Editor: Mứt Chanh
Chỗ đó là chỗ nào?
Trên mặt chàng trai khô nóng, sức siết chặt người được buông lỏng từng chút.
Tạ Quỳnh thừa cơ chui ra khỏi lồng ngực chàng dụi mắt rồi mới sờ vào bầu ngực đang căng đau của mình.
Lúc trước ở phường Nhiên Hương, Tạ Trọng Sơn xé mấy miếng vải dệt chắc làm quấn ngực cho nàng, vì để phòng ngừa dịch sữa thấm ướt ra dính ướt quần áo, thêm không tiện.
Hiện tại nàng duỗi tay ra, quấn ngực tuy không ướt đẫm thế nhưng mơ hồ có ẩm ướt. Nếu chậm trễ thêm trong chốc lát, thật sự có khả năng cũng dính ướt áo ngoài.
Lần này chỗ đau ở ngực trở thành chỗ thứ yếu, mấu chốt là nàng như thế nào mới có thể giữ cho áo ngoài khô mát, duy trì được thể diện trên mặt.
"Còn vô cùng đau đớn sao?"
Tạ Trọng Sơn nhỏ giọng đặt câu hỏi, đôi mắt lại cố ý vô tình liếc đến hai bầu mềm mại trước người Tạ Quỳnh.
Tạ Quỳnh còn chưa nghĩ ra được cách đã bị ánh mắt chàng chọc giận. Nàng chỉ ngậm nước mắt buồn bực nói: "Anh nhìn cái gì mà nhìn? Xoay qua đi, không được xem!"
Chàng cũng không biết kiềm chế cho lắm.
Trong màn giường đêm qua, khi nàng trần truồng chàng cũng nhìn chằm chằm nơi đó chẳng chớp mắt, hiện giờ nàng mặc quần áo, chàng còn muốn nhìn sang nơi đó.
Nhìn xem xem, có cái gì đẹp?
Tất nhiên là đẹp.
Tạ Trọng Sơn quay người đi, phiền muộn thở dài trong lòng.
Chàng nhìn bức màn trúc cũ nát suy sụp cửa sổ xe, lại luôn nhớ đến đôi gò bồng đảo ngon miệng màu son đêm qua dưới đèn trong lều. Cảm giác mềm mại ấm áp, ngửi có mùi nhựa hương trầm. Lúc nắm nhũ hoa người con gái còn sẽ nhẹ nhàng rên rỉ, lắc mông mưu toan tránh thoát dưới người chàng. Thật là nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
"Tạ Trọng Sơn, thứ này cũng đã ướt, nên làm cái gì bây giờ?"
Tạ Quỳnh bất chấp tất cả, bản thân nghĩ không ra chủ ý bèn buộc Tạ Trọng Sơn giúp nàng nghĩ.
Mới vừa rồi nàng cởi bỏ đai lưng, phí thật nhiều thời gian mới kéo hết lớp vải quấn quanh ngực xuống. Nhưng kéo vải quấn ngực xuống thì đầu v* lại còn đang thấm dịch sữa ra bên ngoài.
Nàng lại không dám cài áo quần, e sợ khiến lớp áo duy nhất còn có thể gặp người ta cũng bị dính ướt nên nàng chỉ có thể một tay che chở ngực, một tay cầm vải quấn ngực ẩm ướt không biết như thế nào cho phải.
"Cái gì làm sao bây giờ?"
Tạ Trọng Sơn làm bộ muốn quay lưng.
"Đừng nhúc nhích! Ta..."
Tạ Quỳnh hạ giọng, e sợ bị người đánh xe ngoài xe nghe được lời nàng nói.
"Ta không có mặc xiêm y."
Không phải không có mặc, nhưng cũng không kém là bao với không có mặc.
"Anh nhìn xem cái này."
Nàng cắn răng một cái, đỏ mặt đưa vải quấn ngực cho Tạ Trọng Sơn.
"Đều sắp ướt đẫm. Nhưng nó còn đang chảy ra bên ngoài. Làm sao bây giờ..."
Người con gái phía sau run tay đưa miếng vải dệt ẩm ướt qua. Tạ Trọng Sơn còn chưa lấy đến tay thì một mùi sữa đã truyền tới.
Là mùi hương trên người nàng.
Bầu ngực đêm qua từng bị chàng xem từng sờ từng xoa từng liếm chảy ra sữa dính ướt món đồ trong tay này. Nàng vẫn luôn quấn nó ở ngực, hiện tại nó lại ở trong tay chàng.
Chàng cảm thấy yết hầu có hơi ngứa.
"Anh đừng có mà im lặng, mau ngẫm thêm biện pháp, ta cũng không thể quấn lên nữa. Chỉ có bộ quần áo này."
Tạ Quỳnh nói bằng giọng e thẹn, nàng vẫn luôn dùng tay che ngực, chỉ là một lát sau đã có nước sữa tràn ra từ khe hở ngón tay. Có lẽ là bởi vì sữa rất nhiều nên quả đào mới có thể căng đau, lại hoặc là trái lại, nhưng Tạ Quỳnh không kịp nghĩ đến những thứ này.
Hiện giờ nàng không ở nhà chính nhà họ Tạ, cũng không ở phường Nhiên Hương. Trên xe ngựa rách mướp không có nhiều quần áo cho nàng thay như vậy, thậm chí ngay cả vài thứ có thể lấy tới thay thế vải quấn ngực của nàng cũng không có.
"Tôi... người còn đau không?"
Giọng Tạ Trọng Sơn thầm khàn xuống, tấm lưng vốn đã thẳng ngày càng trở nên cứng ngắc.
"Đau là đau, nhưng ta bảo anh nghĩ cách... sao anh còn hỏi cái này!"
Tạ Quỳnh thúc giục.
"Đương nhiên là tôi có cách."
Tạ Trọng Sơn hắng giọng, hạ giọng nói: "Tôi giúp người là được."
?