Già Thiên

Chương 489: Chiến Âm Dương Giáo




- Thật to gan, để ta xem là ai dám khinh thường Âm Dương Giáo ta!

Mấy lão giả Hóa Long Bí Cảnh bay từ trên trời xuống, lời nói âm trầm dày đặc sát khí.

Thánh kiếm trong tay Diệp Phàm chỉ lên trời, tóc đen như thác, ánh mắt thâm thúy như một vị ma thần, bay thẳng lên không trung tràn ngập sát ý.

tâm chín tùy tùng trẻ tuổi bên cạnh mấy lão già Hóa Long Bí Cảnh, có nam có nữ, nhìn Diệp Phàm chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi thì đều khinh thường.

Trong đó có một nam tử tay cầm hung binh, tiến lên chỉ về phía Diệp Phàm ở xa, ẩn hiện tia máu lạnh giọng nói:

- Đây là nơi mà ngươi có thấy xông vào hay sao? Không biết sống chết.

- Ngươi đang nói chính mình không biết sống chết đó hả?

Diệp Phàm trực tiếp vung Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm, chém về phía bầu trời, kiếm quang to lớn dài đến trăm thước như một tia chớp đen xẹt qua.

Phốc!

nam tử trẻ tuổi kia đương trường bị chém thành một đám mây máu, bị kiếm khí to lớn xé nát không còn gì lưu lại, ngay cả hung binh cũng thành phấn bụi.

- A...

Mấy tu sĩ trẻ tuổi ở phía sau cũng kinh hô, lập tức biến sắc, mấy lão già Hóa Long Bí Cảnh đều sắc mặt âm trầm cực điểm.

Trong quá trình này, Diệp Phàm cẩn thận ôm bé con, đồng thời bịt mắt nàng, không để cho bé nhìn thấy màn này.

Bé con ở trong này bị người ta làm dữ cả ngày, ngay cả cơm còn không được ăn, hắn không muốn lúc này còn bị dọa, tiểu cô nương đáng thương này thật làm người ta đau lòng.

- Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao xâm nhập trọng địa Âm Dương Giáo, mạo phạm chúng ta?

Một lão già giọng lạnh lùng, đứng ở xa lành lạnh nhìn tới.

- Ta mạo phạm các ngươi? Đúng là buồn cười, các ngươi bắt con cháu Đông Hoang ta, bắt giữ người thân của ta, còn dám hỏi ngược lại ta?

Diệp Phàm sát khí ngập trời, mái tóc tung bay, ánh mắt sắc bén như ma thần. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Đồ Phi cũng tới gần, chia ra canh giữ một hướng, chỉ có đại hắc cẩu không thấy bóng, không biết đang ở chỗ nào.

- Ngươi thật sự không nghe qua Âm Dương Giáo?

Trong đó có một người trẻ tuổi có vẻ không tin, Âm Dương Giáo là đại giáo vô thượng ở Trung Châu, không có mấy người dám chọc tới, hắn nghĩ rằng Diệp Phàm không biết rõ.

- Mặc kệ đúng sai, trước Tiên là nói truyền thừa, Âm Dương Giáo thật là lớn lối

mà!

Diệp Phàm sát ý ngày càng đậm, nói:

- Không phải là một cái giáo phái Trung Châu thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.

- Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là một kẻ điên cuồng không biết sống chết, trên đời này còn chưa có ai dám không để Âm Dương Giáo ta vào mắt!

Diệp Phàm cười lạnh, rút kiếm ép tới, nói:

- Hôm nay ta khinh thường các ngươi thì sao, Thánh nữ của các ngươi ở nơi nào?

- Người trẻ tuổi không nên quá không biết điều, nơi này không phải là chỗ ngươi có thể giương oai!

Một lão già mặt trầm như nước, ầm một cái, trên đầu lơ lửng một cái chuông lớn, khí tím lan tràn, sát ý vô tận.

Trong đó có một người quát:

- Biết là trọng địa Âm Dương Giáo ta còn dám xâm nhập, ngươi dựa vào cái gì muốn gặp Thánh nữ chúng ta. Các vị trưởng lão ở đây, ngươi có mà chạy đằng trời? Nhất định phải bị trấn chết.

- Ôn ào!

Diệp Phàm căn bản không thèm nhìn tới người tuổi trẻ này, hắn chỉ chú ý mấy cường giả Hóa Long Bí Cảnh mà thôi, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trong tay chém tới, kiếm quang to lớn lập tức cắt nát hư không.

Phốc!

Mấy trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh muốn ngăn cản cũng không được, chỉ có thể ươ mắt nhìn Diệp Phàm giết người trước mắt bọn họ, đạo kiếm quang màu đen quá nhanh quá sắc bén.

Màu đen cắt nát thiên địa, chợt lóe qua đã tràn lan màu máu, tên đệ tử kia chết oan chết uổng.

Ầm

Chiếc chuông lớn sôi trào sương mù, phát ra một tiếng nổ lớn vang vọng thiên địa như sư tử hống, chấn ra sóng âm vô tận khủng bố, hóa thành sóng to gió lớn chồng chất.

Đang!

Diệp Phàm trực tiếp vung kiếm, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm mở rộng theo gió, hóa thành dài hơn trăm thước, bị hắn nắm trong tay đánh xuống sóng to vạn trượng, cắt nát sóng âm tử vong.

Hừ!

lão già kia hừ lạnh một tiếng, lại gồ chuông lớn, đánh về phía trước. Tiếng chuông vừa vang lên, lao ra một con mãnh thú đầu sư tử thân chân long.

Rống!

Tiếng chuông như sư tử sống, nó cũng hợp nhất với tiếng chuông, thổi lên sóng

gió như đại đương, thế như hấp thu nhật nguyệt.

Đang....

Tiếng chuông vang vọng đánh nát bầu trời, mãnh thú long sư nhào tới, kéo theo sóng âm ngập trời muốn bao trùm Diệp Phàm.

Oong!

Trong hư không bùng lên ánh sáng, Diệp Phàm toàn thể vàng óng, kiếm lớn quét ngang trời, lập tức vỗ xuống, phốc một cái chặt ngang long sư.

Sóng âm chuông lớn lập tức bị đánh tát, như một người đang rống lớn bị kẹp cổ họng, âm thanh đột ngột biến mất, sóng âm đầy trời không còn, chỉ có một chút khí cơ.

Đang!

Cường giả Hóa Long Bí Cảnh đội chiếc chuông lớn tự mình lao tới, "đang đang" nổ vang, chiếc chuông tím to lớn như núi bay ra đè xuống Diệp Phàm.

Ầm!

Chiếc chuông lớn như ngọn núi từ trên cao đè xuống, che trời che đất, lập tức đặt Diệp Phàm ở bên dưới, phát ra tiếng nổ to lớn như sóng thần.

Chiếc chuông khổng lồ đè xuống muốn chấn Diệp Phàm thành phấn bụi, luyện hóa thành tro, chuông động thiên địa.

Rắc!

Đột nhiên, chiếc chuông vỡ nát, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trong tay Diệp Phàm như một con Chân Long màu đen đánh nát chiếc chuông, lao vọt ra ngoài.

Trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh kia hừ lạnh một tiếng, cũng không tránh né, nhưng lão tu thành dị tượng đã phủ lên Diệp Phàm.

Đây là một mảnh sương mù u ám, tự thành một phương thiên địa nhỏ, trong phạm vi trăm trượng lấy hắn làm trung tâm có thể ăn mòn hết thảy sinh linh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hắn tự cho là có thể biến Diệp Phàm thành bãi máu.

Nhưng mà Diệp Phàm bước đi nhàn nhã, trực tiếp đi tới vung kiếm chém xuống, màu đen xé rách bầu trời, phập một cái chém bay đầu hắn.

- Sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì, vì sao Lý trưởng lão bị dị tượng của mình cố định, không thể động đậy?

Mọi người kinh hô, nghẹn họng nhìn trân trối lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng, Diệp Phàm chém Hóa Long như xát rau, khiến cho bọn họ rung động.

- Hắn là... Thánh thể Diệp Phàm, không được thi triển dị tượng trước mặt hắn!

Ở xa xa bay tới mấy bóng người, truyền tới tiếng cảnh báo.

- Cái gì, hắn chính là Thánh thể kia, tại sao lại tới trọng địa Âm Dương Giáo chúng ta?

Rất nhiều người kinh hô, cảm thấy chuyện này không xong.

Rất nhiều người bọn họ đều tới từ Trung Châu, tuy rằng nghe nói qua Thánh thể, nhưng không thể nào đều tận mắt thấy qua, lập tức đại loạn.

Hiện giờ ai cũng biết Thánh thể sắp lìa đời, không còn sống được bao lâu, ngay cả kẻ địch của hắn cũng không dám trêu chọc, không ngờ tới hắn lại đến đây.

- Diệp Phàm, dù cho ngươi có danh tiếng nhất định, nhưng cũng không nên chọc tới Âm Dương Giáo ta!

Mấy trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh sắc mặt đều âm trầm.

- Không phải ta đến gây chuyện với các ngươi, mà là các ngươi gây chuyện với ta. Bắt bé con tới đây, còn ngược đãi bé, các ngươi đáng chết!

Giọng hắn lạnh băng, sát ý càng tăng vọt.

Bàng Bác, Đồ Phi, Lý Hắc Thủy cười lạnh, đều lấy ra binh khí chuẩn bị chiến đấu.

-Gâu...

Đại hắc cẩu vẫn mãi không thấy bóng cũng lao lên, miệng đầy mùi thuốc, rõ ràng mới đi tai họa kho thuốc của người ta.

Diệp Tuệ Linh đứng trong bóng tối, không lộ ra hình dạng, dù sao nàng cũng là tu sĩ Trung Châu, Âm Dương Giáo quá khổng lồ, nếu biết được thì tương lai sẽ làm phiền tới nàng ở Trung Châu.

Mấy đứa nhỏ ở bên dưới đã sớm bị dọa khóc to, ngay cả bé con cũng rất không yên, vẫn nhỏ tiếng nói:

- Bé sợ...

- Bé không cần sợ.

Diệp Phàm dùng thần quang bao trùm nàng, khí tức thần thánh tràn ngập làm bé cảm thấy rất ấm áp.

Xoạt!

Ba gà trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh Âm Dương Giáo cũng lao tới, bao vây quanh Diệp Phàm, muốn hợp lực hạ gục hắn.

- Ngươi là Thánh thể thì sao chứ, ngay cả có Thần Vương bảo hộ, nhưng lần này là ngươi chủ động đánh tới cửa, chúng ta giết ngươi cũng không sao.

Ầm!

Ba người lộ ra sát khí, đồng thời ra tay, tế ra binh khí của mình. Huyết quang màu đỏ, ánh sáng tử vong màu đen, sôi trào như biển đánh nát cả bầu trời.

Đùng!

Diệp Phàm sừng sững bất động, dị tượng Sơn Hà cẩm Tú xuất hiện, một mảnh tiểu thế giới tráng lệ, núi cao thành dày, chọc thủng tầng trời, cổ thụ che trời, thác đổ như sẩm.

Hắn đứng giữa đỉnh cao, tất cả công kích thiuật pháp đánh vào đều hóa thành vô hình, hắn vung thánh kiểm màu đen, dị tượng như một cái thế giới theo hắn chuyển động.

Non sông tráng lệ như từ xa ập tới, tựa như không có tận cùng lập tức bao trùm bầu trời.

Ba người khiếp sợ nhanh chóng rút lui, lại không nhanh hơn tốc độ Sơn Hà Cẩm Tú, đương trường bị kéo vào trong. Bọn họ kinh hoảng, đều hiểu được bị dị tượng Thánh thể trấn áp, sẽ là cửu tử nhất sinh.

Ầm

Mặc dù bọn họ đánh sâu vào, nhưng núi sông tráng lệ vẫn bay lên từng ngọn núi lớn, lập tức đè bọn họ xuống.

- Hóa Long thì sao chứ, dám giương oai trước mặt ta?

Diệp Phàm vung thánh kiếm màu đen, trực tiếp chém đầu ba người bị trấn áp dưới núi cao, máu tươi tràn lan khiến mọi người kinh hoảng.

- Tiểu bối ngươi dám...

Lại có mấy bóng người bay lên, ra tay với Diệp Phàm.

- Coi chúng ta là không khí hay sao?

Bàng Bác cười lạnh, hai mắt như ánh trăng bạc, bắn ra hai đạo ánh sáng hình rồng vô cùng khủng bố.

Hắn vừa lên là dùng Yêu Đế Cửu Trảm - Diệt Hình.

Loại thánh thiuật này có uy lực tuyệt đối, lúc trước Diệp Phàm cũng đại hắc cẩu cũng chịu nhiều đau khổ, không phải Cửu Bí không thể chống lại được.

- Tiểu bối ngươi là người phương nào?

Một trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh dường như không cảm giác được nguy hiểm ập tới, dùng một cái khiên cổ ngăn cản.

Ầm

Khiên cổ vỡ nát, ánh bạc hình rồng không gì cản nổi lập tức xuyên thủng hắn, hủy diệt đương trường, thậm chí còn không có chút giọt máu nào.

- A....

Mọi người đều hét to hoảng sợ.

- Hắn là kẽ nào, sao mà khủng bố như thế, ngay cả trưởng lão Hóa Long nhất trọng thiên cũng bị diệt, một chiêu thành tro.

Đây là thánh thiuật mạnh nhất của Bàng Bác, hắn chỉ cần nắm giữ ba trảm đầu của Yêu Đế Cửu Trảm, nhưng mà uy lực tuyệt đối, hiện giờ hắn là Tứ Cực đại viên mãn, giết cao thủ hơn một cảnh giới nhỏ thì tự nhiên không có gì quá sức.

- Giết!

Diệp Phàm lại ra tay, mở ra dị tượng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, những người này không phải nhân kiệt Hoa Vân Phi, tuy rằng cũng là cường giả Hóa Long nhất trọng thiên, nhưng chiến lực còn xa mới bằng.

DỊ tượng không biết bao xa tràn tới giam cầm thiên địa, trấn áp kẻ địch.

Phốc! Phốc! Phốc!

Kiếm thứ nhất hắn chém bay một cái đầu, máu văng khắp nơi; kiếm thứ hai chém tên còn lại thành hai nửa, máu tươi phun trào; kiếm thứ ba lại chặt ngang vai một trưởng lão Hóa Long, máu nhuộm trời cao.

Diệp Phàm tóc đen xõa tung, ánh mắt lạnh lẽo, như vào chỗ không người liên tục giết ba tên, trấn trụ tất cả cường giả ở Âm Dương Giáo, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trong tay đang không ngừng nhỏ máu, hắn tựa như một vị thần ma.

Mọi người đều hoảng sợ lui ra thật xa, không dám tới gần.

Xoạt!

Diệp Phàm vung ra một bàn tay vàng, kéo mỹ phụ trung niên kia lên, nói:

- Thánh nữ của các ngươi ở nơi nào?

-Khụ...

Một tiếng ho khan già nua truyền tới, một bà cụ già chống trượng, tuổi già sức yếu đi từng bước giữa hư không.

Mấy trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh đi theo sau, vây quanh bà ta giữa không trung, có không ít tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh xuất hiện.

- Hóa Long biến thứ tư!

Bàng Bác cả kinh, tuyệt đối là đại địch, cao hơn cả một mảng lớn so với những trưởng lão Hóa Long biến thứ nhất kia.

- Người trẻ tuổi thật là không biết trời cao đất rộng, lại dám chạy tới giương oai giữa trọng địa Âm Dương Giáo.

Bà già kia dù rằng thân thể yếu ớt, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc.

- Các ngươi đã bắt bé con tới chỗ này, còn trách ngược lại ta giương oai, hung hãng vênh váo như thế, thật không hổ là đại giáo vô thượng!

Diệp Phàm cười lạnh.

- Không phải là một tiểu nha đầu không có trí nhớ thôi sao, cái này tính là gì.

Bà già không chút để ý, căn bản không coi là chuyện gì, khinh miệt thoáng lướt

qua bé con, lại nhìn Diệp Phàm, nói:

- Ngươi chẳng qua chỉ là Thánh thể tận thế, đã là người sắp chết rồi, còn gây ra sóng gió như vậy, lão thân tiên ngươi đi trước.

- Hay là ta đưa bà già ngươi đi trước, sau đó lại giết Thánh nữ của các ngươi.

Diệp Phàm quát lạnh.

-o0o-