Nàng vẫn luôn biết vẻ ngoài của Tạ Trọng Sơn không tầm thường, tuy rằng không phải dáng vẻ điển trai lạnh lùng khó gần được săn đón nhất Uyển Thành thời bấy giờ nhưng cũng khỏe mạnh sáng sủa, là người con trai rất khôi ngô.
"Ta chỉ thật sự khó chịu... hết cách mới có thể tìm ngươi!"
Nàng nâng cổ tay vén bức rèm lên, giữ chặt vạt áo Tạ Trọng Sơn kéo chàng về phía mình.
Người con trai sừng sững bất động trước mười mấy cấm quân lúc này ngược lại mềm nhão như bùn, lôi kéo đã đổ gục xuống.
Chàng trai hiếm khi đỏ mặt ngay cả hít thở cũng đã quên, lại còn nhớ rõ tiếp tục gọi tên thân mật của Tạ Quỳnh.
"Trùng Nương... Trùng Nương..."
Nếu có thể thì Tạ Trọng Sơn bằng lòng kêu tên thân mật của Tạ Quỳnh hơn một nghìn một vạn lần.
Chỉ là tiếng thứ ba đã bị đôi môi Tạ Quỳnh phủ kín giam cầm.
Nàng chạm một chút lên trên môi chàng cực nhanh cực nhẹ, khi chàng chưa hề nếm được mùi hương trên môi nàng thì cũng đã đứng dậy rời khỏi chàng.
"Được rồi! Phải nhớ kỹ, không được nói cho người khác!"
Người con gái trên giường lau môi một cách hung dữ, nghiễm nhiên đã xong việc làm ra vẻ ta đây, lại lùi về bên trong chăn gấm.
Chàng trai quỳ gối trước giường sửng sốt.
Tựa như... không giống với chàng nghĩ đến cho lắm.
"Sao ngươi còn chưa đi... đợi một chút, vì sao không có tác dụng? Không phải ta đã hôn ngươi rồi sao, vì sao còn đau?"
Bầu ngực đau căng lên, Tạ Quỳnh vô cùng chắc chắn nơi đó nhất định lại trào ra sữa. Nhưng người phụ nữ kia đã nói rõ ràng chỉ cần có cá nước thân mật với đàn ông...
Tạ Trọng Sơn còn thất thần gần như lập tức đã hiểu rõ mấu chốt trong đó.
Người con gái được nuôi dưỡng trong khuê phòng tựa như hiểu lầm ý nghĩa của bốn chữ "Cá nước thân mật" này.
"Chỉ hôn một chút là không đủ."
Chàng không biết bản thân làm sao dám nói ra lời như vậy với Tạ Quỳnh. Chỉ cụp mắt thấy người con gái nhíu mày chịu đựng đau đớn đang quấn chặt trong chăn gấm bên trong thì chàng đã mở miệng như dỗ dành.
"Trùng Nương, nếu người không hiểu, không bằng để cho tôi tới hầu hạ người."
"Còn chưa đủ?"
Mày Tạ Quỳnh chưa từng thả lỏng.
Hiện giờ nàng cũng không phân biệt rõ bản thân rốt cuộc là bởi vì trong người khó chịu mà nhíu mày, hay là bởi vì cần phải tiếp tục thân cận với Tạ Trọng Sơn mình chán ghét mà nhíu mày.
Mùi trên người nàng đã không che giấu được.
Mùi hương của cơ thể thiếu nữ quyện với mùi sữa chảy ra trước ngực nàng thời thời khắc khắc đều đang khiêu khích ý chí của Tạ Trọng Sơn.
"Đúng vậy."
Tạ Trọng Sơn không nhịn được khẽ ngửi. Chàng cố gắng chịu đựng lại tham lam ngửi lấy mùi hương của người trên giường.
Thật tốt. Chàng cuối cùng cũng có thể cách nàng gần như vậy.
"Vậy ngươi đến đây đi."
Tạ Quỳnh đã buồn ngủ, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ muốn có ai có thể giải cơn khát của nàng, khiến nàng không còn nóng như vậy nữa.
"Vâng."
Giọng Tạ Trọng Sơn đã nghẹn ngào như Tạ Quỳnh. Đôi tay chưa từng run rẩy khi cầm đao lúc này thế nhưng run nhè nhẹ.
Tạ Trọng Sơn đến sờ gương mặt của Tạ Quỳnh.
Bàn tay của chàng trai hơi thô ráp, có lẽ là do nhiều năm luyện đao cho nên sinh ra vết chai.
Ngứa, nhưng cũng không có chán ghét như trong tưởng tượng.
Cho nên Tạ Quỳnh chỉ dựa vào trên gối, để mặc Tạ Trọng Sơn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng.
Chỉ là chàng cũng khó tránh khỏi cọ xát quá lâu, cơn khô nóng vừa mới hơi thư giãn lại thổi quét lại đây lần nữa.
"Ngươi nhanh lên, vẫn khó chịu..."
Nàng híp mắt nhìn Tạ Trọng Sơn, thúc giục chàng tiếp tục hầu hạ mình.
Vì thế bàn tay Tạ Trọng Sơn tiếp tục đi xuống.
Lướt qua cần cổ của Tạ Quỳnh lại dừng ở hai bầu thịt mềm bị sữa thấm ướt được giấu ở dưới chăn gấm.
"Ừm... đau, nhẹ chút."
Cảm giác bị đụng chạm chỗ mẫn cảm trước ngực không dễ chịu, Tạ Quỳnh không nhận ra rõ rốt cuộc là ngứa hay là đau, chỉ ậm ừ tiếp tục kêu đau. Nói cũng kỳ quái, tự nàng chạm vào nơi đó một chút, ngoại trừ đau thì không có gì khác, nhưng bị Tạ Trọng Sơn chạm vào một chút, cảm giác đau đớn lại xen lẫn một chút cảm giác khác.