luôn là xấu hổ đến mức không dám nhìn anh.

Cũng đã là vợ chồng, nhưng đến bây giờ cô vẫn có phản ứng này làm anh cảm thấy say mê không dứt.

Trần Cửu Hãn ôm cô đi đến phòng ngủ, mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô lập tức thoảng qua mũi anh. Anh khoan khoái hít sâu, sau đó đặt cô xuống giường, ngay sau đó đè xuống.

“Đèn...”

“Anh muốn nhìn em.” Anh khàn khàn nói.

Cô không dám mở mắt ra, lông mi run run không dám động.

Đôi môi nóng bỏng hôn lên hai mắt đang nhắm chặt của cô, sau đó hôn dọc xuống khuôn mặt, rồi trườn qua vành tai nhỏ bé, ngậm mút khiến toàn thân cô run lên. Anh lập tức che lấy đôi môi anh đào đang thở dốc.

Mặc dù một tháng trước mới gặp cô nhưng không đủ, vĩnh viễn không đủ. Anh chỉ muốn giống như trước kia, ngày ngày được ở bên cạnh cô, mỗi một giây một phút đều có thể nhìn thấy cô.

“Kỳ Kỳ, mở mắt nhìn anh.”

Cô dùng sức lắc đầu, mắt càng nhắm chặt hơn, mặt càng lúc càng đỏ.

Trần Cửu Hãn cười nhẹ một tiếng, bàn tay từ trên quần áo cô trườn đi vào, nắm chặt lấy nơi mềm mại no đủ kia. Chướng ngại quần áo nhanh chóng bị anh cởi ra, khi thân thể cứng rắn chạm vào cơ thể mềm mại trắng muốt của cô thì cả hai người đều thở dài thỏa mãn.

Anh cúi đầu, dùng môi thay thế cho đôi tay của mình, liếm láp cô. Cô nằm trên gối trằn trọc, yểu điệu vô lực.

Khi Trần Cửu Hãn hưởng dụng đủ sự đẹp đẽ trước ngực cô thì anh kéo lấy tay cô, muốn cô sờ mình. Thạch Đan Kỳ ngu muội động tình, mở ra đôi mắt to tràn ngập nước, mê muội vuốt ve lồng ngực bền chắt của anh.

Cơ thể che trước người cô khẽ run động.Khi cô nghĩ đến sức lực nhỏ bé của mình lại có thể làm cho thân hình cường tráng của anh rung động thì trong lòng cô tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Trần Cửu Hãn cũng không nhịn được nữa, hôn lên mỗi một tấc da thịt của cô, dùng môi lưỡi của mình đem đến cho cô sự thỏa mãn lớn nhất.

Cô xụi lơ trong ngực anh, thở gấp.

Anh lại một lần nữa hôn lên môi cô, đem đầu lưỡi của mình luồn vào trong miệng cô.

Cô thích nhất là nụ hôn của anh, lành lạnh, mãnh liệt, tràn đầy sức sống. Người đàn ông đang động tình này hiểu rõ thân thể cô, bao phủ cô, làm cả người cô nóng lên, cô không nhịn được mà đưa đôi chân trắng noãn nà như ngọc ra ôm lấy hông anh.

Trần Cửu Hãn không chịu nổi! Anh vội vàng tách hai chân của cô ra, đem lấy chính mình ở giữa chân cô, bàn tay nóng rực sờ xoạng giữa đùi cô, tách ra, sau đó không kịp chờ đợi đã xông vào.

“A...”

Cô nhắm chặt mắt, dùng sức lắc đầu, bộ dạng thật đáng thương. Mà cũng chính bộ dạng này đã phá hủy sự tự chủ cuối cùng của người đàn ông.

“Ngoan, kiên nhẫn một chút, lần sau anh sẽ từ từ...”

Anh đỡ lấy bờ mông cô, đâm vừa sâu mà vừa mạnh, từng cái từng cái như muốn chạm tới nơi sâu nhất trong linh hồn cô...

Hết chương 8