Ôn Noãn nằm trên tấm chiếu tatami [1] mềm mại, nhìn trần nhà bằng gỗ kiểu Nhật, đầu óc trống rỗng.
[1] chiếu tatami: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng súng đùng đùng trong game của Lục Tư Yến.
"Sư huynh, anh nói xem cậu ấy mấy lần không chịu trả lại ngọc bội rốt cuộc là có ý gì?"
Lục Tư Yến thản nhiên đáp: "Còn ý tứ gì nữa, chính là không muốn trả lại thôi. Sư phụ chúng ta mấy năm nay cất chứa không ít bảo vật, miếng ngọc bội đó đích thị là bảo bối giấu dưới đáy hòm ngưu bức [2] nhất!”
[2] ngưu bức chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ.
"Có phải... cậu ấy thực sự muốn kết hôn với em không?" Ôn Noãn vừa nói xong câu này liền đỏ mặt thẹn thùng, kéo chăn bông lên che mặt, trong lòng không ngừng gào thét.
Lục Tư Yến nắm lấy chân trần, liếc mắt khinh thường nói: “Tiểu sư muội, em đi soi gương trước được không?”
Ôn Noãn đạp đạp giường, có lý trí phản bác: “Em rất hiểu Giang Trác, cậu ấy sẽ không tùy tiện bắt người tay ngắn đâu [3]."
[3] bắt người tay ngắn: nhận lợi ích từ người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Lục Tư Yến lắc đầu: "Lùi một vạn bước mà nói cho dù cậu ta muốn kết hôn với em thì sao em biết được cậu ta có mượn cơ hội cưới em để tiếp cận anh trai em hay không?"
Ôn Noãn đang đóng giả xác chết bỗng nhiên bật dậy, tóc tai bù xù như một ma nữ ai oán nhìn Lục Tư Yến -
"Cho anh... lặp lại lần nữa."
Lục Tư Yến nổi da gà khắp người, chỉ kịp mang dép lê chạy ra ngoài: "Tạm biệt!"
Buổi tối, tại danh thắng có chương trình biểu diễn ánh sáng quy mô lớn “Ấn tượng Tiêu Dao Cốc" miễn phí cho khách từ xa đến, rất nhiều người trong khách sạn đã đến tham gia náo nhiệt, trong đó có cả Lục Tư Yến.
Giang Trác không đi, cậu đứng bên cạnh bồn hoa ở lầu hai hít thở không khí.
Dưới bóng trăng, cô gái một thân một mình đẩy cửa ra.
Cô mặc một bộ thể thao trắng rộng rãi phong phanh, dáng người gầy gò nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Giang Trác nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ.
Cậu dập tàn thuốc rồi đi theo ra ngoài.
Ôn Noãn đi bộ đến suối, dừng lại rồi nghiêm túc luyện công từng chiêu từng chiêu một.
Xa xa mơ hồ có tiếng ồn ào truyền đến, nhưng lại phảng phất như cách một thế giới với cô vậy. Làn gió trong cốc nhẹ thổi mấy sợi tóc lất phất bên tai cô.
Giang Trác đứng bên bóng cây, từ xa ngắm nhìn dáng người mảnh khảnh và động tác uyển chuyển mềm mại đầy sức sống của cô.
Gần như chắc chắn cô chính là cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa năm đó đã đứng ra che chở cho cậu.
Nhiều năm qua, cô vẫn luôn là chấp niệm mà Giang Trác không thể buông bỏ được.
Ngược lại không phải là cậu có ý gì với một cô nhóc chưa dứt sữa, chỉ là...
Năm đó... để bảo vệ cậu, cô đã nằm trên lưng cậu, thay cậu chịu tất cả thương tổn. Chuyện này giống như một vết sẹo bỏng trong lòng cậu.
Cái cảm giác được bảo vệ đó, cả đời này Giang Trác sẽ không bao giờ quên được.
Ban đêm trong cốc có lất phất mưa phùn, nước mưa lành lạnh rơi trên mặt đất.
Cô gái bất ngờ trượt chân ngã nhào.
Giang Trác đang định bước tới, nhưng nhìn thấy cô đấm mạnh xuống cỏ, khóe mắt đỏ bừng.
Bước chân Giang Trác dừng lại.
Một cô gái nhỏ thích náo nhiệt như cô mà chạy ra ngoài luyện tập một mình, chỉ sợ không đơn giản là luyện công không thôi, trong lòng cô có tâm sự.
Ôn Noãn chán nản, sa sút tinh thần mấy phút thì cố gắng chống gối đứng lên, tiếp tục luyện quyền.
Trước mặt sư huynh cô luôn giả bộ như mình không thèm để ý nhưng thật ra cô lại rất lưu tâm.
Xưa nay sống dưới ánh hào quang của thiên tài chưa từng có người không khen cô thông minh.
Sư phụ dạy rất nhiều thứ, nhìn các sư huynh học thế nào cũng không được, nhưng cô lại có thể học một biết mười. Dường như cô không cần cố gắng quá nhiều cũng có thể làm được chuyện mà người khác không làm được.
Vậy nên cô thực sự đã không nỗ lực luyện công... để bây giờ, cô thậm chí không thể bảo vệ người mình yêu thương nhất.
Tạp niệm trong lòng càng nhiều thì càng không tập trung được, Ôn Noãn một lần nữa trượt té trên cỏ.
Cô lấy tay áo ẩm ướt dụi dụi con mắt.
"Cậu sợ sao?"
Một giọng nói từ tính từ phía sau vang lên.
Ôn Noãn không quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai.
Giọng cô khẽ run: “Không sợ!”
Giang Trác đứng bên cạnh cô, nhìn bờ sông tối đen như mực trầm giọng nói: “Sợ là sợ, có cái gì mà cậu không dám thừa nhận. Là vì cậu quá quan tâm đ ến chuyện này nên cậu mới sợ, không có gì đáng xấu hổ cả.”
Ôn Noãn gắt gao nắm chặt đám cỏ bên cạnh: “Giang Trác cậu có bao giờ sợ không?”
"Có sợ."
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú bị bóng tối che lấp. Trong đêm, biểu hiện của cậu càng không rõ ràng.
“Khi còn bé, mỗi lần nghe tiếng sấm tôi sẽ liều mạng lấy tay che lỗ tai lại. Nếu ban đêm mà có sét đánh, tôi luôn luôn bị mất ngủ.” Cậu nói rất êm tai, từ từ kể lại như có năng lực trấn an lòng người: "Trong tiếng sấm tôi có thể nghe được tiếng phụ nữ thét chói tai."
Ôn Noãn bị lời kể kỳ quái của cậu hấp dẫn, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Lão đại mà lại sợ sấm sét sao?" Cô xoa xoa mắt, cảm thấy có chút khó tin: “Tôi còn tưởng cậu không sợ bất cứ cái gì nữa cơ.”
"Chỉ có người không có trái tim mới không sợ hãi." Giang Trác đưa tay lên ngực mình.
Đã từng có một khoảng thời gian dài cậu đánh mất nó, hiện tại... đã tìm lại được rồi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, một mình Ôn Noãn yên lặng không biết đang suy nghĩ gì, Giang Trác tự nhiên cũng không hỏi cô mà chỉ là đứng ở bên cạnh cô, cùng cô đội mưa.
Gió lớn gào thét, phía chân trời từng trận sấm đánh rền vang.
"Sét đánh rồi." Ôn Noãn vội vàng đứng lên, kiễng chân lấy tay che tai Giang Trác lại: “Tôi thật sự không thể nói rõ, thôi thì chuyện gì nên tới thì sẽ tới!"
Bộ quần áo phong phanh của cô đã bị mưa bụi làm ướt, tóc mái bù xù. Nhưng đôi mắt trong sáng của cô lại đang nghiêm túc nhìn cậu --
"Như vậy thì cậu không cần phải sợ nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi sẽ bảo vệ cậu." Ôn Noãn xoa xoa khóe mắt ngấn lệ: "Tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Cố gắng bảo vệ những người quan trọng.
Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ lòng bàn tay của cô gái nhỏ, thế giới vốn đang loạn thất bát tao của Giang Trác… bỗng trở nên thanh thản.
Cậu không chỉ tìm thấy trái tim mình, mà còn có ánh trăng sáng nhất trong lòng cậu.
Đêm đó Ôn Noãn tìm thật lâu cũng không thấy sợi dây thun màu đen Giang Trác đã đưa cho cô, đầu tóc xõa tung, cô chạy đến phòng Lục Tư Yến gõ cửa -
"Sư huynh, anh có thấy sợi dây thun màu đen của em không? Lão Lục, mở cửa, mau mở cửa ra!"
Lục Tư Yến mặc một cái quần cộc mở cửa phòng: "Đã khuya vậy rồi em còn không ngủ mà còn làm gì vậy hả?"
"Dây thun của em mất rồi!" Ôn Noãn có chút luống cuống, vươn cổ tay trắng nõn thon dài cho anh xem: "Em vẫn đeo trên tay mà bây giờ lại không thấy nữa, có phải anh cầm không?"
"Dây thun của em anh lấy làm gì? Anh cũng đâu có tóc để cột." Lục Tư Yến vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn của Ôn Noãn: "Hơn nữa, em cũng không thể buộc tóc sao tự dưng lại tìm dây thun làm gì?"
"Đó không phải là dây buộc tóc. Cái dây thun đó là quà của một người bạn tặng em. Nó rất quan trọng."
"Một cái dây thun thì có gì quan trọng chứ, kêu bạn em tặng em một cái khác là được rồi!" Lục Tư Yến ngáp dài, miễn cưỡng nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải thi đấu. Đêm hôm khuya khoắt mà em còn lăn qua lăn lại tìm cái dây thun."
Nói xong, anh ta đóng "rầm" cửa phòng lại.
Ôn Noãn cau mày quay lại phòng, lục tung phòng lần nữa nhưng thật đúng là không thấy đâu.
Cô chán nản nằm vật xuống giường, lấy gối che đầu.
Không nghĩ về nó nữa! Chiến thắng trận đấu trước đã!
...
Ban đêm Diệp Thanh nghe có có tiếng động sột soạt ở hành lang, cậu ta xoa đầu liền thấy giường bên cạnh trống không, không một bóng người.
Diệp Thanh ngồi thẳng dậy, nghe thấy tiếng động rất nhỏ ngoài ban công.
Cậu ta đi dép lê đi tới ban công, nhìn thấy Giang Trác đang cầm sợi dây thun màu đen, trên lan can ban công có mấy viên sỏi trắng trong như pha lê.
Đây là ám khí bằng đá do Diệp Lan đặc biệt chế tạo cho Giang Trác, nó sẽ trở nên vô hình dưới ánh mặt trời. Nếu như tốc độ đủ nhanh có thể vô hình công kích người khác mà không để lại bất cứ dấu vết gì.
Giang Trác kéo căng dây thun, chỉ nghe một tiếng "vèo" một tiếng sau đó hòn đá xé gió biến mất vào đêm mưa đen.
Trong rừng cây truyền đến một tiếng vọng rất rõ ràng.
Diệp Thanh bước đến chỗ Giang Trác, nhặt một viên ám khí lên chơi.
Viên đá có hình kim cương, mỗi viên đều được đánh bóng rất cẩn thận, chất liệu của viên đá này rất đặc biệt, xưa nay Giang Trác không bao giờ dễ dàng sử dụng nó.
Nếu viên đá này được kết hợp với sợi dây thun trong tay cậu, sợ là sẽ bất khả chiến bại.
“Đây không phải là sợi dây thun cậu đưa cho Ôn Hàn sao?” Diệp Thanh tò mò hỏi: “Sao nó lại trở về tay cậu rồi?”
Giang Trác không giải thích gì.
Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy không ổn, đặt cục đá xuống, đè chặt cánh tay Giang Trác: "Chẳng lẽ trận đấu ngày mai cậu muốn muốn ngầm ra tay sao?”
Giang Trác không trả lời, nhưng sợi dây thun lại bắn một viên đá nữa.
Diệp Thanh rất cảm động, ôm lấy cánh tay cậu: "Anh Trác, cậu tốt với tôi quá đi mất! Có cậu giúp đỡ, tôi nhất định sẽ thắng! Đến lúc tôi lấy được thuốc, bán lấy tiền tôi sẽ chia cho cậu một nửa!
"Thành giao." Giang Trác đẩy anh ra ném con dao mài về phía cậu ta: “Giúp tôi mài đá.”
Diệp Thanh vui vẻ mài đá giúp Giang Trác cả đêm.
...
Mới sáng hôm sau trận đấu liền bắt đầu.
Các cao thủ võ lâm đều đơn giản thô bạo cho nên thi đấu không có quy tắc gì. Rơi khỏi sàn đấu là thua, ngược lại người còn trụ được trên lôi đài sẽ chiến thắng.
Tất nhiên vẫn phải bảo vệ võ đài, gần cuối có thể sẽ có người không còn đủ sức, vì vậy giữa trận sẽ có thời gian để nghỉ ngơi khôi phục trạng thái rồi mới tiếp tục đánh.
Những người nóng lòng muốn thi đấu lên sân trước đều là những người thả con tép bắt con tôm, còn lão đại chân chính đều đợi ở phía sau.
Mới chín giờ sáng, võ đài đã thay đổi mấy nhóm người, cũng không xuất hiện người nào đặc biệt mạnh mẽ, bọn họ không ngừng canh giữ võ đài.
Ôn Noãn và Lục Tư Yến ngồi xổm trên một tảng đá lớn thích thú nhìn lôi đài.
Mặc dù đấu võ thực sự không khoa trương như những gì viết trong tiểu thuyết kiếm hiệp, nhưng hậu bối của các môn phái đều đã bày ra những tuyệt kỹ của bản thân, chẳng hạn như Thái Cực Quyền, Hình Ý Quyền, Bát Quái Chưởng, Vịnh Xuân Quyền để chiến đấu trên lôi đài.
Không có quy tắc, không có hạn chế, chỉ cần không gây ra án mạng thì muốn so chiêu thế nào cũng được, miễn sao có thể giành chiến thắng.
Vì vậy mức độ đặc sắc có thể so sánh với một bộ phim võ thuật.
Tuy nhiên, một trận đấu như vậy lại không thể ghi lại bất kỳ hình ảnh nào. Trước khi vào cốc phải trải qua một đợt kiểm tra an ninh, điện thoại di động và máy ảnh của mọi người phải để vào tủ khóa lại.
Người trong võ lâm đều sống rất khiêm tốn, không muốn cho ai biết mình có võ công vì sợ ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày.
Ôn Noãn thậm chí còn phát hiện ra trong đám người này có không ít gương mặt quen thuộc, cô lấy cùi chỏ chọc Lục Tư Yến: “Sư huynh anh xem người đó có phải đã từng đóng phim không?"
Lục Tư Yến nhìn theo ánh mắt của cô: "Ơ, đây không phải là Tần Tử Dương sao? Một ảnh đế võ thuật tiếng tăm lừng lẫy như vậy cũng tới tham gia thi đấu nữa!"
Ôn Noãn hâm mộ nhìn anh ta nói: "Sư huynh, anh thấy em thế nào?"
"Thấy em thế nào cái gì?"
Ôn Noãn bĩu môi: "Nếu em đánh bại anh ta, liệu em có thể trở thành siêu sao võ thuật không?”
“Siêu sao võ thuật, trọng tâm ở đây không phải là võ thuật mà là siêu sao.” Anh ghét bỏ liếc nhìn cô: “Em nói xem em có bản lĩnh gì để trở thành siêu sao?"
"Công phu của em tốt.” Ôn Noãn đặt khuỷu tay lên vai của Lục Tư Yến: “Em lớn lên cũng không tệ, sao lại không có bản lĩnh gì được.”
"Cứ duy trì cái tự tin này của em! Anh chờ tin tốt em ra mắt center [3]."
[3] "C" là viết tắt của từ center (carry) trong tiếng Anh, có nghĩa là trung tâm và trung tâm. "C position" có nghĩa là vị trí trung gian và vị trí quan trọng.
Lục Tư Yến và cô từ nhỏ đã có thói quen cà khịa nhau, nhưng công bằng mà nói, với võ công và ngoại hình, khí chất của Ôn Noãn thực sự có khả năng bước vào làng giải trí.
Không chừng thật sự có thể bạo hồng!
Dù sao thì đến thẳng nam cũng bị cô bẻ cong!!
…
"Sư huynh, chính là hai người bọn họ chiếm chỗ của em."
Một giọng nữ trong trẻo từ sau lưng phát ra.
"Các người tránh ra cho tôi!"
"Tôi nói các người đó! Còn muốn giả câm giả điếc nữa hả?!"
Ôn Noãn và Lục Tư Yến đang tập trung bóc hạt dưa xem thi đấu, căn bản là không để ý tới có người phía sau đang nói chuyện với mình.
Người nọ thấy mình bị phớt lờ, mặt đỏ bừng, định vươn tay nắm lấy bả vai của Ôn Noãn thì đúng lúc này cổ tay lại đau đớn như kim châm, giống như bị một luồng không khí bắn vào tận xương tủy của cậu.
Tên kia kêu la thảm thiết, liên tục lùi lại phía sau đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Noãn và Lục Tư Yến nghe thấy tiếng kêu, mới quay đầu lại thì thấy một đám người đang nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm hai người.
Hai người ù ù cạc cạc nhìn nhau.
Lúc này, một cô gái nhỏ mập mạp đứng dậy nói: “Đây là chỗ sáng sớm tôi đã chiếm cho sư huynh, hai người cút khỏi đây mau lên!”
Ôn Noãn quan sát cô gái. Cô ta bị nuôi đến mức châu tròn ngọc sáng, đôi mắt sắp bị đống thịt trên mặt chen thành một đường may.
Vốn dĩ Ôn Noãn không có ý định tính toán với một con nhóc, chẳng qua cô ta vừa đến đã chửi bới om sòm bắt người khác cút đi cũng quá kiêu ngạo!
"Thư viện trường không được chiếm chỗ thì cô chiếm chỗ nào ở đây hả?"
Nhóc béo có vẻ là người quen thói kiêu căng, không chịu nghe, cũng không chịu bỏ qua nói: "Tôi mặc kệ, tôi đã chiếm cái tảng đá này rồi nên chỗ này là của tôi. Các người mau cút đi!"
"Cô chiếm tảng đá này nên đây là cô sao? Cô đi hỏi thử người phái Tiêu Dao xem người ta có đồng ý không?"
"Cô! Già mồm cãi láo!"
Ôn Noãn cười nói:" Già mồm cãi láo thì sao hả? Không phục thì chịu!"
Con nhóc béo nhào tới muốn động thủ, Ôn Noãn nhanh nhẹn né tránh khiến cô ta vồ hụt mất lần, mệt mỏi thở hồng hộc.
Ôn Noãn tất nhiên sẽ không giằng co với cô ta ở đây, thử nhất là vì cô vốn không phải là người thích phô trương, thứ hai là vì như vậy rất khó coi.
Cô vỗ tay nói: "Nếu thật sự muốn động thủ thì lát nữa lên lôi đài đánh! Ở đây đoạt nổi bật của người khác rất không tốt nha!"
Con nhóc béo bị tức giận không hề nhẹ nhưng lại không làm gì được. Đúng lúc này cô ta chợt nhìn thấy tấm thẻ chứng minh thân phận trước ngực Ôn Noãn và Lục Tư Yến.
Tranh tài lần này, mỗi người vào cốc đều phải đeo một tấm thẻ chứng minh thân phận trước ngực. Trên đó có viết tên và môn phái của mình đề phòng ngừa phóng viên trà trộn vào để chụp ảnh đăng bài.
"Tôi nói có sai đâu, có kỳ sư thì tất có kỳ đồ."
Một thanh niên sau lưng con nhóc béo cười chế giễu: “Thì ra là đồ đệ của Tạ Tu, hiểu rồi hiểu rồi! Tạ Tu nổi danh là hồ ngôn loạn ngữ [4], không nói quy củ, bây giờ dạy dỗ đồ đệ cũng như thế!"
[4] hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói bậy bạ
Ôn Noãn lười biếng nâng mắt liếc cậu: "Nói quy củ? Lấy bối phận của sư phụ tôi, sợ là anh cũng phải quỳ xuống dập đầu trước mặt ông ấy, gọi thẳng kỳ danh của ông ấy chính là quy củ của các người hay sao?"
"Nhanh mồm nhanh miệng y như sư phụ cô vậy! Nhưng mà nói mồm thì có ích lợi gì có bản lĩnh thì dùng thực lực mà nói chuyện!"
Nói xong, cậu lao về phía Ôn Noãn, nhưng mà cậu còn chưa kịp đến gần cô thì đột nhiên đầu gối như bị thứ gì đó bắn trúng, nửa người quỳ mạnh xuống trước mặt cô.
"Ai da! Đừng nha, tôi không chịu nổi anh hành lễ lớn như vậy đâu."
Cậu tức giận đến mức mặt mày tím tái, khó khăn đứng lên, không ngờ đầu gối bên kia lại đột nhiên đau nhức, hai đầu gối lại quỳ xuống trước mặt Ôn Noãn.
Ôn Noãn và Lục Tư Yến khó hiểu nhìn nhau.
Lục Tư Yến xua tay: “Thôi được rồi được rồi, chúng tôi xin thay mặt sư phụ nhận đại lễ tam quỳ cửu khấu [5] của anh."
[5] Tam quỳ nghĩa là ba lần quỳ gối, cửu khấu nghĩa là dập đầu sát đất 9 lần. Người thực hiện “tam quỳ cửu khấu” phải bỏ mũ, quỳ gối ba lần, mỗi lần quỳ lại phải dập đầu sát đất 3 lần để thể hiện thành ý trọng vọng dành cho đấng bề trên.
Thanh niên bị thương ở hai đầu gối, sợ là cậu ta không thể tham gia được tranh tài lần này nữa, tức giận hét lên: “Rốt cuộc thì mày đã dùng yêu thuật bàng môn tà đạo gì vậy hả?"
Ôn Noãn cũng buồn bực không thôi, cô còn chưa kịp làm gì mà người này đã trực tiếp mất đi sức chiến đấu rồi!
Thoạt nhìn không giống thương tích do bị đánh lén bởi vì một chút dấu vết lưu lại cũng không có.
Chẳng lẽ... công phu cô dày công tôi luyện đã đến mức có thể dùng ý niệm công kích, không cần đành mà cũng khiến người bị khuất phục hay sao?
Cô sững sờ nói với Lục Tư Yến bên cạnh: “Sư huynh, em cũng thật lợi hại nha."
Đương nhiên Lục Tư Yến càng không thể hiểu nổi, anh ta chỉ vào đầu mình nghiêm túc nói: “Không đúng. Sư muội anh nghĩ đây phải là công lao của anh chứ. Anh vẫn luôn khổ luyện kamehameha đến hôm nay mới có hiệu quả.”
Ôn Noãn không phục: "Anh đừng có ở đó mà mơ mộng hão huyền nữa."
Mấy người kia tuy rằng không cam lòng, nhưng thật sự không dám tái phạm. Dù sao thì hôm nay bọn họ cũng đến tham gia thi đấu cho nên trước khi lên lôi đài mà trổ hết thân thủ ra thì không phải là được một mất mười hay sao. Vì thế bọn họ chỉ chửi tục mấy câu rồi giúp thiếu niên quỳ trên mặt đất đứng dậy rời khỏi đó.
Trên một rãnh núi, Giang Trác bỏ sợi dây thun màu đen xuống, viên đá pha lê trong suốt trong tay phảng phất như vô hình dưới ánh mặt trời.
Vô thanh vô tức, không ai có thể phát hiện được.
Thí nghiệm thành công, Giang Trác thoáng yên tâm hơn một chút.
“Quá chuẩn! Thật là lợi hại!”
Một giọng nói âm dương quái khí [6] từ bên cạnh cậu truyền tới.
[6] âm dương quái khí: quái gở
Giang Trác quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên tảng đá, da dẻ trắng trẻo, cặp mắt đào hoa, khuôn mặt tuấn tú, trên người ăn mặc toàn hàng hiệu đắt tiền không biết là thiếu gia phú nhị đại [7] nhà ai.
[7] phú nhị đại: chỉ con cái của những gia đình giàu có, những người được thừa kế khối tài sản khổng lồ.
Trên vai ông có một con vẹt yến phụng, câu nói vữa nãy có thể là do con vẹt này nói.
"Cậu tên là gì?" Con vẹt như là thành tinh tiếp tục chép miệng nói với cậu.
Giang Trác huýt sáo cảm thấy có chút buồn cười.
"Nói tiếng người! Nói tiếng người!" Nó nhảy lung tung trên vai người đàn ông: “Cậu là đồ đệ của con lợn ngu ngốc đó sao? Cũng giống như ông ta!”
Giang Trác tưởng con vẹt nói bậy, đương nhiên không chú ý tới nó, quay đầu lại, tiếp tục dùng con dao nhỏ mài đá.
Người đàn ông bước đến bên cạnh Giang Trác, nhưng không bị sợi thun trong tay cậu hấp dẫn mà chăm chú nhìn sợi dây đỏ trên cổ cậu.
Giang Trác bị ông nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên liền hơi dịch ra xa ông ta một chút.
Khóe miệng người này nhếch lên, từ trên nhìn xuống quan sát ngũ quan cậu, thấy bộ dạng phát cáu bất mãn của cậu thì "xuỳ" một tiếng
"Sao vậy?” Giang Trác nhíu mày không vui.
Người đàn ông mỉm cười, không trả lời Giang Trác chỉ quay sang nói với con vẹt: "Tra Tra, sao tiểu sư tỷ của mày lại thích những thứ kỳ quái như thế này vậy?"