Editor: Mứt Chanh
Tạ Trọng Sơn cúi đầu rồi lại lui ra phía sau một bước.
Chàng kéo thẳng chiếc áo choàng của mình xuống, hơi quỳ xuống ở trước mặt Tạ Quỳnh mới dám đưa vật trong tay cho nàng.
"Dẫn ta đi trước, ta mới không thèm dùng đồ của ngươi..."
Tạ Quỳnh hất bay tay Tạ Trọng rồi nói với vẻ thở hổn hển.
Nàng càng nói càng không tự tin, bản thân cũng biết quần áo của mình không thích hợp nhưng không dùng đồ của Tạ Trọng Sơn, vậy nàng phải dùng cái gì mới có thể che đậy sự khác thường trước người mình đây?
Cũng may chàng trai hơi quỳ trước nay đều vô cùng cố chấp, nàng hất bay tay chàng, chàng bèn đưa qua nữa.
"Được rồi. Mau mang ta về nhà chính của dòng họ Tạ!"
Tạ Quỳnh cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhận lấy áo choàng vây quanh trước ngực, lại chẳng thấy Tạ Trọng Sơn có ý định muốn lên đường chút nào.
"Tạ Trọng Sơn!"
Nàng lại oán giận, chàng trai trước mặt mới có phản ứng.
Chàng vươn tay, chờ đến khi Tạ Quỳnh tự mình phối hợp mới chủ động đỡ nàng đứng dậy, lại hạ thấp người trước mặt nàng.
"Đi lên ạ."
Dù sao thì tuổi còn nhỏ.
Bàn tay của chàng trai thon dài thô ráp, một chút hơi ấm trong lòng bàn tay không hiểu sao lại khiến trái tim Tạ Quỳnh rung động.
Chân càng mềm hơn một xíu, trên người cũng càng nóng hơn một chút, lúc bò đến trên lưng chàng trai thì chỗ mẫn cảm trước ngực bị đè ép hơi đau cũng trở nên tê dại.
Không đúng, nàng không nên như vậy!
Tạ Quỳnh dùng sức cắn môi, không dám nghĩ tiếp nữa. Chỉ trút hoảng loạn trong lòng về phía Tạ Trọng Sơn cõng nàng, dữ tợn thô lỗ thúc giục: "Còn không nhanh lên?"
Chàng trai khẽ "vâng" một tiếng, tung người nhảy lên.
Giọng nói ấy còn lạnh hơn màn đêm, gần như là giây lát đã tiêu tán trong tiếng gió thét gào bên tai Tạ Quỳnh.
Chàng cõng nàng lên, dựa theo sự căn dặn của nàng, chạy vạy nơi đế đô Uyển Thành sau giờ giới nghiêm, liên tiếp tránh đi trạm gác tuần tra thành, tốn hơn nửa canh giờ mới từ gần phường Nhiên Hương trở về phố Hoa Quế Tạ Quỳnh quen thuộc.
Phố Hoa Quế chính là nơi cư ngụ của gia tộc quyền quý Uyển Thành. Nói là phố nhưng lại chiếm cứ một khu vực tĩnh mịch và xa hoa nhất Uyển Thành.
Giới quyền quý Uyển Thành lấy năm họ lớn là Tạ, Thôi, Trần, Dương, Tề cầm đầu, năm đại gia tộc đều ở trong phố Hoa Quế, các gia tộc nhỏ và thế gia quyền quý khác được xếp hạng hay chưa xếp hạng cũng đều sống trong con hẻm nhỏ của phố Hoa Quế.
Nhà chính gia tộc họ Tạ cũng ở trong phố Hoa Quế, lại chiếm một mảnh đất mênh mông tấc đất tấc vàng trong đế đô cũng có thể thể, để cho người trong gia tộc họ Tạ sinh hoạt thường ngày.
Tạ Quỳnh lớn lên ở nơi đây, tới phố Hoa Quế chính là tới cửa nhà nàng.
Nhưng tối nay, tựa vào trên lưng Tạ Trọng Sơn trở lại phố Hoa Quế một lần nữa, phong cảnh quen thuộc trước mắt lại khiến nàng cảm thấy sự khác thường.
Đã cấm đi lại ban đêm nhưng chỗ sâu trong phố Hoa Quế lại vẫn có tiếng người ồn ào, bầu trời đêm nơi xa cũng bị ánh đến phản chiếu đỏ bừng.
Trong gió mang theo mùi khói khô nóng, càng khiến cho Tạ Quỳnh cảm thấy trong lòng nặng trĩu thở chẳng nổi.
Tạ Trọng Sơn đã nhận ra điều gì đó không ổn sớm hơn Tạ Quỳnh. Càng đến gần nhà chính nhà họ Tạ thì bước chân chàng càng chậm hơn.
"Trùng Nương, bằng không chúng ta đừng..."
Chàng trai trầm giọng lên tiếng
"Đi! Nhanh lên!"
Tạ Quỳnh cắn nát môi, trong miệng dâng lên vị tanh đắng lại chẳng sánh được nỗi đau trong lòng.
Nàng cũng mơ hồ đoán được nhà chính nhà họ Tạ mình tâm tâm niệm niệm muốn về tối nay biến thành bộ dạng gì, chỉ là không thể tin được thôi.
Tạ Trọng Sơn càng đi càng nhanh hơn.
Tiếng người càng ngày càng gần, bầu trời đêm càng ngày càng sáng ngời. Khói trong không khí càng ngày càng nồng nặc.
Chuyển qua con hẻm nơi góc phố, những dự đoán tồi tệ nhất trong lòng đã biến thành hiện thực.
Nhà cũ họ Tạ của gia tộc họ Tạ cũng là nơi Tạ Quỳnh lớn lên, lúc này lửa cháy ngút trời. Ánh lửa và khói bao trùm cả tòa phủ đệ. Nhà chính nhà họ Tạ trước kia đến ban đêm cũng đèn đuốc sáng trưng lúc này chỉ còn lại cấm quân canh giữ bên ngoài nhà chính nhà họ Tạ và ngọn lửa điên cuồng bên trong sân.
Tấm biển bằng gỗ mun "Bảo Thụ Truyền Phương" đại biểu cho trăm năm vinh quang của gia tộc họ Tạ bị mấy tên cấm quân tùy ý chém hủy, giẫm đạp dưới vó ngựa. Những cái rương lớn lớn bé bé lần lượt bị cấm quân dọn ra khỏi nhà chính nhà họ Tạ, trong gió đêm vang lên vài tiếng khóc thút thít sụt sùi của nhóm vú già nhà họ Tạ, ngay sau đó đã bị cấm quân quát mắng và tiếng quất thay thế.